Ninh Vãn Ca hơi giật mình, nhìn con mắt đen như mực thâm thúy kia của hắn.
Ánh mắt hắn nhẹ lóe lên, trong mắt sáng quắc làm người khác không dám nhìn thẳng.
Cô vặn vẹo cổ tay, cố thoát tay hắn, bình tĩnh nói: “Ta đang tìm một ít sách về giảm cân và làm đẹp.”
“……” Vẻ mặt của nam nhân hơi khựng lại, khóe miệng giật giật.
“Đương nhiên, Vương gia sẽ không hiểu nỗi khổ của nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân vừa béo vừa xấu giống ta, trong lòng mặc cảm tự ti, Vương gia có được dung mạo trời sinh, đương nhiên là sẽ không hiểu.”
“……” Phong Mạch Hàn phát hiện, đối với lời nói của nữ nhân này, hắn không thể nói lại được gì.
Ninh Vãn Ca rũ mắt với vẻ đáng thương, nhưng vẫn quan sát biểu hiện của nam nhân từ khóe mắt.
Nam nhân im lặng một lúc lâu, rốt cuộc là không muốn dây dưa cô nữa, xoay người liền đi.
Nhìn bóng dáng hắn xoay người đi, Ninh Vãn Ca thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu chỉ là quan hệ hợp tác, hắn không cần thiết phải hỏi cô nhiều vấn đề như vậy.
Cô liếc mắt nam nhân đã đi ra một cái, ngay sau đó đi tới trước kệ sách nhét vài quyển sách vào trong người.
Thời cổ đại này quần áo quả là tốt, tay áo, vạt áo nơi nào cũng đều có túi vải giấu bên trong, có thể để được nhiều thứ trong đó.
Sau khi nhét xong, cô bước ra khỏi thư phòng và đóng cửa lại.
Tiểu Lục nhẹ nhàng cắn môi dưới nhìn Ninh Vãn Ca, có vẻ muốn nói gì đó nhưng còn do dự.
Ninh Vãn Ca tiến lên vỗ vỗ vai cô, nói: “Ngươi vất vả rồi, mọi chuyện đều đã được giải quyết.”
“Tiểu thư tiểu thư……” Tiểu Lục nói lắp, kỳ thật là có chút muốn khóc.
Ninh Vãn Ca có chút nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Vương gia nói sẽ đi đến chỗ trà yến, nếu tiểu thư không đuổi kịp theo hắn, người sẽ đắc tội tự tiện xông vào thư phòng ……” Rốt cuộc rất nhiều người nhìn thấy cô đứng ở trước cửa thư phòng..
Cũng là cô quá ngốc, tại sao lại không tìm chỗ khuất mà trốn.
Ninh Vãn Ca âm thầm đổ mồ hôi, Phong Mạch Hàn nam nhân này hẳn sẽ không đê tiện như vậy chứ?
Cô chính là ân nhân cứu mạng của hắn, nếu hắn đê tiện như vậy đối với cô, cô liền không khách khí!
Trong lòng tuy rằng nghĩ như thế, nhưng kẻ thức thời mới là người tài giỏi.
Xách váy lên liền đuổi theo.
Mặc kệ như thế nào, trước hết cứ bình yên qua hôm nay đã rồi nói tiếp.
Khi đuổi theo Phong Mạch Hàn, liền thấy nam nhân này đang đi trong sân vắng, giống như là đang đi tản bộ.
Nhìn thấy cô đuổi theo, Phong Mạch Hàn trên mặt không có vẻ gì ngạc nhiên, sớm đã đoán trước cô sẽ đuổi theo mình.
“Ngươi, ngươi muốn đi trà yến ?” Ninh Vãn Ca thở phì phò hỏi.
Vốn dĩ thân hình cô mập mạp, mặc dù rèn luyện tập thể dục hàng ngày nhưng cô rất dễ bị hụt hơi.
