Chương 28 : Chỉ Là Dùng Để Làm Thuốc Giảm Cân

Với tiếng hét của Tiểu Lục, cả hai người đều bị con sói ném ngã xuống đất.

Ninh Vãn Ca thân mình cồng kềnh, muốn phản kháng nhưng cũng chậm chạp, bị con sói ném gục trên mặt đất, cô cảm giác cả thịt mỡ đều văng ra khỏi người.

Móng vuốt của con sói đè cánh tay của cô, nó cúi đầu âm trầm nhìn cô.

Con sói trước mặt này, hình thể cực lớn, nếu đứng dậy sẽ cao tương đương một thiếu niên.

Nó há miệng thở dốc, nước miếng rớt xuống.

Ninh Vãn Ca chán ghét nhíu mày, cả giận nói: “Này này, ta nói nếu ngươi gϊếŧ ta, Thất vương gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Ta nói muốn gϊếŧ Vương phi khi nào?” Nam nhân giơ cây đuốc thong thả ung dung nói, dứt lời lại đem cây sáo ngọc lên môi, giai điệu lại bắt đầu vang lên.

Lúc này, con sói đang đè lên người Ninh Vãn Ca đột nhiên mất tự chủ, nó dùng miệng nhặt sợi dây thừng bên cạnh và ném vào người Ninh Vãn Ca.

Ninh Vãn Ca thầm chửi, kìm nén tức giận trong lòng, bỗng nhiên đạp tới, đá vào đầu con sói chuẩn bị ngậm dây thừng đem cô trói lại.

Đôi chân mập mạp của cô đạp tới tấp, đạp đến khi con sói mắt nổi đom đóm, hôn mê bất tỉnh.

Tiểu Lục sợ tới mức sớm đã ngất xỉu, con sói đang đè lên người Tiểu Lục cảm giác được động tĩnh, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Ninh Vãn Ca, trong ánh mắt sáng xanh lục sẫm càng sâu hơn.

“Này này, ngươi bắt ta là được, ngươi làm ơn chạy nhanh đuổi lũ sói này đi được không, ta cảm thấy thật ghê tởm, cả người ta đầy nước miếng.”

Người thổi sáo dừng lại, nhìn một con sói bị đá ngã sang một bên, đôi mắt hơi híp lại, rõ ràng có chút giật mình.

Ninh Vãn Ca này, có chút không tầm thường?

“Được.” Nam nhân nhàn nhạt nói một chữ được, “Đem cả hai đi.”

Các mệnh lệnh của hắn đã được truyền đến mọi người.

Hai người xuất hiện ở nơi tối tăm, nhanh chóng đem Ninh Vãn Ca cùng Tiểu Lục vào sâu hơn trong rừng.

Ninh Vãn Ca ở trong lòng tính toán nên chạy trốn như thế nào, khoản này nhất định phải tính toán!

Nhìn Ninh Vãn Ca bị bắt đi, nam nhân khoanh tay đứng ở tại chỗ.

“Chủ nhân, kế tiếp làm như thế nào?” Tiểu tư bên cạnh hỏi.

“Thông báo cho Vương gia, nếu đây là Vương phi của hắn, để chính hắn tự mình tới nhận người.”

……

Ninh Vãn Ca bị đẩy mạnh vào trong phòng, cửa phòng đã bị đóng lại, chỉ nghe thấy ở bên ngoài tiếng khóa cạch của ổ khóa.

Tiểu Lục bị ném vào trong phòng, bởi vì cô bị ngất đi, nên khi cô bị ném xuống đất , cô cũng bị cơn đau làm cho tỉnh lại.

“Đau quá……” Tiểu Lục ôm đầu kêu lên.

Ninh Vãn Ca đi đến bên người cô cẩn thận xem xét một chút trên người cô có thương tích gì không.

Cũng may là không cắn ngươi, không sao chứ? ”Cô buông tay Tiểu Lục ra.

Tiểu Lục nhẹ nhàng lắc đầu: “Tiểu thư…… Tiểu thư, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Nói đến nửa câu sau, cô như khóc đến nơi.

