Lời đồn đều là giả?
Phong Mạch Hàn ánh mắt hơi co lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt nữ nhân trước mặt.
Béo ú ú, làn da trắng, có chút ửng hồng, trông rất đáng yêu.
“Lời này là có ý gì, phu nhân sớm đã biết?”
Ninh Vãn Ca biểu cảm hiên ngang lẫm liệt dừng một chút, sau đó bình tĩnh gật đầu nói: “Đương nhiên.”
Cuối cùng, cô còn không nhịn được mà thêm một câu: “Vương gia không biết thần thϊếp sống trong phủ Thừa tướng bi thảm cỡ nào, không phải thần thϊếp không muốn học cầm kỳ thư họa, mà là cha không cho học, thần thϊếp đành phải tự mình học trộm.”
Khả năng nói dối của cô ngày càng tốt khi bị nam nhân này thúc ép.
Cô không biết Phong Mạch Hàn có tin hay không, cô hồ nghi nhìn hắn.
Phong Mạch Hàn đem tầm mắt từ trên mặt cô sang cuốn sách trên bàn trước mặt.
“Hừ, vì sao hôm qua lại lừa bổn vương.”
“Việc này…… Ta sợ Vương gia lại nghĩ nhiều.” Cô không cần suy nghĩ mà trả lời.
Phong Mạch Hàn nhíu mày, nhưng không nói thêm được lời nào.
Ninh Vãn Ca duỗi tay gãi gãi khuôn mặt mập mạp của mình, trong lòng ít nhiều có chút chột dạ.
Mặc kệ nam nhân này tin hay không, cô liền một mực chắc chắn là cô tự học, cũng sẽ không có người điều tra, không thể nào kiểm chứng.
“Thôi, ngươi đi ra ngoài đi.” Phong Mạch Hàn ra tiếng đuổi người.
Ninh Vãn Ca thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy cũng may nam nhân này không có tra hỏi.
Nếu không cô cũng không nhiều lý do để nói liều với hắn.
Cô yên lặng xoay người đi.
Trở lại trong phòng, phát hiện trong phòng chất đầy sách y học, tất cả đều là sách y học có uy tín cao, cô tùy tay cầm lấy một cuốn lật xem, trong sách viết khá kỹ càng tỉ mỉ, văn tự còn có đồ án, mỗi một loại thảo dược đều giới thiệu tỉ mỉ.
Cô lật xem sách một hồi lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
“Bên ngoài có chuyện gì vậy?” Ninh Vãn Ca ngẩng đầu hỏi.
Tiểu Lục đang đứng ở cửa, nghe thấy cô hỏi như vậy, đi vào trong phòng nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, hình như là Ngũ vương gia tới.”
“Ngũ vương gia?” Ninh Vãn Ca nhướng mày có chút kinh ngạc.
Theo cô hiểu biết, Phong Mạch Hàn cùng Phong Mạch Viêm hai người tình cảm vẫn luôn không tốt, Phong Mạch Viêm bỗng nhiên chủ động tìm tới đây như vậy, làm người ta không thể tin được.
Tiểu Lục trên mặt cũng dần dần có vài phần hoài nghi. Cô âm thầm gật đầu nói: “Nô tỳ cũng rất tò mò. Tiểu thư người đi đâu vậy?”
Mới vừa nói xong, Ninh Vãn Ca liền đứng dậy đi ra ngoài.
……
Trong đại sảnh, Phong Mạch Viêm đang ngồi một mình, bên cạnh người hầu đem nước trà bưng lên.
“Ngũ vương gia, thân thể Thất vương gia nhà chúng ta có chút không khoẻ, ngài chờ một lát.”
“Không có việc gì không có việc gì, lão Thất thân thể không tốt, không cần làm phiền hắn, Vương phi các ngươi đâu?” Phong Mạch Viêm nói, làm mọi người đều sửng sốt.
“Cơn gió nào đưa Ngũ vương gia tới đây?” Ninh Vãn Ca vừa mới đi đến cửa đại sảnh, còn chưa vượt qua ngạch cửa liền nghe thấy được Phong Mạch Viêm hỏi về mình.
Cô nhếch môi, đi vào trong phòng.
Thân hình mập mạp này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người ngay khi tiến vào.
Phong Mạch Viêm đang uống trà, thấy nữ nhân người đầy thịt mỡ này, thiếu chút nữa bị sặc, “Phốc……”
Hắn thật sự không có thói quen nhìn nữ nhân béo như vậy, nếu không phải bởi vì Ninh Vãn Ca hữu dụng, hắn cũng không cần đặc biệt chạy tới đây.
Ninh Vãn Ca hơi híp mắt, đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
“Ngũ vương gia đây là có việc gì?”
“Không có việc gì không thể đến gặp Thất đệ? Thất đệ thân mình không khoẻ, bổn vương gần đây vừa lấy được một ít dược liệu quý giá, muốn đưa cho Thất đệ.” Phong Mạch Viêm bình tĩnh cầm lấy khăn gấm từ người hầu bên cạnh đưa lau vệt nước trên khóe miệng, ngữ khí dịu đi một chút.