Đột nhiên nhìn nữ nhân tới gần, nước da cô trắng nõn lên rất nhiều, nhìn thịt thịt lại trắng nõn, làm người ta rất muốn véo.
Nam nhân ánh mắt thu lại, dừng ở khuôn mặt tròn trịa của cô.
“Ah.” Môi hắn nhẹ cong, lên tiếng.
“Vừa lúc, thuận lộ nha!” Ninh Vãn Ca vừa nghe, hai con mắt hơi sáng lên, lập tức cười gật đầu.
Phong Mạch Hàn không hề nói, dẫn đầu cất bước đi.
Cho đến khi bước vào trong vườn, khung cảnh sôi động náo nhiệt trở nên yên ắng vì có sự xuất hiện của hai người họ.
Thái Hậu nhìn thấy Phong Mạch Hàn, có chút ngạc nhiên, nhưng vừa thấy Ninh Vãn Ca phía sau Phong Mạch Hàn, lập tức bừng tỉnh tươi cười: “Tiểu thất này thật đúng là, Thất vương phi mới đi được bao lâu, mà đã đuổi theo đến.”
Phong Mạch Hàn nghe thấy Thái Hậu nói như vậy, hơi giật mình, có chút nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Ninh Vãn Ca.
Ninh Vãn Ca xấu hổ cười, nhìn Tiểu Lục một cái, tiến lên nói: “Thái Hậu, mấy ngày trước có được một ít bảo vật, hôm nay xin dâng cho Thái Hậu dùng, nhưng lại bị đau bụng mới trì hoãn, Tiểu Lục, nhanh lấy ra cho Thái Hậu xem.”
Thái Hậu mỉm cười, hứng thú, gật đầu nói: “Ồ? Thất vương phi thật là có tâm với ai gia. Vậy mang nó lên đây để ai gia xem.”
Khi mặt nạ được đưa vào trong tay Thái hậu, Ninh Vãn Ca vội vàng giải thích: "Đây là mặt nạ, có tác dụng làm đẹp, Thái Hậu xem Vãn Ca, gần đây có phải làn da đã tốt lên rất nhiều hay không?”
Bởi vì lời nói của cô, không ít nữ tử đều tò mò đến gần nhìn.
Nữ nhân quả đúng là có tình yêu mãnh liệt với làm đẹp.
Ninh Yên Nhiên bị hoàn toàn không được để ý, nhẹ nhàng nhấp môi đỏ, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó nói: “Ngũ muội vừa mới thật sự là vừa đi ra ngoài sao? Như thế nào mà ta nghe người ta nói, ngũ muội đến thư phòng?”
Không khí đang náo nhiệt, bởi vì Ninh Yên Nhiên nói mà dần dần trở nên nặng nề.
Ninh Vãn Ca nhíu mày nhìn cô.
Ninh Yên Nhiên dương cằm đắc ý.
Không thể không nói nữ nhân này thật sự phiền phức, nếu không cho nữ nhân Ninh Yên Nhiên này chết đi, Ninh Vãn Ca liền sống uổng phí.
Thái Hậu nhướng mày.
“Là, bổn vương đến thư phòng lấy chút sách.” Phong Mạch Hàn giải thích, ngữ khí bình tĩnh điềm đạm, không hiện một tia hoảng loạn.
Phong Mạch Hàn đến thư phòng lấy sách, mọi người đều sẽ không hoài nghi.
Hoàng Thượng chỉ cho phép một mình Thất vương gia có thể vào thư phòng, những người khác nếu không chấp thuận không được đi vào.
Ninh Vãn Ca khẽ cắn môi dưới, không nghĩ tới Phong Mạch Hàn sẽ che chở nữ nhân này như vậy.
Ninh Vãn Ca thực kinh ngạc, nhưng trong lòng nhiều ít vẫn là có chút cảm kích.