Ngẫm lại việc này thật đúng là đáng sợ, hiện tại nghĩ đến trong lòng còn sợ hãi.

Nếu những con sói đó thực sự cắn xuống, tính mạng cô có lẽ cũng không còn.

Ninh Vãn Ca vuốt cằm, âm thầm nghĩ đối sách.

“Người kia là ai?” Cô hỏi.

“Nô tỳ cũng không biết.” Tiểu Lục nhẹ nhàng lắc đầu.

Bởi vì Ninh Vãn Ca trước đây không thích ra ngoài, cả ngày chỉ nằm trong nhà ăn với ngủ, thậm chí không thèm tốn sức động ngón tay, thường đều được các nha hoàn đút thức ăn vào tận miệng, bởi vậy cô căn bản không có nhiều cơ hội có thể ra ngoài.

Đối với sự tình bên ngoài, cô cũng không hiểu biết nhiều lắm, đều là nghe người trong phủ nói lại.

Nhưng tiểu thư hiện tại, rõ ràng thay đổi quá nhiều.

Ninh Vãn Ca nhíu mày, cô phải tìm cách thông báo cho Phong Mạch Hàn rằng cô ấy đang ở đây?

Không cần, tưởng tượng đến nam nhân kia biết bộ dạng xấu hổ này của mình, chắc chắn sẽ cười nhạo lần này đến lần khác.

Cô cũng không muốn……

……

Bên ngoài sắc trời dần sáng rõ.

Ninh Vãn Ca cũng không biết mình đã ngủ khi nào, ngoài cửa âm thanh mở khóa làm cô sợ hãi tỉnh dậy.

Khóa mở, cửa cũng bị người cho đẩy ra rồi.

“Mời Vương gia.”

Cô nghe thấy được bên ngoài có người nói ba chữ.

Vương gia? Ai?

Cô đang tự hỏi như thế, tiếng bước chân đã tới gần, nam nhân vào phòng.

Chiếc áo bào trắng thanh lịch dưới sự phản chiếu của ánh nắng mặt trời trông đặc biệt chói mắt.

Một nam nhân cao lớn đứng cạnh cửa, trên khuôn mặt điển trai nở một nụ cười chế giễu.

Hôm nay sắc mặt hắn rất tốt, không có biểu hiện của bệnh tình, nhưng trên mặt nam nhân này nở một nụ cười làm Ninh Vãn Ca cảm thấy rất muốn đánh hắn.

Phong Mạch Hàn vì cái gì mà lại ở chỗ này? Chẳng lẽ nam nhân trung niên tối hôm qua có quan hệ với nam nhân này?

“Ninh Vãn Ca, ngươi thật đúng là gây phiền toái cho bổn vương.” Nam nhân môi mỏng khẽ mở, mang theo vài phần không kiên nhẫn.

Nghe thấy tiếng động, Tiểu Lục lảo đảo sợ hãi bừng tỉnh.

“A, Vương gia! Tiểu thư, tiểu thư, chúng ta được cứu rồi, ô ô ô!” Thời điểm Tiểu Lục tỉnh dậy, nhìn thấy nam nhân cao lớn đứng ở cạnh cửa như một vị thần, trong lòng kích động bật khóc.

Cô nắm cánh tay Ninh Vãn Ca, lắc mạnh, một bên lắc một bên kêu lên, cảm xúc kích động vạn phần.

Ninh Vãn Ca đỡ trán, mặt tối lại.

Không phải là Phong Mạch Hàn thôi sao, có cần phải kích động như vậy không?

“Được rồi, ngươi nhanh nín khóc đi, thật là mất mặt.” Ninh Vãn Ca trừng mắt liếc nhìn Tiểu Lục một cái, lúc này mới đứng dậy làm như không có chuyện gì xảy ra, từ từ ung dung chỉnh sửa nếp gấp trên quần áo.

“Lý thúc.” Phong Mạch Hàn quay đầu liền thấy nam nhân trung niên không biết đi tới từ khi nào.