Hắn nhìn về phía Ninh Vãn Ca, ánh mắt hơi lóe lên vài phần.
Ninh Vãn Ca mơ hồ nhận thấy được người nam nhân này tầm mắt mang theo vài phần không có ý tốt, “Ah? Ta đây muốn thay tướng công nhà ta cảm tạ ý tốt của Ngũ vương gia.”
“Người trong nhà, không cần khách khí.” Phong Mạch Viêm dừng lại, bỗng nhiên tới gần Ninh Vãn Ca, “Không biết Thất muội có nhàn rỗi hay không, hôm qua Thất muội đàn thật sự là làm bổn vương yêu thích vạn phần, muội nếu là không chê, có thể dạy bổn vương đàn tấu không?”
Giọng hắn trầm xuống và anh tiến lại gần hơn.
Khoảng cách giữa hai người cũng chỉ còn có một cái bàn trà, hắn đem thân mình nghiêng về hướng cô, có nhè nhẹ từng đợt nhiệt khí thổi tới.
Ninh Vãn Ca khó chịu nhíu mày, hơi xê ra, nhưng cái ghế to như thế và thân hình cô mập mạp như vậy, không có cách nào rút lui.
“Ngươi tránh cái gì?” Hắn bỗng nhiên cười.
“……” Nam nhân này, như vậy là quấy nhiễu đấy.
Ninh Vãn Ca vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn, thái độ đặc biệt nghi hoặc đối với hắn.
Hắn hẳn là đối với mình có ý đồ gì đó, nhưng cô lại nhìn bản thân mình hết thảy, không có tiền hay sắc đẹp, hắn đang muốn cái gì?
“Thất muội sao không nói lời nào như vậy, hay là dạy bổn vương đàn tấu một đầu khúc làm ngươi do dự nhiều như vậy?”
Ninh Vãn Ca đỡ trán, nghĩ việc dạy một đầu khúc cũng không thành vấn đề.
Hiển nhiên nam nhân này có chút không có ý tốt, ngược lại cô muốn biết nam nhân này rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Không thành vấn đề, nếu là Vương gia muốn học, đương nhiên có thể dạy.”
……
Thư phòng nội.
Phong Mạch Hàn nghe người hầu kể lại, tay đang cầm bút bỗng dưng dừng lại.
Hắn ngước mắt nhìn về phía người hầu, trong con ngươi đen nhánh như mực rõ ràng tràn đầy sự lạnh lẽo.
“Đuổi người.” Nam nhân môi mỏng khẽ mở, hai chữ chân thật đáng tin.
Người hầu sửng sốt một chút.
Đuổi người? Đuổi Ngũ vương gia đi?
Nhưng nhìn bộ dạng không vui của Vương gia, hẳn là tính toán đuổi Ngũ vương gia đi?
Phong Mạch Hàn nhíu mày lại, bổ sung một câu: “Nói bổn vương sức khỏe đang không tốt, nói Vương phi nhanh đến.”
……
Ninh Vãn Ca vốn sai người mang đàn lên, nhưng người hầu vừa mới đem đàn bày biện ở trên bàn, người hầu của Phong Mạch Hàn liền vào trong phòng.
“Vương phi, Vương gia …… thân mình không khoẻ, Vương phi mau đến xem một chút đi!”
Nghe giọng điệu người hầu này vô cùng lo lắng, không giống là giả.
Ninh Vãn Ca cực nhanh đứng dậy, “Không phải lúc trước còn đang khỏe sao? Ta đi xem.”
Nghĩ đến vì cô toàn quyền phụ trách về việc giải độc cho hắn, nên giữa lúc đó bất luận cái gì sai lầm đều không được.
Phong Mạch Viêm cũng đi theo đứng dậy nói: “Bổn vương cũng đi xem, Thất đệ thân mình thường xuyên như thế sao?”
“Ngũ vương gia xin dừng bước, sợ Ngũ vương gia sẽ nhiễm bệnh, mời Ngũ vương gia hồi phủ, Vương gia nhà chúng ta đã có Vương phi.” Người hầu thấy Ninh Vãn Ca đã đi ra, lập tức tiến lên ngăn cản Phong Mạch Viêm, ngữ khí mạnh mẽ mang ý đuổi người.
Phong Mạch Viêm nhướng mày, khóe miệng gợi lên ý cười.
Hắn đương nhiên là hiểu ý người hầu này, cũng không hề cố chấp, ôn đạm cười nói: “Một khi đã như vậy, bổn vương liền cáo từ trước.”
……
Cửa phòng bị đẩy ra, cô phát hiện cô bị lừa!
Ninh Vãn Ca phát hiện người hầu tỏ vẻ sốt ruột lo lắng vừa nãy, trình diễn thật đúng là cực hảo.
Cô hít sâu một hơi, đóng sập cửa lại, tiến lên vài bước nói: " Ngươi không phải sắp chết sao? Sao bây giờ vẫn khỏe như vậy."
Nam nhân ngồi trên giường dựa vào cái gối phía sau, trong tay cầm cuốn sách, thản nhiên lật xem, hắn cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô khi đã nghe thấy tiếng cô vào phòng.