“Được rồi được rồi, Tiểu thất ngươi lo lắng cho vợ như vậy, thì nhanh mang đi đi, lần sau lại vào cung với ai gia.” Thái Hậu đại khái là tưởng Phong Mạch Hàn tới đây để đón vợ đi, liền cũng không muốn giữ hai vợ chồng bọn họ lại.
Phong Mạch Hàn khẽ dạ một tiếng, không khỏi phân trần nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Ninh Vãn Ca đi ra ngoài.
Nam nhân này trước đây còn nói không thích người khác đυ.ng vào, nhưng chính hắn đã nắm tay cô hết lần này đến lần khác.
Nam nhân, cũng đều là nói một đường nghĩ một nẻo.
……
“Bổn vương nghĩ, ngươi nên có một lời giải thích.” Tới cửa Hoàng Cung, nam nhân nói.
Ninh Vãn Ca nhún vai: “Kỳ thật ngươi đều đã thấy được không phải sao? Ta đi tìm khúc phổ mà thôi.”
“Không phải việc đó.” Nam nhân nhíu mày, không vui.
“Vậy ngươi nói về cái gì? Trà yến?” Ninh Vãn Ca có chút không bắt đoán được cảm xúc của hắn.
Nam nhân này luôn tinh thần bất định như vậy sao?
Nhưng mà ngẫm lại cũng có thể lý giải được, nam nhân này bị bệnh tật hành hạ lâu như vậy, tính tình của anh ta làm sao có thể tốt lên được?
Ninh Vãn Ca cũng liền thản nhiên, nâng đầu đối diện tầm mắt hắn, không né tránh.
“Không phải.” Hắn lạnh lùng nói hai chữ, nhưng cũng không muốn nhiều lời nữa, xoay người lên xe ngựa.
Ninh Vãn Ca vừa muốn đi lên, lại bị nam nhân lạnh lùng ngăn cản: “Ngươi, tự đi đường.”
Một câu ngắn gọn như vậy, mang theo mười phần quyết đoán.
Ninh Vãn Ca mở to hai mắt nhìn, chân trước giơ lên còn chưa kịp rút lại, con ngựa đã giơ vó lên đi.
May mắn cô nhảy ra nhanh, nếu không nói không chừng thật sự chết chắc rồi.
Nhìn hắn nghênh ngang mà đi xe ngựa, Ninh Vãn Ca âm thầm nghiến răng.
“Tiểu thư, Vương gia có vẻ như…… không vui?” Tiểu Lục nhẹ nhàng nói.
“ Hắn không vui không quan trọng, lão nương ta mới không vui đây!” Ninh Vãn Ca lạnh xùy~ một tiếng, đi về phía trước.
“Tiểu thư, kỳ thật Vương gia hẳn là nghe nói người ở trong Hoàng Cung mới tới, bằng không cũng sẽ không lấy lý do sách mà tới Hoàng Cung.”
Nghe Tiểu Lục nói, Ninh Vãn Ca không cho là đúng.
Đối với nam nhân lạnh lùng như Phong Mạch Hàn, hẳn là sẽ không phải vì tới để giải vây cho cô, cũng chỉ là chỉ do trùng hợp, lại nhân tiện giúp cô giải một chút vậy mà thôi.
……
Trong thư phòng ở Vương phủ.
Nam nhân cúi mắt nhìn cuốn sách trên tay, nhưng không thể tập trung chú ý được.
“Vương gia, Vương phi dường như vẫn luôn tìm khúc phổ, không biết rốt cuộc là đang tìm khúc phổ gì.” Quản gia đứng bên cạnh nói.
“Hừm, nàng tìm khúc phổ làm gì?” Phong Mạch Hàn thản nhiên lật từng trang sách trong tay, hỏi không chút để ý.
Ninh Vãn Ca, hình như càng ngày càng có thể khiến cho hắn chú ý.
Quản gia cũng là vạn phần khó hiểu.
