“Ha ha…… Hai vị đừng vì chuyện nhỏ như vậy mà tổn thương hòa khí.”
Lý Ngạo vội vàng ra hoà giải.
Xem thái độ hai người, hắn xem như hiểu được, bên ngoài truyền rằng Phong Mạch Hàn đối Ninh Vãn Ca đặc biệt sủng ái, nhưng chẳng qua đều là bọn họ làm bộ.
Nói không chừng, hai người còn không phải vợ chồng thật.
“Ninh Vãn Ca, bổn vương không muốn nói lần thứ hai.” Phong Mạch Hàn nhìn cô còn ưỡn ngực, ra vẻ đắc ý, hiển nhiên không có kiên nhẫn.
Ninh Vãn Ca khẽ cắn môi, rốt cuộc cũng im lặng.
“Đem đồ dọn chuyển vào trong phòng.”
Nhìn thấy nữ nhân im lặng, Phong Mạch Hàn tự nhiên cho rằng cô đã khuất phục rồi. Với hắn mà nói, khuất phục như vậy, thú vị hơn so với cái gì khác.
Ninh Vãn Ca âm thầm nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc là không nói cái gì nữa, đi theo Tiểu Lục đi vào trong phòng.
Nhìn bóng dáng mập mạp Ninh Vãn Ca, Lý Ngạo tầm mắt hướng sang Phong Mạch Hàn.
“Vương gia, với Vương phi, có gì bất đồng sao?”
“Hẳn là, có chút bất đồng.” Phong Mạch Hàn ánh mắt ánh mắt chợt lóe, cuối cùng bình tĩnh trở lại.
Khóe miệng hắn giật giật, hướng đi đến trong phòng.
Lý Ngạo nghiêng đầu cẩn thận cân nhắc kĩ lời nói của Phong Mạch Hàn, suy nghĩ nửa ngày cũng chưa ra ý của nó.
Bởi vì là ở trong rừng, nhà gỗ có hai gian phòng, tương đối đơn giản.
Ninh Vãn Ca đẩy cửa phòng ra, thấy chiếc giường trong phòng chỉ có thể nằm đủ cho một người, khóe miệng khẽ co vào một chút.
“Này, giường này nhỏ như vậy, hai người có thể vừa sao?”
Phong Mạch Hàn không đáp lời, đi thẳng vào phòng trong, thần sắc chưa thay đổi.
Ninh Vãn Ca âm thầm lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn ngủ trên người ta cho vừa cái giường sao?”
“……”
Cô nói rất nhỏ, thế nhưng mà tại trong phòng yên tĩnh như vậy, lời cô nói rất dễ dàng nghe thấy.
Phong Mạch Hàn tự nhiên nghe được rành mạch, bỗng dưng ngước mắt nhìn cô, lại không nói gì.
Trong đầu nữ nhân này, nghĩ cái gì?
Ngủ trên người cô?
Cũng chính là sau khi bốn chữ này xẹt qua trong đầu, nam nhân ánh mắt hơi thu lại, ánh mắt nhẹ nhàng hướng về phía trên người Ninh Vãn Ca như không có chuyện gì.
Ánh mắt này, mang theo vài phần ý hàm xúc sâu trường.
Không biết là ánh mắt nam nhân quá mức trực tiếp, hay là cô tự ảo giác dẫn tới, cô luôn cảm thấy ánh mắt của nam nhân này có chút kỳ lạ.
“Nhìn ta làm gì?” Cô bỗng dưng duỗi tay ôm lấy chính mình, trên mặt mang vẻ cảnh giác.
Phong Mạch Hàn khóe miệng gợi lên nụ cười giễu cợt, nhưng anh cũng không nói gì thêm, trực tiếp đi về hướng giường nằm xuống, thuận miệng nói: “Tự mình tìm chỗ ngủ đi.”
Đại khái là sắp đến thời gian độc phát, sắc mặt của hắn so thường ngày càng tái nhợt.
Mặc dù trên đường đi, nhìn không ra nam nhân này có biểu hiện gì, nhưng rõ ràng là có thể cảm giác được hắn ẩn nhịn rất nhiều đau đớn.
Ninh Vãn Ca gần đây đối nam nhân này đặc biệt mẫn cảm, giờ phút này nghe hắn nói như vậy, cũng không nói chuyện nữa.
Vì hắn là bệnh nhân, cô liền không quấy rầy hắn nữa, dù sao thân thể thịt mỡ này của cô, có thể ngủ ở đâu cũng được.
