Chương 16 : Hồi Môn Phong Ba

Ninh Vãn Ca không nghe tiếng ho của hắn nữa, chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Nhưng nam nhân không hề buồn ngủ.

Phong Mạch Hàn nghiêng đầu nhìn về phía bên nữ nhân, giờ phút này vừa vặn ở ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, dọi xuống thân hình tràn đầy thịt của cô.

Khuôn mặt cô hướng vào đối diện với hắn, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy nữ nhân với đôi lông mi dài và cong, nhẹ nhàng rung rinh như cánh bướm dưới ánh trăng vàng.

Ánh mắt hắn vài phần thâm thúy, lại yên lặng lật qua quay lưng về phía nữ nhân.

Ninh Vãn Ca, nữ nhân này xuất hiện, sẽ là bước ngoặt trong đời hắn?

……

Thời cổ đại vào sáng sớm không khí muốn tươi mát trong lành hơn rất nhiều.

Từ rất sớm những người hầu trong Vương phủ đều nhìn thấy Vương phi, mặc áo quần cực mỏng chạy quanh này cái sân rộng lớn này.

Thân hình mũm mĩm cùng đôi chân đầy thịt của cô khiến mỗi lần bước đi, đều làm đám người hầu cảm thấy, vạn phần gian khổ.

Nhìn tình cảnh này, người quản gia đi ra khẽ hừ một tiếng: “Hừ!”

Ninh Vãn Ca phát hiện thân thể này, thật sự là quá thiếu sự vận động, lúc này còn chưa chạy đủ một vòng, cũng đã làm cô kiệt sức, chạy đến khi chân đã chết lặng.

Hoa viên của Vương phủ đã đủ lớn, cô còn muốn chạy xong một vòng cũng đã là không dễ, nhưng cô còn chưa chạy được nửa đường đã thở hồng hộc.

Lúc này, nghe thấy được tiếng ho khan tới gần, bọn người hầu bước chân hỗn loạn, thu hồi ánh mắt nhìn Vương phi.

“Vương gia.” Quản gia tiến lên nhẹ gọi.

Phong Mạch Hàn kìm nén cơn ho khan, chậm rãi nói: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong chưa?”

“Tất cả đều đã sẵn sàng ạ.” Quản gia âm thầm nghi hoặc, xe ngựa đã chuẩn bị xong, nhưng chính là nhìn bộ dáng Vương gia đi ra như vậy, chẳng lẽ định đưa Vương phi cùng đi theo?

Tiểu thư nhà họ Ninh này vừa xấu vừa béo, có cái gì đáng để ý đâu, nhìn như thế nào đều không xứng với Vương gia.

Tầm mắt của Phong Mạch Hàn dừng ở Ninh Vãn Ca đang chạy bộ, cùng với động tác của nữ nhân, thịt trên người cô cũng ở vung lên vung xuống.

Nếu là nam nhân bình thường nhìn thấy, nhất định sẽ lộ ra vẻ chán ghét.

Huống chi trong hoa viên này không ít người hầu lén lút nhìn, tỏ ra sắc mặt rất chán ghét.

Lại chỉ có hắn, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, tựa cũng không để ý.

Quản gia trong lòng càng ngày càng không thể hiểu tâm tư của Vương gia.

Xem dáng vẻ Ninh Vãn Ca chạy bộ, chỉ sợ là không chạy xong nổi một vòng trong hoa viên Vương phủ, nhưng dù sao sự việc lần này, Vương gia lại bình tĩnh đứng ở một bên nhìn, không có ý muốn ngăn cản.

Ninh Vãn Ca cảm giác bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của mình, không nhìn thấy ánh mắt người khác từ bốn phía.

Nhưng trước mắt kia một nam nhân áo trắng tao nhã, bước chân từng chút tới gần cô.

Không biết là bởi vì cái gì, măc dù hắn chỉ đứng một chỗ ở kia, nhưng lại thành động lực để cô chạy về phía trước, cô tăng nhanh tốc độ, rốt cuộc là chạy tới trước mặt Phong Mạch Hàn, cúi người đỡ đầu gối, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

“Chạy xong liền xuất phủ.” Nam nhân bình tĩnh liếc nàng một cái, cũng không nói thêm lời nào, dứt lời bước ra ngoài.

