Editor: Baby Trùm
Sứ giả Nam Cương tiến vào hoàng thành, việc này không khác gì mạch nước
ngầm đã bắt đầu khởi động, nổi lên một trận cuồng phong. Mấy ngày gần
đây, đầu đường cuối ngõ tung tin về sự kiện Trữ Dự thông đồng với địch
ngày càng nhiều, dân gian đồn đãi lần này sứ giả Nam Cương lai giả bất
thiện (Trùm: nghĩa là người đến không có ý tốt, để vậy hay hơn), có thể là vì giải cứu Trữ Dự mà đến.
Thất vương phủ.
Sắp tới cuối mùa thu, trong phủ ý thu nồng hậu. Tuỳ ý có thể thấy được cây
cối ố vàng, đoá hoa điêu tàn, đương nhiên phần nhiều còn lại là các tảng đá màu đen lớn nhỏ hình chữ nhật nằm chỉnh tề bên con đường nhỏ. Nhìn
không có chỗ gì đặc biệt, đặt ở hai bên đường nhỏ cũng không có tác dụng điểm tô cho cảnh đẹp.
Nhưng mà, chỉ cần cẩn thận quan sát có thể thấy hạ nhân trong phủ phàm là đi đường đều tránh đi tảng đá đen ven
đường, tuyệt đối sẽ không đυ.ng chạm tay chân. Bởi vì nếu đυ.ng phải, chắc chắn phải ăn khổ lớn vào người.
Tảng đá kia tên là “quỷ chặn đường”, chỉ cần không cẩn thận đá lên hoặc vấp phải, sẽ làm người ta nháy mắt
đau đến không chịu nổi. Thứ này là kiệt tác thứ hai của vương phủ, sau “độc tường”, uy lực tuyệt đối không thấp hơn tường phòng hộ.
Hiệu thuốc.
Nhạc Sở Nhân quần áo vải dệt, váy dài màu trắng đứng ở trong viện, một tay
nâng bình sứ màu trắng, một tay chậm rãi đem mấy viên thuốc từ trong
bình rải ra ngoài, động vật lớn nhỏ vây quanh ở bên chân nàng vui chém
gϊếŧ, các loại tiếng kêu tràn ngập toàn sân.
Cách xa hơn mười
thước, Phong Duyên Tinh một thân trang phục sắc hoa xanh ngọc ngồi ở
trên ghế đá nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú có chút trắng bệch, nhưng ánh
mắt lại thập phần hữu thần, nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân cùng với động
vật lớn nhỏ bên chân nàng.
Đây là ngày thứ tư liên tục hắn chạy
đến đây, không vì cái gì khác, chỉ là cùng Thích Kiến và Diêm Tô giống
nhau, muốn làm đồ đệ Nhạc Sở Nhân.
Nhạc Sở Nhân sau khi biết ý đồ của hắn đã cho hắn một nụ cười sáng lạn cực kỳ châm chọc, sau đó có
thấy qua hắn cũng không quan tâm. Hắn ở trước mắt nàng lúc ẩn lúc hiện,
nàng liền cùng người khác hoặc tự nói một ít lời chua ngoa châm chọc
kí©h thí©ɧ hắn.
Đương nhiên, Phong Duyên Tinh cũng là thực tức
giận, cho tới bây giờ sắc mặt đều là trắng, nhưng là hắn không thể buông tha ý định. Thứ nhất là vì lần trước hắn bị hai cái hỗn đãn ở phủ Phong Duyên Nghị tính kế sau đó trúng chiêu, hắn cảm thấy chính mình rất yếu. Thứ hai là vì mẫu phi yêu cầu hắn cần phải cầu được Nhạc Sở Nhân đồng
ý, nếu không sẽ không cùng hắn nói một câu nào nữa.
Khi đó hắn
xem thường xuất thân Nhạc Sở Nhân, ai ngờ đến trước khác nay khác, hiện
tại hắn ăn nói khép nép cầu nàng. Hắn cũng có chút buồn bực, nhưng là bị người ta tuỳ thời khi dễ chính mình còn không thể tự bảo vệ mình, Nhạc
Sở Nhân này châm chọc cũng không tính là gì.
