Chương 20
Lý Viện Viện đương nhiên không đồng ý.
Cô nằm ở ngoài có bị chảy máu mũi bao giờ đâu, càng nghĩ, càng thấy chắc
đêm qua Yến Tư Thành tập luyện quá mức nên mới chảy máu mũi như thế.
Cô muốn để hôm nay Yến Tư Thành nghỉ ngơi, vừa khéo Trương Nam gọi điện
cho cô, bảo hôm qua cô vội về quá nên không biết thầy giáo đã dặn rằng
tối nay hẹn nhóm kịch ăn cơm bồi dưỡng tình cảm với nhau.
Lý Viện Viện suy tư, thấy đây là yêu cầu của thầy giáo, nếu cô không đi
thì không ổn lắm, bèn đáp ứng, với lại cũng giúp Yến Tư Thành được nghỉ
ngơi một hôm. Còn về chuyện giảm béo...
Mai ăn bớt đi vậy.
Tối nay, Lý Viện Viện không đi cùng Yến Tư Thành, thầy giáo đã nói buổi
liên hoan này để bồi dưỡng tình cảm, khởi động tinh thần trước khi luyện tập, nên mang theo "người nhà" có vẻ không thích hợp lắm.
Lý Viện Viện ngồi cạnh Trương Nam, vì ở đây cô cũng chỉ biết mỗi anh ta.
So với buổi liên hoan kết thúc vở kịch lần trước, lần này nghiêm túc hơn nhiều, nhưng dù sao cũng đều là sinh viên, ăn uống một lát, ai nấy đều
mượn rượu mở lời, thầy giáo cũng không phải người quá khó tính, nên ăn
uống lửng dạ rồi, thầy giáo liền đi từng bàn chúc rượu mọi người.
Đến lượt Lý Viện Viện, nghe xong lời chúc của thầy giáo, cũng tự nhiên cầm chén rượu lên.
Trước đây cô yếu ớt, đám tỳ nữ ở phủ công chúa chưa bao giờ dám cho cô uống
rượu, buổi liên hoan lần trước, có người kính rượu cũng được Yến Tư
Thành đỡ giùm, nên Lý Viện Viện không biết tửu lượng mình đến đâu, có
điều bây giờ cơ thể cô không giống trước đây, cô béo như vậy, tửu lượng
chắc cũng không đến nỗi.
Thầy giáo ngửa đầu tu cạn, cả bàn đều dũng cảm làm theo, Lý Viện Viện thấy
vậy cũng nâng cốc uống cạn. Nhìn cả đống chén rỗng, thầy giáo vô cùng mỹ mãn. Cả bàn lại ngồi xuống xôn xao trò chuyện.
Lý Viện Viện thấy mùi vị rất kỳ lạ. Uống vào miệng vừa chát vừa tê, nhưng lúc nuốt xuống bụng thì lại thấy khoan khoái lạ kỳ.
Lý Viện Viện nhăn mày méo mặt, khiến Trương Nam bật cười, anh rót cốc nước cho cô: "Lần đầu tiên uống rượu à?"
Lý Viện Viện gật đầu cầm cốc nước lên uống, Trương Nam mỉm cười: "Tôi thấy cô tu cạn chén rượu, còn tưởng tửu lượng khá lắm, hoá ra chỉ sĩ diện
hão thôi à."
"Tôi chưa từng uống rượu."
"Ban đầu tôi cũng vậy, quen rồi là khá hơn ấy mà, sau này nếu tham gia nhiều các hoạt động xã hội, thì còn nhiều cơ hội uống lắm."
Lý Viện Viện nhíu mày: "Nhưng mùi vị quái lạ nhỉ, trước đây tôi toàn nghe
người ta tả hương rượu thơm thế nào, nhưng sao rượu này vừa không thơm,
uống vừa chát thế."
"Có rượu mơ, vừa thơm vừa ngọt đấy, nồng độ cũng không cao lắm, cô uống không?"
Tuy rằng mới chỉ uống một chén, nhưng Lý Viện Viện đã vững dạ tin rằng tửu lượng của mình rất khá, bèn vỗ ngực nói: "Có."
Vì vậy Trương Nam lại rót cho cô một chén rượu mơ.
Bởi vậy đến khi tiệc tàn, Trương Nam đành phải lấy điện thoại di động của
Lý Viện Viện ra gọi cho Yến Tư Thành: "Lý Viện Viện uống say, không đi
nổi nữa, cậu tới đón nhé."
Khi Yến Tư Thành đến thì bắt gặp ngay cảnh Lý Viện Viện ngủ gục trên bàn ăn đầy mỡ. Lúc cô say thì rất yên lặng, không khóc không gào, tay chân đặt thẳng, hoàn toàn mơ hồ.