Bên tai nghe thấy tiếng hít thở của nam nhân, rất nhỏ.
Ninh Vãn Ca nhịn không được đi tới cạnh giường, nhìn nam nhân, nhìn khuôn mặt bình yên đang ngủ của hắn, nhẹ nhàng tặc lưỡi.
Ngày thường nam nhân luôn xụ mặt, mặc dù ốm yếu, nhưng cũng không giấu được vẻ sắc sảo trên mặt của hắn.
Nhưng khi hắn ngủ, đường nét trên mặt đều nhu hòa đi một chút.
Cô không biết nhìn chằm chằm khuôn mặt của nam nhân này trong bao lâu, cô nhìn không chớp mắt một hồi lâu, cho đến khi của bị gõ vang lên.
“Thịch thịch thịch” tiếng đập cửa, khiến thần trí Ninh Vãn Ca trở về, cô nhìn thoáng qua trên giường nam nhân, lúc này mới chậm rãi ra mở cửa.
Ngoài cửa là một thị vệ, hắn đem chén thuốc trong tay đưa cho Ninh Vãn Ca.
“Đây là thuốc mà Lý đại phu phân phó.”
Ninh Vãn Ca nhẹ nhàng ah một tiếng, lấy chén thuốc.
Kể từ khi cô cho Phong Mạch Hàn phương thuốc, tạm thời áp chế độc tố trên người hắn, tình trạng thể chất của hắn dường như tốt hơn trước rất nhiều.
Cô không biết có phải ảo giác hay không, cô mơ hồ cảm thấy loại thuốc mà Phong Mạch Hàn uống lúc trước chẳng có tác dụng gì cả.
Nghĩ đến đây, cô ngửi ngửi chén thuốc trong tay.
Cô, vốn rất thông thạo về dược học, nhanh chóng đoán được một vài điểm về chén thuốc trong tay.
Cô hơi nheo mắt, nhìn thoáng qua nam nhân đang ngủ bình yên trên giường, lặng lẽ cầm đổ chén thuốc.
……
Ngoài cửa sổ sắc trời càng lúc càng đen kịt.
Ninh Vãn Ca nằm bên cạnh bàn, khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã tối đen.
Cô dụi dụi mắt, ngồi dậy, phát hiện trên giường nam nhân vẫn nằm ngủ không có động tĩnh, trong lòng cô hơi mang vài phần nghi hoặc.
Không phải chứ, nam nhân này như thế nào mà vẫn luôn ngủ, còn ngủ lâu như vậy?
Cô đứng dậy đi qua, đẩy đẩy Phong Mạch Hàn.
“Này, Phong Mạch Hàn?” Chính là đẩy một hồi lâu, thấy nam nhân này không có động tĩnh gì.
Cô trong lòng nhẹ bất an.
“Phong Mạch Hàn, ngươi tỉnh dậy đi!” Thấy nam nhân vẫn không hề phản ứng, cô bắt đầu dò xét dấu hiệu sinh tồn của hắn.
Xem xét hơi thở của hắn, còn có hơi thở.
Mở đôi mắt hắn ra, đỏ đậm một mảnh!
“Đáng chết, chẳng lẽ đây là dấu hiệu trước khi độc phát?” Ninh Vãn Ca âm thầm chửi, đem lỗ tai áp vào trên ngực hắn, cẩn thận nghe nhịp tim của hắn.
Rõ ràng mọi thứ vẫn bình thường, chỉ có làn da hắn lạnh toát khiến người cảm thấy lạnh lẽo đến phát khẩn.
Cô chạm vào làn da hắn, nhịn không được run rẩy tay.
Thân nhiệt của nam nhân này, quá thấp!
May mắn, cô sớm có chuẩn bị, ở trên người có ít thuốc cùng kim bạc châm cứu, vì biết rõ nam nhân này sẽ xuất hiện loại tình huống như vậy.
Cô cởi giày, trực tiếp ngồi trên người nam nhân.
Loại này động tác, hoàn toàn là bản năng, không chút do dự.
Một trọng lượng áp xuống, nam nhân kêu rên một tiếng.
140 cân thịt, thật sự là có hơi quá trọng lượng.
Ninh Vãn Ca bất chấp mọi thứ, bắt đầu cởϊ qυầи áo hắn ra.