Nhạc Sở Nhân thản
nhiên tự đắc cho bọn bảo tiêu trong vương phủ ăn, đều là Kim Điêu bắt
về, tuyết điêu, sói con, rắn cạp nong, còn có chuột đồng bảy tấc to lớn.
Thiếu mấy vị dược nô cổ, nhóm động vật này chính là thích hợp, một năm chỉ
cần cho ăn một lần, nhưng rất có giá trị, chỉ cần có bọn nó ở đây, có
thể đảm bảo vương phủ một năm không bị bên ngoài đột nhập.
Đối
với Phong Duyên Tinh đang ngồi ở xa xa, Nhạc Sở Nhân hoàn toàn đạt tới
bộ dáng làm như không thấy. Tiểu tử này cư nhiên muốn bái nàng làm sư
phụ, thật sự là rất buồn cười, nàng thật không biết là nàng có cái phúc
khí có thể làm sư phụ của hắn.
Phong Duyên Thương nói đó là
nguyện vọng của Mẫn phi nương nương, nàng biết lần trước là Nhạc Sở Nhân trị Phong Duyên Tinh, cho nên rất muốn Nhạc Sở Nhân dạy cho Phong Duyên Tinh một ít bản sự tự bảo vệ mình.
Nhưng Nhạc Sở Nhân lại không biết Mẫn phi kia, hơn nữa cùng Phong Duyên Tinh thù rất lớn, nàng sẽ không đồng ý.
Chính là tiểu tử này liên tục bốn ngày chạy tới thật ra lại làm cho Nhạc Sở
Nhân có chút ngoài ý muốn, quả thật không nghĩ tới hắn có thể kiên trì
lâu như vậy. Bất quá bất luận kiên trì bao lâu cũng vô dụng, nàng vẫn sẽ không đồng ý.
Khi các viên thuốc trong bình đều quăng ra ngoài, Nhạc Sở Nhân hé miệng huýt vài tiếng sáo vang dội, ngay sau đó nhóm
động vật bên chân đều chạy đi bốn phía, nháy mắt tất cả đều biến mất,
tốc độ thập phần nhanh chóng.
Nâng bình không xoay người đi trở
về hiệu thuốc, Phong Duyên Tinh nhìn nàng, tuyệt đối gắt gao. Hoàn toàn
đạt tới tiêu chuẩn theo đuôi, sẽ không rời khỏi nàng.
Một đạo bóng dáng xuất hiện trong viện tử, Thích Phong một thân trang phục màu xanh, khuôn mặt hơi lạnh, thoạt nhìn thập phần đυ.c lỗ. (Trùm: chả biết là gì, ai hiểu chỉ ta để ta chỉnh sửa lại)
Tiến vào sân liền thấy được Phong Duyên Tinh ngồi ở đằng kia, Thích Phong đã thành thói quen, khẽ gật đầu như ân cần thăm hỏi, sau đó đi nhanh về
hướng Nhạc Sở Nhân chỗ hiệu thuốc.
“Vương phi.” Dừng lại ở cửa, bên trong hiệu thuốc bọn họ tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện đi vào, ngay cả Phong Duyên Thương cũng thế.
“Đã trở lại, hôm nay tình hình thế nào?” Từ sau khi tin đồn miệng của khất cái thành công, Thích Phong đã hoàn
toàn dưới quyền nàng, chuyên môn làm người chạy việc cho Nhạc Sở Nhân.
Đã nhiều ngày, Thích Phong thường xuyên cho khất cái tụ tập, ban ngày ở
quán trà, quán rượu nghe ngóng tin tức.
“Theo sứ giả Nam Cương vào thành, cảm xúc của dân chúng cũng mâu thuẫn lên
đến đỉnh. Vương gia ở cửa thành nghênh đón đoàn sứ giả Nam Cương bị dân
chúng chặn đường, sau đó Ngũ Vương mang theo cấm vệ quân tiến đến mới
giải vây được.” Không cần nghĩ, đại bộ phận người chặn đường đều là khất cái không chỗ không ở.
