Ninh Vãn Ca vừa nhìn vừa tặc lưỡi.
Xem ra không cần cô ra tay, tự nhiên có người sẽ đem nữ nhân nhét vào trong tay Phong Mạch Hàn.
Cô quan sát vài người trên bức chân dung từ trên xuống dưới một lúc, tổng cộng có mười bức chân dung, và những nữ nhân trong tranh đều mỗi người mỗi vẻ.
Điều duy nhất làm cô ghen ghét chính là, đều có dáng người cực hảo, vòng eo thon thả mảnh khảnh, khiến cô nàng mập mạp phải ghen tị.
Cô thở dài một tiếng, âm thầm bĩu môi.
Sau khi cất những bức chân dung đi, lại lặng lẽ ngồi lại chỗ và chép sách.
Bên ngoài sắc trời một chút trở tối.
Không biết thời gian đa trôi qua bao lâu, cơn buồn ngủ của Ninh Vãn Ca ập đến, làm cô buồn ngủ đến cực điểm.
Đêm qua, vì ngủ trong căn phòng đơn sơ tồi tàn như vậy nên chất lượng giấc ngủ của cô bị ảnh hưởng.
Tay cô chép sách cũng có chút đau mỏi, dứt khoát liền tựa vào trên bàn ngủ.
Cửa phòng mở nghe “kẽo kẹt” một tiếng.
Phong Mạch Hàn nhìn nữ nhân đang nằm trên bàn ngủ, bước chân dừng một chút, có chút bật cười.
Hắn vì cái gì mà giận cô?
Hắn đi lên trước, thấy mặt cô đè lên giấy, một ít dấu mực đều dính ở trên má cô.
Đại khái cũng là cuộc sống hằng ngày của hắn quá cô độc, nên có thể bởi vì nữ nhân này xuất hiện, mà có một chút thay đổi.
Phòng trong xẹt qua một bóng đen, cuối cùng dừng lại bên cạnh Phong Mạch Hàn.
“Chủ nhân.”
"Các bức chân dung đã được tuyển chọn, đem mười bức chân dung này gửi đến Hoàng cung, và bẩm báo với phụ hoàng rằng đã đến lúc Ngũ ca là nên cưới vợ rồi."
Bóng đen khẽ giật mình, có chút kinh ngây người.
Vương gia nhà hắn từ khi nào bắt đầu để tâm đến chuyện hôn sự của Ngũ vương gia? Thật là quá kỳ lạ!
Hơn nữa ngay từ đầu Vương gia nhà hắn ra lệnh hắn đi tìm các bức chân dung, hắn lúc ấy còn nghĩ lầm Vương gia chuẩn bị nạp thϊếp, dù sao nhìn bộ dạng của Thất vương phi, thật sự không có cách nào khiến nam nhân vui được.
Hiện tại thoạt nhìn, dường như có chút…… không hợp lý.
Phong Mạch Hàn thấy bóng đen vẫn đứng đó, hơi nhíu mày quay đầu nhìn hắn.
Bóng đen ngay lập tức cầm những bức chân dung trên bàn liền đi, lại liếc mắt một cái vào Vương phi đang gục xuống bàn.
Thật là kì lạ, Vương gia đối Vương phi, dường như có chút không giống bình thường?
Không phải ảo giác?
Trên thực tế, sau khi nghe có âm thanh trong phòng, Ninh Vãn Ca liền đã tỉnh, nhưng không lên tiếng.
Khi nghe Phong Mạch Hàn nói rằng những bức chân dung đó là dành cho Ngũ vương gia, khóe miệng cô run rẩy dữ dội.
Tình huống này là như thế nào?
Những bức chân dung kia không phải cho hắn sao, làm gì mà tốt với Phong Mạch Viêm vậy?
Thế nhưng mà nghĩ nửa ngày đều nghĩ không ra lý do.
Cô làm bộ dáng vẻ tỉnh dậy, vươn vai, ngáp một cái.
“Ngủ được thật đúng là thoải mái.”