Mặc kệ nói như thế nào, trước tiên cô phải châm cứu cho hắn để hắn tỉnh lại, tìm cho hắn về điểm ôn hòa.
Không biết vì cái gì mà lòng cô nóng như lửa đốt, trên tay động tác cũng trở nên có chút hỗn loạn, bởi vậy mà mãi không cởi bỏ xong quần áo của nam nhân này, dứt khoát dùng sức, xẹt~ một tiếng, xé nát áo.
Cô nhìn thoáng qua bàn tay mập mạp của mình, tặc lưỡi, nhịn không được an ủi chính mình đây là cứu người.
Sau khi xé nát áo nam nhân, ánh mắt cô nhẹ lướt qua nửa trên người hắn, nhịn không được tán thưởng.
Dáng người nam nhân này quả thật đúng là cực hảo, tuy rằng trước đây cũng đã nhìn qua một lần, nhưng hiện tại nhìn gần như vậy, làm cô thấy rất rõ ràng.
Nam nhân này màu da trắng bệch, nhưng kết cấu rắn chắc, lộ ra vài phần cơ bụng l*иg lộn, đều tỏ rõ nam nhân này đã từng khỏe mạnh cỡ nào.
Cô tặc lưỡi xong, bắt đầu châm kim.
Mỗi một kim đâm xuống, đều có thể nghe thấy tiếng kêu trầm thấp của nam nhân.
Cô đâm kim rất mạnh, để kí©h thí©ɧ hắn, làm hắn ý thức tỉnh táo lại.
Chỗ huyệt vị sưng lên đau đớn, làm vẻ mặt nam nhân có chút đau đớn.
Nhưng, đôi mắt hắn vẫn nhắm lại.
“Không biết kiếp trước có phải lão nương nợ ngươi không, mà bây giờ phải hầu hạ tên tiểu tử nhà ngươi.” Ninh Vãn Ca một bên nói một bên lại đâm huyệt đạo hắn mạnh hơn.
Lúc này đây, đâm kim vào dường như có hiệu quả.
Nam nhân bỗng dưng mở mắt, chỉ là hai tròng mắt rất đỏ.
Nhìn hắn như vậy, làm Ninh Vãn Ca nhớ tới ngày hắn cướp đi nụ hôn đầu của cô, tình hình cũng như vậy.
Chỉ là ngày đó hắn vẫn còn ý thức.
Hiện tại hoàn toàn đã không có!
Hai người áp sát rất gần, cô dường như cảm nhận được nam nhân này đang run rẩy.
“Phong Mạch Hàn, ngươi đã tỉnh rồi sao, ngươi đừng nhúc nhích, ta cảnh cáo ngươi.”
Cô xem như đã hiểu được, độc trong người của nam nhân này phát tác, toàn thân lạnh như đá, không chỉ vậy, lục phủ ngũ tạng của hắn có thể bị đông lạnh đến hoại tử.
Nhìn đôi môi tím tái của nam nhân, cô bất ngờ cúi xuống hôn lên.
Cô chỉ là muốn cho môi hắn một chút độ ấm, đơn thuần muốn cứu người.
Phong Mạch Hàn đồng tử khẽ mở ra, vẻ ngạc nhiên trong mắt dần phóng đại.
Nam nhân đầu óc hỗn độn, căn bản không rõ rốt cuộc là đã xảy ra sự tình gì, chỉ việc duy nhất rõ ràng chính là đã bị một nữ nhân mập mạp đè lên, còn bị…… cưỡng hôn!
Ninh Vãn Ca căn bản sẽ không làm chuyện khác, liền như vậy dán ở trên đôi môi mỏng của hắn, cảm giác đôi môi hắn mỏng lạnh lẽo đến làm người ta run rẩy.
Ngay cả độ ấm trên môi cũng thấp như vậy, chứ đừng nói đến chỗ khác.
Cô áp sát rất chặt, thấy môi hắn vẫn lạnh như vậy, liền dùng môi của mình ma sát đôi môi tím tái của hắn.
Mọi hành động đều là vô tình.
Màu đỏ thẫm trong mắt Phong Mạch Hàn dần dần nhạt đi, lòng bàn tay to lớn của hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay nữ nhân.
Tuy rằng cổ tay của nữ nhân này thô, đầy da thịt, nhưng cầm vào vô cùng mềm mại, cảm giác vuốt ve cũng không tệ.
Giờ khắc này, có một loại cảm giác kỳ lạ khống chế được nam nhân.