“Không sai, cứ việc hướng Ngũ Ca bọn họ tạo thành chút phiền toái, nhưng là hắn ta hoàn toàn không phân thân được.” Hôm nay động tĩnh lớn như vậy, hoàng thượng khẳng định biết, nói vậy chắc là muốn tức giận.
“Ngày mai thuộc hạ sẽ mang theo thư sinh kia trở về, chân hắn đã tốt lắm, thực hi vọng gặp mặt vương phi.” Thích Phong nhìn nàng, khuôn mặt nhu hoà, rõ ràng cũng là thật cao hứng.
Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, Thích Phong nói thư sinh kia kỳ thật là một thư
sinh khất cái lưu lạc. Hắn đến từ Lịch Thành, nhà tan cửa nát, chân hắn
tại lúc chạy trốn tới hoàng thành thì bị đánh gãy.
Thích Phong
khi tụ tập đám khất cái để tìm kiếm người có thể dùng thì phát hiện ra
hắn, nhìn nghèo túng chật vật nhưng không hổ là thư sinh, tài ăn nói
thập phần tốt. Chi, hồ, giả, dã, đạo lý rõ ràng, Thích Phong chính là
đem chuyện sắp sửa làm nói cho hắn, hắn đảo mắt liền biên thành chuyện
xưa, so với tiên sinh kể chuyện trong quá trà còn phấn khích hơn nhiều.
Nhạc Sở Nhân không biết hắn, bất quá sau khi nghe Thích Phong nói thì cảm
thấy không tệ, phàm là nhân tài có thể sử dụng được đều phải vơ vét đến, hơn nữa Nhạc Sở Nhân định cho hắn dùng nô cổ. Dù sao như vậy mới yên
tâm, cổ động lòng người tội danh không nhỏ, nàng cũng ngại bị bán đứng.
Phong Duyên Tinh ngồi ở trong sân nghe hai người bọn họ nói chuyện, trong
lòng kinh ngạc, nghe ra một ít manh mối, khẳng định là Nhạc Sở Nhân đang giúp Phong Duyên Thiệu.
Phong Duyên Thiệu đối với Phong Duyên
Tinh tuyệt đối là một huynh trưởng đáng tin cậy, từ nhỏ đến lớn đều che
chở cho hắn. Ở trong lòng hắn, Phong Duyên Thiệu so với Phong Duyên
Thương gần gũi hơn nhiều.
Mà nay biết Nhạc Sở Nhân giúp đỡ Phong Duyên Thiệu, hắn đột nhiên cảm thấy chính mình thực vô dụng, một việc
cũng không làm được, còn luôn chọc phiền toái cho bọn hắn, thậm chí hiện tại Nhạc Sở Nhân nửa con mắt cũng chướng mắt hắn.
Đứng lên, hắn đi từng bước một tiếp cận hiệu thuốc, ngoại hình tuấn tú bởi vì bộ pháp thật cẩn thận lại có vẻ thực đáng yêu, chính hắn cũng không biết.
Ở hiệu thuốc vừa phối dược vừa cùng Thích Phong nói chuyện, Nhạc Sở Nhân
đã sớm thấy Phong Duyên Tinh hướng nơi này đi tới, nhưng lại giả vờ như
không phát hiện, nàng cũng mặc kệ hắn.
“Thất tẩu.” Nghe tiếng, Thích Phong lập tức xoay người, sau đó lui lại mấy bước về phía sau nhường chỗ cho hắn.
Nhạc Sở Nhân làm như không nghe thấy, hoàn toàn không nhìn.
“Thất tẩu, ngươi hiện tại thực cần nhân thủ sao?” Trực tiếp cầu làm đồ đệ nàng, nàng không đồng ý, vậy hắn ra tay vào chỗ khác, Phong Duyên Tinh quyết định chủ ý.
