Ninh Vãn Ca liếc Tiểu Lục một cái, khẽ hừ một tiếng nói: “Học cái này cái kia”
Học cái này cái kia?
“A?” Tiểu Lục sửng sốt một chút.
Ninh Vãn Ca thấy cửa không có động tĩnh, có chút không kiên nhẫn lại hung hăng gõ tiếp.
Cũng không biết nam nhân này là ngủ rồi hay là đã chết đâu rồi!
Kỳ thật Vương phi với Vương gia tách phòng ngủ riêng, bên trong phủ rất nhiều người bàn tán xôn xao.
Có người nói là Vương gia đối với Vương phi, cũng chỉ là có cảm giác mới mẻ mấy ngày đầu như vậy thôi, qua cái cảm giác mới mẻ này, cũng liền không có cảm giác gì nữa.
Vương phi xấu xí và mập mạp như thế, bình thường nam nhân đều sẽ rất phiền chán.
Huống chi là Vương gia, thanh nhã tuấn mỹ, tài đức vẹn toàn, Vương phi căn bản không xứng với Vương gia!
Thật là một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi cứt trâu, đóa hoa tươi hiển nhiên là Vương gia.
Tiểu Lục nghĩ ban ngày mọi người bàn tán xôn xao, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực. Vương phi có chỗ nào không xứng với Vương gia, tuy rằng có béo, làn da hơi đen, nhưng không phải chính Vương phi là người giải độc cho Vương gia sao!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đầu óc Tiểu Lục cứ quay đi quay lại.
Mà Ninh Vãn Ca gõ cửa lần thứ ba, nhưng vẫn như cũ không có phản ứng gì.
Ninh Vãn Ca âm thầm lẩm bẩm: “Hắn thực sự chết rồi sao?”
Trong thư phòng đèn đều tắt, hiển nhiên là không có khả năng ở trong thư phòng. Nếu vậy hắn không ở trong phòng thì còn có thể ở nơi nào?
“Tiểu thư, nếu không ngày mai lại đến tìm Vương gia?” Tiểu Lục nhỏ giọng thử hỏi.
Cảm thấy có một dự cảm không tốt lắm.
Ninh Vãn Ca nhẹ liếc nha đầu một cái, nếu là ngày mai tìm lại, đến lúc đó cô sẽ lấy lễ vật ở đâu mà dâng lên trong tiệc mừng thọ của Thái Hậu?
Cô đột nhiên đẩy cửa ra.
Ưu điểm của thân mình cường tráng này là, sức lực lớn, có thể phá sập cửa dễ như trở bàn tay!
“Phanh” một thanh âm vang lên, cửa bị phá.
Tiểu Lục kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, miệng há to, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc.
Ninh Vãn Ca dẫn đầu đi vào, nhìn thoáng qua bốn phía, trong bóng tối, tầm mắt có chút mơ hồ.
“Tiểu Lục, đốt đèn.” Cô nhìn xung quanh khi cô bước vào phòng.
Tiểu Lục nghe được lời này, nhẹ nhàng dạ một tiếng, lập tức đi đốt nến.
Ánh sáng mờ nhạt, phòng trong ánh sáng trở nên có vài phần u mị.
Ninh Vãn Ca đi đến mép giường, không thấy bóng dáng nam nhân.
Đứng ở mép giường, cô có chút nghi hoặc gãi gãi hai má béo ục của mình.
“Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy, có chút hơi sợ.”
Tiểu Lục nấp sau Ninh Vãn Ca, nhỏ giọng nói.
Ninh Vãn Ca nhìn thoáng qua Tiểu Lục nói: “Ngươi sợ cái gì, có ai đâu.”
Tiểu Lục run rẩy bả vai.
Ninh Vãn Ca không nói nữa, chỉ ngồi xuống, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, bỗng dưng cúi xuống nhìn, phía dưới giường đen như mực và không thể thể thấy được cái gì.
Cô lại mắc bệnh nghề nghiệp.
Cô cảm thấy, phía dưới giường, có cái gì đó khác?
“Tiểu Lục, ngươi đem đèn lại chiếu vào đây, ta muốn nhìn phía dưới giường có phải có cái gì hay không.”
Tiểu Lục vốn định khuyên bảo tiểu thư nhà mình một chút, nhưng nhìn tiểu thư đã cúi gằm xuống thân hình bụ bẫm dưới gầm giường, cô đành phải ngoan ngoãn đi lấy đèn lại chiếu sáng lên.
Ninh Vãn Ca phát hiện, cô quá béo!
Cô buồn bực bị kẹt dưới gầm giường, không thể động đậy, vặn vẹo mông, nhưng căn bản cũng không vặn vẹo người được.
Thật đáng buồn!
Sao cô lại xui xẻo như vậy?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cô đứng lên.
Chỉ nghe được một âm thanh “két” vang lên, ván giường giống như bị cô bẻ nứt ra một chút rồi.
Nhưng lưng của cô cũng vô cùng đau đớn.
Cô kêu rên một tiếng, không cẩn thận đυ.ng phải cái chốt mở gì đó.
“A!” Khi cô đang choáng váng, bỗng nhiên nơi cô đứng liền nứt ra, ngay sau đó cô ngã thẳng xuống!
“Tiểu thư!” Tiểu Lục sửng sốt, muốn giữ chặt lại, nhưng sự việc diễn ra quá nhanh, mặt đất phía dưới ván giường nhanh chóng khép lại sau khi Ninh Vãn Ca rơi xuống.
Tiểu Lục bắt đầu lo âu đi qua đi lại, lúc này quản gia mang theo một ít thị vệ nhảy vào trong phòng.
“Được lắm, Tiểu Lục, ngươi chạy đến phòng Vương gia làm cái gì?”
……
Không nghĩ tới phía dưới ván giường này còn có một mật thất, lúc ngã xuống, cô rơi trên mảnh cỏ khô mềm, nên thân thể không đau lắm.
Nhưng khi vừa đẩy ván giường, cô đã cảm thấy da thịt béo ục ịch bị va chạm đến phát run.
Cô đỡ vòng eo đứng dậy.
Phía trước xuất hiện một cái đường đi, cuối đường có ánh nến mờ nhạt chiếu rọi, có chút u ám.
Cô đỡ vòng eo, muốn tìm đường ra, nhưng không thể tùy ý di chuyển đồ vật trong này, nếu lỡ có chuyện gì, cô không phải sẽ chết ở nơi này sao?
Cô bước đi hướng tới nơi có ánh nến mờ nhạt.
Đường đi rất dài, cô chỉ có thể bắt ánh sáng mờ ảo kia mà đi theo.
Cuối đường đi là một cửa đá rất lớn.
Trên cửa đá điêu khắc khuôn mặt dữ tợn của một con sư tử.
Cô thử đẩy một cách thận trọng và ngập ngừng.
Không có động tĩnh.
Tầm mắt cô rơi vào ánh nến, cô cẩn thận dời ngọn nến sang một bên.
Đúng như cô nghĩ, cửa sầm sầm vang lên, mở ra!
Mơ hồ nghe thấy được bên trong có tiếng nước róc rách.
Cô vừa mới bước vào một bước, bỗng nhiên một bóng trắng xẹt qua, còn chưa kịp phản ứng lại, thì cô đã nhanh chóng bị một bàn tay cực kỳ lạnh bắt lấy.