Giọng nói giả tạo của cô, lại không khiến cho Phong Mạch Hàn cảm thấy chán ghét.
Hắn đem tầm mắt dừng ở trên má Ninh Vãn Ca, trên mặt nét mực loang lổ, đem gương mặt trắng nõn của cô điểm những vệt đen buồn cười.
Tâm hắn khẽ nhúc nhích, đến gần cô.
Ninh Vãn Ca không nhận thấy được hắn tới gần, nhưng phát hiện ra rằng tờ giấy cô đang đè lên bị dính một mảnh hồ dán, dường như được tạo ra khi cô đang ngủ. cô đưa bàn tay mũm mĩm ra lau trên mặt thì thấy nó thật sự đầy mực.
“Đừng nhúc nhích.” Đột nhiên một giọng nam trầm thấp và tà mị vang lên bên tai cô.
Cô bỗng dưng ngước mắt, phát hiện không biết từ khi nào, người nam nhân này đã đứng ở bên cạnh người cô, thật sự gần rất gần, hắn cũng vừa lúc cúi người xuống, từ trong lòng rút ra chiếc khăn lụa, dường như đang định đưa ra để lau dấu mực trên mặt cô.
Hơi thở của hắn, nhè nhẹ vương vấn.
Ninh Vãn Ca thân thể cứng đờ.
Nam nhân tay cầm khăn, lại là bắt đầu lau dấu mực trên má cô, động tác không tính là dịu dàng, thậm chí còn có chút vụng về.
Nhưng đáng chết, làm Ninh Vãn Ca tim đập loạn xạ.
Cô cúi mắt, như che giấu.
“Cảm tạ, ta tự làm thì tốt rồi.” Cô dứt lời, động tác nhanh chóng giật lấy chiếc khăn trong tay Phong Mạch Hàn.
Ngón tay của nam nhân, khớp xương rõ ràng mà lại thon dài, cực kỳ đẹp.
Các đầu ngón tay vê chiếc khăn, tuy rằng động tác nhìn qua có chút vụng về, nhưng vẫn rất ưu nhã.
Ninh Vãn Ca giật lấy chiếc khăn trong tay hắn, tự lau dấu mực trên má mình.
Phong Mạch Hàn cũng không ép buộc, đứng thẳng thân mình, nói: “Tự về phòng mình chép sách đi, bổn vương yêu cầu an tĩnh thư phòng.”
Lời này, thật đúng là hợp với tâm tư Ninh Vãn Ca, cô liền đứng dậy đi, không chút do dự.
Ôm lấy sách y học trên bàn liền đi.
Đi tới gần cửa, cô lại nhịn không được dừng bước chân.
“Phong Mạch Hàn, tốt nhất hãy nhớ lời hứa lúc trước của ngươi. Ta sẽ giải độc cho ngươi, và ngươi sẽ đưa đơn thư ly hôn cho ta. đừng đến lúc đó luyến tiếc miễn cưỡng đưa đơn ly hôn cho ta."
Tuy rằng cô không phải là người tự luyến như vậy, nhưng nhìn thái độ của nam nhân này đối với cô gần đây thật không khỏi khiến người ta nghi ngờ.
Cô không biết mục đích của hắn là gì.
Phong Mạch Hàn ánh mắt hơi thu lại, lạnh lùng cong môi: “Bổn vương, từ trước đến nay luôn giữ lời.”
“Tốt nhất là như thế.” Ninh Vãn Ca quay đầu lại liếc hắn một cái đầy ẩn ý rồi bước ra ngoài.
Gần đây khuất phục dưới tay hắn, hoàn toàn là bởi vì khúc phổ, nếu không phải vì khúc phổ này, cô cũng không cần thiết phải sốt sắng đi theo bên cạnh hắn như vậy, còn bị hắn uy hϊếp chép sách y học, chẳng lẽ thực sự nghĩ cô là một quả hồng mềm tùy ý vuốt ve sao?
Cửa “Phanh” một tiếng vang lớn đóng lại.