Trương Nam ở bên cạnh đang cầm di động, nói chuyện phiếm với bạn bè, thấy Yến
Tư Thành đến, bèn thở phào nhẹ nhõm: "Anh đến rồi."
"Sao lại uống ra nông nỗi này?" Yến Tư Thành ngồi xổm xuống bên Lý Viện
Viện, ngửi thấy hơi thở của cô toàn mùi rượu, thi thoảng còn lầm bầm,
Yến Tư Thành rất hiểu Lý Viện Viện, anh biết cô đang khó chịu nên mới
thế. Yến Tư Thành xót xa vỗ nhẹ lưng cô.
"Cũng lạ thật, cô ấy nói cô ấy uống được rượu, thế mà tôi cũng tin." Trương
Nam bất đắc dĩ thở dài: "Tôi thấy cô ấy uống rượu mơ xong vẫn thản nhiên như không, cứ tưởng tửu lượng khá lắm, nào ngờ bỗng dưng cô ấy gục
thẳng xuống bàn."
Yến Tư Thành có thể tưởng tượng được, Lý Viện Viện uống rượu sẽ thành ra như vậy.
Anh nhớ năm cô tới tuổi cập kê, mẫu phi bị ban chết với tội danh "Da^ʍ ô",
đối với một phi tử hậu cung, đây là tội danh tày trời, rất dễ liên lụy
tới cả gia tộc.
Không lâu sao đó là tới lễ cập kê của Lý Viện Viện, hôm đó phụ vương cô không tới, hoàng huynh hoàng tỷ cũng không tới, lễ nghi được một nữ quan
trong cung chủ trì.
Đối với một công chúa, đây là chuyện vô cùng nhục nhã. Ai cũng chê cười cô, ai cũng chờ xem cô khổ sở thế nào. Nhưng Lý Viện Viện vẫn thẳng lưng,
ngẩng cao đầu, bình tĩnh đội kim quan, thần thái cao ngạo, bễ nghễ thiên hạ, hoàn thành đúng mực lễ cập kê.
Cô không để bất kỳ ai có thể chế giễu mình.
Sau đó một thời gian, vụ án của mẫu phi Lý Viện Viện được xử lại, hoá ra là một cung nữ hãm hại bà, ai mà chẳng biết, một đứa cung nữ sao dám cả
gan hãm hại phi tử, nhưng hoàng đế nói mọi chuyện chấm dứt, thì coi như
đã chấm dứt hoàn toàn, hoàng đế truy phong danh hào cho bà, cũng ban
thưởng phong hào cho Lý Viện Viện cùng vô số châu báu ngọc ngà.
Chuyện kết thúc ở đó, nhưng nỗi oan khuất của mẫu phi cô không bao giờ được
gột sạch. Tối hôm đó Yến Tư Thành lần đầu tiên nghe thấy tiếng khóc nức
nở của Lý Viện Viện, anh lẳng lặng canh giữ cả đêm, hôm sau, anh thấy Lý Viện Viện vẫn mỉm cười như không có gì xảy ra.
Trước mặt người khác, cô chưa bao giờ tỏ ra yếu mềm.
Cho nên giờ thấy cô say thành như vậy, Yến Tư Thành cũng hiểu được. Nếu
không phải đã say túy lúy, cô sẽ không gục xuống ngay tại đây.
"Viện Viện." Anh nhẹ nhàng gọi, nhưng Lý Viện Viện không hề tỉnh dậy.
"Tôi gọi thử rồi, nếu có thể đánh thức cô ấy dậy thì tôi cũng không cần gọi
anh tới." Trương Nam phủi tay đứng lên: "Nào, để tôi giúp anh đưa cô ấy
về."
Song Yến Tư Thành không trả lời, chỉ kéo tay Lý Viện Viện lại, đặt cô lên
lưng mình, điều chỉnh lại tư thế, rồi xốc người dậy, trông vô cùng đơn
giản.
Ngay cả Trương Nam cũng há hốc miệng ngạc nhiên.
Anh ta đã từng thử cõng Lý Viện Viện, nhưng đành bất lực...
Trước khi đi, Yến Tư Thành quay đầu cảm ơn Trương Nam: "Cảm ơn anh trông cô ấy hộ tôi."
Trương Nam sửng sốt, lập tức xua tay tỏ ý không cần khách sáo. Nhìn theo bóng
lưng Yến Tư Thành, Trương Nam chợt lấy điện thoại ra, gào lên với đối
phương: "Này, bao giờ rảnh, muốn viết chuyện về hiệp sĩ, tớ có thể cung
cấp tư liệu sống cho đấy."