Ninh Vãn Ca xùy~ một tiếng, thấy cô không nói để ý gì đến hắn, xoay người muốn đi ra ngoài.
Nam nhân lúc này mới chậm rãi ra tiếng: “Ninh Vãn Ca, sách y học đặt ở trên bàn, đọc sách.”
Giọng của nam nhân mạnh mẽ, không có chỗ cho sự từ chối.
Ninh Vãn Ca lại xùy~ một tiếng, quay đầu lại liếc hắn một cái, cự tuyệt: “Không, ta sẽ không nghe lời ngươi, định cho ai xem!”
Cô không muốn nghe lời hắn nói, xoay người đi ra bên ngoài, tay mới vừa đυ.ng trên cửa, nam nhân phía sau cất giọng yếu ớt.
“Phu nhân nếu muốn đi ra ngoài, bổn vương sẽ phun ra máu, mọi người đều sẽ cho rằng là do phu nhân.”
“……” Ninh Vãn Ca đầy mặt không thể tin được quay đầu lại nhìn hắn.
“Rốt cuộc trước đây cũng đã xảy ra việc này.”
Cô nghi ngờ mình nhìn nhầm người, nam nhân này lại có thể nói những lời thẳng thừng như vậy?
Còn dám dùng việc hộc máu để uy hϊếp cô!
Ninh Vãn Ca hít một hơi sâu, xoay người trở lại trước mặt hắn, “Phong Mạch Hàn, ngươi hôm nay có phải bị động kinh hay không?”
Đại khái nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hai chữ động kinh có thể dùng để hình dung hành vi của hắn hiện tại.
“Đọc sách.” Phong Mạch Hàn nâng nâng cằm, ngữ khí chân thật đáng tin.
Nữ nhân này hiện tại là Vương phi của hắn, cô thật lòng phải làm Vương phi của hắn, còn chuyện tương lai sẽ là chuyện của tương lai.
Ánh sáng trong mắt nam nhân thật đáng sợ.
Ninh Vãn Ca không muốn thừa nhận, lập tức xùy nói: “Không đọc, hoặc là ngươi trực tiếp đem đơn ly hôn viết cho ta, như vậy đỡ phiền toái chúng ta như vậy.”
Cô có ý định viết phương thuốc cho hắn, còn hắn sẽ tự chế biến phần còn lại và nghĩ phương pháp pha chế, còn lại cô đều mặc kệ, cô chỉ có ý rời đi.
Cô bây giờ muốn nhanh chóng tìm cách để được trở về, chỉ một quyển khúc phổ cũng tìm không thấy, đừng nói đến cái khác.
“Ngươi đang tìm khúc phổ?” Nam nhân bỗng dưng ra tiếng.
Hắn đột nhiên chuyển đề tài, làm Ninh Vãn Ca hơi giật mình. Cô vạn phần kinh ngạc nhìn nam nhân này, không nghĩ tới hắn bỗng nhiên nhắc tới cái này.
Phong Mạch Hàn cúi đầu cười nhẹ: “Để bổn vương đoán xem, ngươi đang tìm khúc phổ gì.”
Trái tim của Ninh Vãn Ca đập thình thịch, cô nhìn nam nhân này với vẻ không thể tin được.
Nam nhân này chẳng lẽ có thuật đọc tâm? Như thế nào mà biết cô đang muốn cái gì?
“Một trong tam đại Thần Khí, Liệt Diễm Cầm, cùng với bajrb khúc phổ “Liệt Diễm” mà thiên hạ người người đều muốn tranh đoạt, chẳng lẽ, cái Vương phi muốn chính là bản khúc phổ này?”
Hắn bình tĩnh nói, ngữ khí vạn phần chắc chắn.
Ninh Vãn Ca nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của mình, híp mắt nhìn hắn, “Ngươi lại suy đoán nhiều rồi.”
Không thể thừa nhận, nếu không hắn sẽ càng thêm nghi ngờ cô.
Nam nhân nhướng mày, “Muốn lấy được khúc phổ thì phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Cái quái gì thế?
Ý những lời này của hắn, khúc phổ đang ở trong tay hắn?
Ninh Vãn Ca trong lòng đấu tranh một hồi, rốt cuộc khúc phổ này đối cô tới đặc biệt quan trọng, cô rất muốn có được nó.
Nhưng nhìn bộ dáng nam nhân này, lại không giống là nói láo, nếu là sự thật, việc nam nhân này giấu nó đi thật là tốt..
Nếu là giả dối?
“Đầu khúc này, bổn vương sẽ đàn tấu.” Nam nhân thấy cô còn chần chừ cạnh cửa, thêm vào một câu.
Kỳ lạ thay, hắn cảm thấy nữ nhân này rất khác so với những nữ nhan khác, và chính vì điều khác biệt đó, khiến hắn có nhè nhẹ hứng thú.
Ninh Vãn Ca cảm giác như nội tâm bị một móng vuốt gãi, ngứa, làm cô không thể đưa ra phán định ngay lập tức.
Do dự, vùng vẫy.