Phong Mạch Hàn cúi mắt, nhìn tờ giấy trên bàn dính đầy mực, ánh sáng trong mắt dần mờ đi.
……
Rất sớm hôm sau.
Ninh Vãn Ca vẫn như cũ dậy và tập thể dục như bình thường.
Lại phát hiện những đầy tớ trong nhà đang chuyển những chiếc rương và thùng đồ lên xe ngựa trước cửa.
Ninh Vãn Ca con ngươi nhẹ lóe một chút, vừa chạy bộ tới cửa Vương phủ, quản gia liền đứng ở cửa.
“Quản gia, làm gì vậy?” Cô làm bộ tò mò tiến lên hỏi.
Quản gia nhẹ liếc cô một cái, lạnh lùng xùy~ một tiếng.
“Vương phi là Thất vương phi, nhất định phải biết những việc này, trước ngày 15 hàng tháng, đều phải chuẩn bị kiệu đi ra phía rừng rậm để dưỡng thân trước ba ngày.”
Ninh Vãn Ca sắc mặt như hiểu ra.
Cô nhớ tới lời nói của vị đại thúc kia, sắp tới ngày độc phát tác, để hắn chuẩn bị trước một chút.
Nhưng mắt cô bỗng nhiên sáng lên.
Phong Mạch Hàn sắp phải đi xa một thời gian rồi, rõ ràng thời cơ đã đến!
Cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối không thể để lãng phí.
Trên mặt cô dần treo lên miệng cười.
Quản gia mặt đầy hồ nghi nhìn cô, không rõ Ninh Vãn Ca vì cái gì mà có vẻ vui như vậy, bình thường nữ nhân khi nhìn thấy phu quân phải rời đi trong một khoảng thời gian, phải buồn khổ mới đúng?
“Vương phi giống như rất vui?”
“À không, ta đây là thật sự đau lòng, ta không phải lo lắng Vương gia sao, nếu Vương gia độc phát, sẽ rất nguy hiểm, tim ta như thắt lại, bất ổn đây!”
Ninh Vãn Ca vừa nói vừa đỡ vị trí ngực của mình, làm vẻ mặt giả bộ.
Quản gia giật giật khóe miệng.
“Phải không?” Bỗng nhiên một giọng nam truyền đến, từ tính dễ nghe.
Giọng nói này, với vẻ lạnh lùng thường ngày cùng với sự quyến rũ trầm thấp đến kinh ngạc, khiến người ta kỳ lạ nghe ra trong giọng nói hỗn loạn vài phần ý cười.
Ninh Vãn Ca biểu cảm cứng đờ.
“Là bổn vương chưa suy xét chu toàn, phu nhân một khi đã lo lắng cho bổn vương như vậy, thì cùng đi.”
“……” Đi cùng?, cô không muốn đi.
Cô xoay người lại nhìn về nam nhân phía sau, thân trường ngọc lập, bộ áo bào trắng tinh khôi trang nhã tôn lên thân hình cao lớn.
Chiều cao của cô vốn dĩ đã thấp, vừa đến vai của nam nhân này.
Hắn bỗng nhiên đến gần, trên cao nhìn xuống cô.
“Tiểu Lục, còn thất thần làm cái gì, thu dọn đồ cho Vương phi.” Hắn không quay đầu lại, vẫn ra lệnh.
Tiểu Lục đứng ở cách đó không xa, nghe thấy Phong Mạch Hàn phân phó, trên mặt biểu tình ngơ ngác một hồi lâu sau, dường như lập tức tỉnh ngộ, vội vàng xoay người đi thu thập hành lý.
“Ai không không không, không phải vậy, ta đi làm gì? Ta thường xuyên làm chuyện xấu, làm Vương gia hộc máu lại một mạng quy thiên, thì biết phải làm sao?” Ninh Vãn Ca thấy Tiểu Lục định xoay người đi thu dọn đồ đạc, tâm lộp bộp một chút, lập tức kêu lên.