Thật hiếm khi để hắn có thể chống lại.
Ninh Vãn Ca dính môi hắn, lúc nào cũng chú ý đến thần thái của hắn, phát hiện hắn lại nhắm mắt lại.
Vừa rồi không phải đã tỉnh sao, như thế nào lại không có ý thức?
Cô khá tự tin vào độ chính xác của châm huyệt đạo của mình, nhưng sao bây giờ nam nhân này lại như muốn ngất đi?
“Này này? Phong Mạch Hàn?” Cô đột nhiên đứng dậy, một cái tát dứt khoát trên mặt hắn.
“……”
Lần đầu tiên có người dám to gan như vậy, dám tát hắn!
Hắn bỗng dưng mở hai tròng mắt, ánh mắt có chút nguy hiểm.
Ninh Vãn Ca thấy hắn trong mắt hắn màu đỏ đậm đã biến mất, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Ngươi không có việc gì thì tốt rồi, hừm, hôm nay xem như ngươi nợ ta.”
“Ninh Vãn Ca.” Nam nhân môi mỏng khẽ mở, một cái nhìn tìm kiếm lướt qua khuôn mặt cô.
Ninh Vãn Ca vẻ mặt xấu hổ, đột nhiên lùi trên người hắn xuống, nhưng là động tác quá kịch liệt, bên cạnh là mép giường, không chú ý xoay người quá mạnh, trực tiếp liền ngã rơi xuống.
Dưới tình thế cấp bách, tay cô hung hăng bắt được nam nhân trên giường.
Một nam nhân không còn sức lực trên giường bị một lực kéo mạnh kéo xuống.
“Phanh” một thanh âm vang lên, Ninh Vãn Ca ngã xuống đất, sau đó sức nặng của nam nhân lập tức rơi xuống đè lên cô khiến cô không khỏi chửi thề.
“Bà mẹ nó!”
Sớm biết rằng kéo xuống không thể để hắn làm đệm lưng cho mình, cô đã không kéo, ngược lại chính mình lại thành cái đệm lưng của hắn!
Vô cùng đáng buồn!
Phong Mạch Hàn ngã trên người nữ nhân đầy thịt, thân hình cao lớn có chút cứng đờ.
Vốn là định từ trên người nữ nhân lui ra.
Thế nhưng hắn phát hiện, thân thể của nữ nhân rất mềm mại.
Hắn vậy mà……
Hắn còn đè lên cô, không có ý tránh ra.
Ninh Vãn Ca dần không kiên nhẫn.
“Phong Mạch Hàn, còn không nhanh đứng dậy?”
Cô chính là ân nhân cứu mạng của hắn, thế nhưng đây là cách hắn đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình sao?
Phong Mạch Hàn không nhúc nhích, sâu thẳm ánh mắt dừng ở phần dưới khuôn mặt nữ nhân.
Đôi môi cô lúc đóng lúc mở, đôi mắt hạnh tròn ẩn chứa một chút tức giận, khuôn mặt của cô càng thêm rạng rỡ hơn.
Không biết là ánh sáng của ngọn nến gây ra, hay là do mặt nạ thật sự hiệu quả của Ninh Vãn Ca, mà giờ phút này ở trong mắt nam nhân, cảm thấy nữ nhân này đặc biệt ngon miệng.
Nam nhân con ngươi như mực, sắc mắt của hắn trầm xuống một chút.
“Này?” Ninh Vãn Ca không hiểu ánh mắt của nam nhân này, sâu thẳm đến cực điểm, cô không thể đoán ra.
Cô vẫy tay ở trước mắt hắn, lại vẫy vẫy, phát hiện nam nhân này không hề nháy mắt.
“Ninh Vãn Ca, ngươi vừa mới khinh bạc bổn vương.” Hắn bỗng nhiên mở miệng.
Ngắn gọn một câu như vậy, làm tay Ninh Vãn Ca dừng một chút.
Sắc mặt cô có chút xấu hổ, nhưng nhanh chóng được thay thế bằng cảm giác tự cho mình là đúng.
“Này, ngươi làm ơn hiểu rõ ra được không, nếu không có ta, ngươi đã sớm độc phát thân vong, khinh bạc ngươi? Ta đó là tại làm hô hấp nhân tạo ngươi hiểu hay không, được rồi, nhìn đồ nhà quê ngươi cũng không hiểu cái gì gọi là hô hấp nhân tạo.”