“Xem Vương phi đã trở về chưa, đưa nàng lại đây.”
Quản gia nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới lui ra ngoài.
Đi tới cửa, một nụ cười lạnh lùng thoáng qua mắt quản gia.
……
Ninh Vãn Ca đưa tay gõ cửa.
Vừa mới hồi phủ, đã bị người nam nhân này gọi tới, mặc dù không muốn đến, nhưng nghĩ rằng hắn đã giúp cô trong bữa tiệc trà, cô vẫn là thức thời mà đến.
“Tiến vào.”
Trong phòng truyền đến giọng nói trầm thấp của nam nhân.
Cô đẩy cửa ra, sau đó lại đóng cửa lại.
Mọi thứ được thực hiện rất nhẹ nhàng.
Cơn ho của nam nhân này dường như đã ngừng kể từ khi cô kê phương thuốc.
Tuy rằng chỉ là áp chế tạm thời, nhưng sau khi cơn ho khan biến mất, nam nhân này khí sắc đều khá hơn nhiều.
Cô bước đi đến bên người hắn.
“Có việc gì?” Không quanh co lòng vòng, cô hỏi thẳng.
Phong Mạch Hàn dừng động tác lật sách trong tay, nâng nâng cằm, ý bảo cô ngồi xuống.
Ninh Vãn Ca cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện hắn.
“Bổn vương hận nhất kẻ lừa dối ta.”
“……” Ninh Vãn Ca trầm mặc, nhưng sâu thẳm con ngươi dừng ở trên mặt nam nhân.
Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân như được bao phủ bởi một lớp băng giá..
“Nói, ngươi rốt cuộc là ai?”
Ninh Vãn Ca hơi ngẩn ra một chút, cảm thấy hắn hỏi vấn đề này thật kỳ lạ.
Cô không phải Ninh Vãn Ca chẳng lẽ là quỷ à!
Chẳng lẽ cô gần đây biểu hiện quá khác thường, thế nên bọn họ đều cảm thấy cô giả trang hay sao?
Chính là nếu nói thật, bọn họ sẽ cho rằng cô là mượn xác hoàn hồn, nghĩ cô là yêu quái thì làm sao bây giờ?
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn như cũ bình tĩnh tươi cười: “ Lời nói này của Vương gia thật đúng là kỳ lạ, chẳng lẽ Vương gia mất trí nhớ? Nếu là như thế, ta đây chỉ có thể nói cho Vương gia, ta là ngươi trước đây không lâu mới trở thành Vương phi……”
“Không nói phải không? Vậy bổn vương đành phải đi hỏi Tiểu Lục.” Nam nhân không kiên nhẫn, trực tiếp ngắt lời cô nói.
“Này, ngươi đã làm gì Tiểu Lục?” Vừa mới vào phủ, cô liền tới tìm hắn, cũng không chú ý tới Tiểu Lục.
Lúc này, cô trong lòng hơi bồn chồn một chút.
Cô tới thế giới này nhận qurn biết không nhiều, Tiểu Lục đối với cô rất chân thành.
Cô vỗ một cái vào bàn, đột nhiên đứng dậy, có chút nổi giận.
Đôi môi mỏng hoàn hảo của Phong Mạch Hàn gợi lên vòng cung, nụ cười này có chút lạnh lùng.
“Ngươi còn biết quan tâm cô? Xem ra ngươi là Ninh Vãn Ca không sai.”
Ninh Vãn Ca nắm nắm tay, có chút muốn đấm vào khuôn mặt tuấn tú này của hắn.
“Phong Mạch Hàn, ngươi không phải muốn hỏi ta vì sao lại biết đánh đàn sao? Ta nói cho ngươi là được, ngươi có cần thiết phải làm như vậy đối với người của ta không? Ta là Ninh Vãn Ca không sai, chẳng lẽ ngươi không biết những lời đồn bên ngoài cũng sẽ có giả sao?”