Nhưng hiển nhiên Tiểu Lục ở bên kia, đã chạy vào trong phòng vô cùng vui vẻ thu dọn khởi hành lễ, nghiễm nhiên không nghe thấy Ninh Vãn Ca nói.
Ninh Vãn Ca đỡ trán, cảm thấy như không nói nên lời.
“Lời này sai rồi, Vương phi đi, chăm sóc cho Vương gia cũng là rất tốt.” Quản gia bên đó cũng không ngừng tiến lên nói chuyện.
Như thể mọi thứ đã được giải quyết.
Ninh Vãn Ca nghiến răng nghiến lợi.
Phong Mạch Hàn khóe miệng nhẹ cong, đã cất bước đã đi xa hướng bên ngoài phủ, chuẩn bị bên trên xe ngựa.
Trong chốc lát, Tiểu Lục thật sự đã thu dọn xong hành lý, chạy vội ra, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười hưng phấn: “Tiểu thư, nô tỳ đã thu dọn xong hết.”
Nhìn cảm giác ngây ngốc trong nụ cười của cô, khóe miệng Ninh Vãn Ca giật giật, cuối cùng bất lực.
Ngẫm lại ở một góc độ khác, đi trong rừng quang minh chính đại hái thuốc, cũng không có cái gì không tốt.
Cô khẽ ừ một tiếng, xoay người cũng đi ra ngoài.
Đơn ly hôn, sớm hay muộn cũng lấy được từ trong tay nam nhân này.
……
Từ vương phủ đến Hoàng thành biên ngoại ô, lộ trình cũng mất một canh giờ, đường xá tương đối xa xôi.
Lúc xe ngựa dừng lại, Ninh Vãn Ca không chờ nổi nữa liền nhảy xuống xe ngựa.
Lý Ngạo đứng ở cửa lẳng lặng chờ đợi, sau khi thấy xe ngựa dừng lại, tiến lên đón tiếp.
“Vương phi?” Nhìn thấy Ninh Vãn Ca từ trong xe ngựa nhảy xuống đầu tiên, trên mặt Lý Ngạo rõ ràng có một chút kinh ngạc khó phát hiện.
Hắn không nghĩ tới, Phong Mạch Hàn sẽ đem nữ nhân này tới đây, việc này cũng quá kỳ lạ rồi.
Mặc dù không biết tình huống, nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Hai vị là ở cùng một phòng sao?” Việc Ninh Vãn Ca đến làm hắn có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Lý ngạo cho rằng chỉ có Phong Mạch Hàn đến một mình, không nghĩ tới hắn còn đem vợ đến.
Phong Mạch Hàn khẽ ừ một tiếng, nhìn thoáng qua Ninh Vãn Ca, cũng do biết nơi này chật hẹp nên không có cách nào bố trí một phòng sạch sẽ khác cho Ninh Vãn Ca.
Ninh Vãn Ca không muốn, lập tức lắc đầu nói: “Không, ta có thể chấp nhận ngủ ở chỗ lần trước …… chỗ đó giống như là kho thuốc.”
Sau lần trước cùng Tiểu Lục bị bắt, chỗ ngủ vô cùng đơn sơ tồi tàn, cũng có rất nhiều thảo dược.
Nhưng đối Ninh Vãn Ca mà nói, cô tình nguyện ngủ ở chỗ đơn sơ như vậy còn hơn ngủ chung cùng người nam nhân này.
Ah không, chính xác mà nói là ngủ cùng một giường.
Nhưng cô lời nói, làm Phong Mạch Hàn nhíu mày, hắn chuyển mắt nhìn về phía Ninh Vãn Ca, trong mắt rõ ràng mang theo vẻ uy hϊếp.
Hắn nhìn chằm chằm Ninh Vãn Ca, ánh sáng trong mắt mang vẻ nguy hiểm đến cực điểm.
Ninh Vãn Ca hồn nhiên không sợ, buông tay, thậm chí còn ưỡn ngực đối diện nhìn hắn.