Lý Ngạo liếc mắt nhìn hắn, nhẹ thở dài nói: “Làm ơn, để mắt tới vợ một chút, các loại thảo dược trong rừng, nếu nàng muốn cứ trực tiếp nói với ta, ta sẽ phái người mang đến cho Vương gia.”

Phong Mạch Hàn bất đắc dĩ.

Ninh Vãn Ca lại là mở to hai mắt nhìn.

Tình huống này là như thế nào?

Từ cuộc đối thoại của hai người bọn họ, nhận thức hai người này quen biết nhau, hơn nữa quan hệ thoạt nhìn tương đương tốt, không chỉ như thế, Phong Mạch Hàn có vẻ rất ra mặt, đại thúc trung niên này còn khá hào phóng có thể đem thảo dược đưa tới?

“Ninh Vãn Ca, còn không nhận lỗi với Lý thúc.” Phong Mạch Hàn nhíu mày, ngữ khí nghiêm khắc vài phần.

Nữ nhân này, cố gắng gây phiền toái cho hắn.

Ninh Vãn Ca phục hồi tinh thần từ những suy nghĩ, lúc này mới thong thả ung dung xin lỗi: “Thật có lỗi, buổi tối hôm qua là ta đường đột rồi.”

“Không có việc gì không có việc gì, nếu hiểu lầm đã được giải trừ, vậy cùng nhau dùng đồ ăn sáng rồi hẵng đi.” Lý Ngạo cười nói, nâng bước đi về phía trước.

Hắn dẫn đầu đi phía trước, Phong Mạch Hàn không nhìn Ninh Vãn Ca, cũng đi về phía trước.

Ninh Vãn Ca dừng một chút, vội vàng đuổi theo bước chân Phong Mạch Hàn, nhẹ giọng hỏi: “Hắn rốt cuộc là ai?”

Cảm giác quan hệ hai người bọn họ hẳn là rất tốt, nếu không, thái độ của đại thúc trung niên này hôm nay đối với cô sao có thể thay đổi nhanh chóng so với đêm qua như vậy.

Khả năng tối hôm qua còn chưa xác định chắc chắn về thân phận của cô, hôm nay Phong Mạch Hàn tới, đã hoàn toàn xác định thân phận của cô, bởi vậy đối với cô có khách khí vài phần?

Phong Mạch Hàn nhíu mày, thấp giọng nói: “Đại phu của bổn vương.”

“Ngạch……” Đại phu của hắn? Cũng chính là người tới giải độc cho hắn?

Nghĩ lại, nam nhân này trên người độc tố tra tấn hắn lâu như vậy, hắn nhất định là tìm kiếm đủ các danh y rồi đúng không?

“Vậy… những loại thảo dược này?” Cô lại cảm thấy hơi xấu hổ.

“Bổn vương sai người gieo trồng, ở chỗ cánh rừng này, nhờ Lý thúc hỗ trợ trông coi.” Phong Mạch Hàn không nhanh không chậm mà giải thích.

Ninh Vãn Ca khóe miệng giật giật.

Cho nên nói như vậy, đêm qua cô hao phí sức lực lớn như vậy, kết quả vẫn là trộm đồ của tên này.

Giờ khắc này, trái tim cô thực sự tan nát.

Sớm biết như vậy, cô cũng không cần phải chạy tới nơi này trộm thảo dược.

……

Trong bữa sáng, ánh mắt của Lý Ngạo hơi thay đổi khi nhìn Phong Mạch Hàn và Ninh Vãn Ca.

“Không thể tưởng tượng được Vương gia rốt cuộc cũng lấy vợ.” Hắn thở dài nhìn Ninh Vãn Ca từ trên xuống dưới với ánh mắt dò hỏi.

Ninh Vãn Ca xấu hổ cười cười.

“Cũng không biết Vương phi tối hôm qua làm như vậy là vì sao? Chẳng lẽ là bởi vì giận dỗi Vương gia, cho nên bỏ nhà đi?”

Nghe thấy đại thúc này nói, Ninh Vãn Ca rất là bội phục não động của hắn.

Còn bỏ nhà đi gì chứ, thực ra là cô muốn ly hôn.