Yến Tư Thành cõng Lý Viện Viện về, đặt cô xuống giường, anh nhủ thầm, Lý
Viện Viện quyết định giảm béo, có lẽ không hẳn không tốt như anh nghĩ...
Anh giặt khăn ấm lau mặt cho Lý Viện Viện, gương mặt của cô hồng hào lên,
anh lau rất cẩn thận, chỉ sợ mạnh tay sẽ làm Lý Viện Viện bị đau. Lau
mặt xong rồi lau đến tay, khi nãy cô gục xuống bàn, tay dính đầy dầu mỡ, nếu cứ để như vậy, đảm bảo ngày mai tỉnh dậy cô sẽ vô cùng khó chịu.
Yến Tư Thành tưởng tượng ra khuôn mặt Lý Viện Viện lúc ấy, bất thần mỉm cười.
Còn đang nghĩ, đột nhiên Lý Viện Viện mở choàng mắt.
Vì uống rượu, nên đôi mắt cô hơi đỏ lên, mơ màng, tuy vậy, Yến Tư Thành
vẫn thấy bản thân không nên hành động quá phận, bèn vội lùi ra sau, giải thích: "Công chúa, người..." Còn chưa dứt lời, Lý Viện Viện đột nhiên
đứng dậy, xốc anh lên.
Rồi cô loạng choạng tới WC, bất chợt ngã nhào xuống, không đợi Yến Tư Thành đỡ dậy, đã tiếp tục tư thế quỳ gối, bò vào WC, Yến Tư Thành ngây người
ra nhìn, định thần lại, vội tiến tới thì đã thấy Lý Viện Viện nôn thốc
nôn tháo một trận vào bồn cầu.
Yến Tư Thành sững sờ, cũng may ban nãy Lý Viện Viện ăn ít, nên sau đó chỉ
toàn nôn khan, Yến Tư Thành vội tới bên cô, ngồi xổm xuống, không ngại
bẩn, lấy khăn mặt lau tay cho cô, rồi lau miệng, sau đó bế cô về sô pha.
Nước nóng đun xong, anh vội thổi cho nguội bớt, thấy cô lại bải hoải khó chịu thì vội lau mặt tiếp cho cô.
Lý Viện Viện làu bà làu bàu, Yến Tư Thành vô cùng xót cô, dám cả gan trách mắng: "Sau này không được uống nhiều rượu thế nữa."
Lý Viện Viện tuy đang say khướt nhưng vẫn biết mình bị mắng, tựa hồ gật đầu đáp ứng, rồi lại mơ màng nói: "Tư Thành..."
"Ừ, khó chịu ở đâu à?"
Lý Viện Viện đập bốp vào đầu mình, làm Yến Tư Thành sợ tới nỗi vội nắm lấy tay cô. Lý Viện Viện thầm thì: "Đau đầu quá."
Yến Tư Thành đành phải đặt khăn mặt xuống, day huyệt Thái Dương giùm cô: "Đau lắm à?"
Lý Viện Viện lại đấm mạnh vào bụng mình, Yến Tư Thành không kịp ngăn, thở dài, bắt lấy tay cô: "Dạ dày cũng đau à?"
Lý Viện Viện gật đầu.
Yến Tư Thành không tìm thấy huyệt vị ở bụng, ấn mãi mà toàn thấy thịt, anh hơi thẹn thùng, nhìn ngắm tỉ mỉ, rồi ấn mạnh một cái.
Huyệt vị thì đúng rồi, nhưng sức ấn thì không mạnh lắm, thế nhưng Lý Viện
Viện vẫn kêu: "Đau quá..." Cô cong người ôm bụng, nào ngờ Yến Tư Thành ở quá gần cô, cô vừa khom người, Yến Tư Thành nghe thấy cô kêu rên bèn
nhấc đầu lên, môi họ bất thần bập vào nhau.
Động tác của hai người họ đều nhanh, va chạm vô cùng mạnh mẽ, đập cả răng vào nhau, rách môi, chảy máu.
Lý Viện Viện che miệng mơ màng lẩm bẩm.
Thôi xong... Danh tiết của công chúa...
Yến Tư Thành lau máu trên môi, cẩn thận nhìn Lý Viện Viện, thấy cô ngoài
đau đớn rêи ɾỉ thì không tỏ ra gì khác, anh bèn hạ quyết tâm phải giấu
nhẹm chuyện này, cũng giống như trước kia giấu chuyện mớm thuốc cho cô,
nghĩ rồi anh hơi yên tâm, nhưng khuôn mặt thì đỏ bừng như ráng chiều.