Ninh Vãn Ca âm thầm bĩu môi, quần áo trên người lười không muốn thay, thậm chí bởi vì chạy bộ mà tóc tai bù xù cũng không thèm chải lại.

……

Phủ Thừa tướng.

Hôm nay tuy Ninh Vãn Ca hồi môn, nhưng trong phủ lại như ngày thường.

Thậm chí cửa còn không có người nghênh đón.

Khi Ninh Vãn Ca xuống xe ngựa, bỗng nhiên gọi Phong Mạch Hàn đang đi ở phía trước lại.

Dáng người cao lớn, dưới nền áo bào trắng đơn giản tao nhã càng trở nên khôi ngô tuấn tú phi thường.

Nghe thấy Ninh Vãn Ca kêu to, nam nhân dừng bước chân.

“Mình ta đi vào là được rồi, ngươi không cần vào, dù sao bọn họ……”

“Dong dài.” Nam nhân không chút nể tình bước đi vào trong.

Hai chữ, mạnh mẽ cắt ngang lời cô nói.

Ninh Vãn Ca âm thầm nhíu mày, trong lòng chửi thầm nam nhân này vô số lần, nhưng vẫn là yên lặng đi theo bước chân hắn.

Phong Mạch Hàn dẫn đầu vào phủ Thừa tướng, Ninh Vãn Ca đi ở sau, khoảnh khắc Ninh Vãn Ca đang đi đến cửa, bỗng nhiên một chậu nước xối ngay xuống đầu, trong thời tiết mát lạnh này, nước lạnh đến mức run cả người.

“Hì hì…… Ha ha…… Lạc canh heo!” tiếng cười nhạo giễu cợt của một tiểu hài tử phát ra từ đầu bức tường.

Hơn nữa Ninh Vãn Ca trên người quần áo mỏng manh, nước nhanh chóng ngấm vào trong quần áo, làm cô nhịn không được mà run lên một chút.

Cũng may buổi sáng cô có vận động, trên người còn có chút hơi ấm, nhưng cũng không ngăn được trên người cảm thấy run rẩy.

Ngẩng đầu liền thấy một người tiểu nam nhi, đứng ở đầu tường cười hì hì, trong tay còn cầm chậu nước.

“Đáng chết tiểu hài tử này!” Ninh Vãn Ca lau nước trên mặt, đang muốn tiến lên túm lấy đứa trẻ, nhưng còn chưa làm gì, đã nghe được đầu tường kia đứa trẻ kêu sợ hãi “Ai da” một cái, ngã đầu xuống đất!

“Phanh” một thanh âm vang lên, đứa trẻ ngã trên mặt đất, máu loãng nhanh chóng trào ra.

“A! Trời ơi, tiểu thiếu gia!” Bà vυ" đứng ở một bên nhìn, đột nhiên nhìn thấy đứa trẻ gục xuống, mặt biến sắc, tái nhợt như tờ giấy.

Ninh Vãn Ca nghe thấy bà vυ" này xưng hô, hơi nghi hoặc nhìn về phía bên nam nhân.

Đây là tiểu thiếu gia? Thì ra chính thiếu gia út của Ninh gia, nhi tử bảo bối của Ninh Nhạc.

Bên cạnh nam nhân không di chuyển, như thể hắn không để ý sự tình trước mắt.

Nhưng cô vừa mới nhìn thấy rõ ràng, có cái gì đập dưới chân đứa trẻ, mới có thể khiến đứa trẻ này trượt ngã xuống, tuy rằng tốc độ cực nhanh, nhưng dù sao cũng là bởi vì cô là một đặc công, đối với chuyện này cô nhạy bén phát hiện rất nhanh.

Bên trong phủ nghe thấy được động dần dần đều chạy vội ra. Đặc biệt là các phu nhân của Ninh Nhạc, thấy thế không khỏi có vẻ mặt khác lạ.

Phu nhân của Thừa tướng dẫn đầu ra tiếng: “Sao lại thế này?”