“Cái này…… Kỳ thật đều là hiểu lầm, ta hôm qua đọc được trong sách y thấy có ghi chép lại nơi này có thảo dược, chuyên môn dùng để giảm cân, ta mới đặc biệt chạy tới nơi này hái lấy, này……” May mắn, cô còn có thể lấy lý do giảm béo làm ngụy trang, nếu không cô nói mình chạy tới trộm thảo dược để đi bán, thì thực sự quá mất mặt.

Lý Ngạo giật mình gật gật đầu.

Phong Mạch Hàn cũng rất kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Ninh Vãn Ca, cũng có vài phần tỉnh ngộ.

“Xem thân thể của Vương phi, chỉ dựa vào thuốc cũng không giảm được.” Lý Ngạo hảo tâm nhắc nhở.

“Đương nhiên, ta chỉ là muốn dựa vào thuốc để hỗ trợ thôi, sau đó cải thiện chế độ ăn uống, phối hợp vận động.”

Cô nói nghiêm túc, làm không ai có thể nghi ngờ.

Chính những lời nói này, làm Lý Ngạo cùng Phong Mạch Hàn đều tin.

Tiểu Lục đứng phía sau Ninh Vãn Ca yên lặng lau mồ hôi lạnh trên trán.

Tiểu thư còn nói trộm đem thuốc đi bán, ngẫm lại thật là kinh khủng, nhưng thế mà thuốc này lại là của Vương gia.

“Như thế cũng tốt, lát nữa ta phái người đem thuốc đưa đến Vương phủ, không cần Vương phi tự mình tới.” Lý Ngạo nhẹ nhàng cười lắc đầu, cảm thấy hai vợ chồng này thật là thú vị.

Ninh Vãn Ca giờ phút này chỉ biết cười khan, không biết phải nói cái gì.

“Đúng rồi, Vương gia, ngày 15 sắp tới rồi, Vương gia cần phải sớm chuẩn bị.” Lý Ngạo đổi đề tài.

Nghe thấy lời này, Ninh Vãn Ca bỗng dưng ngước mắt nhìn về phía nam nhân bên cạnh.

Nam nhân mặt nghiêng cực hảo, tuyệt sắc vô song.

Hắn cúi mắt, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Ninh Vãn Ca có thể nghe thấy rõ ràng rằng tiếng ừ bình thường của hắn thật sắc bén.

Rõ ràng, những ngày như vậy đối với hắn rất quan trọng.

Ngày 15 mỗi tháng độc tố trong người hắn sẽ phát tác, không biết tình hình sẽ như thế nào.

Lần trước ngẫu nhiên nhìn thấy một lần độc trong người hắn phát tác, đôi mắt đỏ đậm, cô nhớ rõ ngày ấy đều không phải là ngày 15.

Ah đúng rồi, ngày đó cô bị mất nụ hôn đầu tiên của mình.

“Yên tâm yên tâm, có bổn vương phi ở đây, sẽ không để Vương gia có việc gì.” Ninh Vãn Ca bỗng nhiên ra tiếng.

Giọng nói của cô khiến hai nam nhân đồng thời nhìn về phía cô, có chút nghi ngờ.

Đặc biệt là Lý Ngạo, nhìn Ninh Vãn Ca ánh mắt càng thêm thú vị vài phần.

“Vậy làm phiền Vương phi.” Phong Mạch Hàn ra tiếng, bỗng nhiên đứng dậy nói, “Dùng bữa sáng xong rồi, cùng bổn vương hồi phủ.”

Ninh Vãn Ca nhẹ nhàng ah một tiếng, yên lặng đặt cái chén trong tay xuống, mỉm cười thân thiện với Lý Ngạo, lẳng lặng đứng dậy đi theo bước chân của nam nhân.

Xe ngựa dừng bên ngoài rừng cây, cô đi theo hắn không nói một lời, khi cô bước đến xe ngựa, hắn đột nhiên dùng sức nắm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ kéo, thân thể cô bị hắn kéo dựa vào thành xe ngựa.

Nam nhân thân hình cao lớn áp gần vào cô, ánh mắt u ám nhìn thẳng cô, rõ ràng mang theo vài phần không vui.