Nhạc Sở Nhân đuôi lông mày vừa động, rốt cuộc giương mắt nhìn về phía hắn, “Không cần người, cần miệng”.
Phong Duyên Tinh trừng mắt nhìn, khuôn mặt hơi non nớt có chút nghi hoặc, “Miệng? A, ta hiểu được.” Cần miệng để nói.
Nhìn hắn cùng dĩ vãng hoàn toàn bất đồng, bộ dáng ngốc hề hề, Nhạc Sở Nhân khoé miệng nhếch nhếch, “Hiểu được? Hiểu được cũng không dùng ngươi”.
“Thất tẩu…” lại bị khinh thường, Phong Duyên Tinh sắc mặt trắng bệch, cũng không dám nổi giận giống như trước.
“Thất cái gì mà thất? Thích Phong cái gì cũng đều có thể làm tốt, chỗ nào cần dùng ngươi?” Đứng lên, đem dược đã phối tốt đặt ở một chỗ, cởϊ áσ dài trắng trên người, Nhạc Sở Nhân thong dong đi ra.
Phong Duyên Tinh theo nàng hướng sân ngoài đi ra, vừa đi vừa nói: “Thất tẩu, ta tuyệt đối là thật tâm. Ta biết thất tẩu ngươi giúp Ngũ Ca, ta
cũng muốn giúp Ngũ Ca, ngươi nhất định phải tin tưởng”.
Nhạc Sở Nhân hừ hừ, “Đi a, chúng ta hiện tai làm không sai biệt lắm, toàn bộ hoàng thành trừ bỏ hoàng cung đều tuyên truyền đến. Trong phố phường còn một chỗ chưa tới, ngươi đi không?” Hai tay khoanh trước ngực, đi ra ngoài, Nhạc Sở Nhân câu được câu không nói xong.
“Đi đi, thất tẩu ngươi nói.” Vừa nghe xong, Phong Duyên Tinh vẻ mặt uể oải lập tức sáng lên.
“Kỹ viện!” Nhạc Sở Nhân khoé miệng cười vui vẻ, cho hắn hai chữ liền rời đi, cũng không quản Phong Duyên Tinh đang phát ngốc ở đằng kia.
Thích Phong không nói gì, vẻ mặt đồng tình nhìn thoáng qua Phong Duyên Tinh còn đang trố mắt, lắc đầu theo Nhạc Sở Nhân rời đi.
“Hôm nay sứ giả Nam Cương đến đây, Tiểu Thương Tử có phải hay không vẫn đi đến khuya?” Từ Hộ Quốc Tự trở về đến nay, Phong Duyên Thương vẫn không nhàn rỗi.
Thích Phong đi theo sau gật gật đầu, “Hôm nay thiết yến tại dịch quán, vương gia tất nhiên là theo tiếp đãi.” Hiện nay Phong Duyên Thương nhậm chức lễ bộ thị lang, lại là vương gia, tiếp đãi thân đệ của Nam Vương là Thân Vương, đứng đầu đoàn sứ giả, tất nhiên là việc nhân đức không nhường ai.
“Mật thám phủ Ngũ Ca vẫn không một chút động tĩnh, Tiểu Thương Tử cũng chưa
về, ta thật sự muốn nhìn một chút người trong Vu Giáo đi theo đoàn sứ
giả.” Đi trên đường nhỏ u tĩnh, Nhạc Sở Nhân tính toán.
“Vương phi đừng nóng vội, hết thảy đợi đến khi vương gia trở về rồi nói sau cũng không muộn.” Thích Phong khuyên nhủ, kỳ thật hắn cảm thấy có chút lo sợ, không biết
người đến sâu cạn thế nào. Nếu là so với Nhạc Sở Nhân lợi hại hơn thì
thực là phiền toái.
Con ngươi loé loé, Nhạc Sở Nhân dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn Thích Phong ở phía sau, “Chúng ta vụиɠ ŧяộʍ trà trộn vào dịch quán, như thế nào?”.
Phản ứng đầu tiên của Thích Phong chính là lắc đầu, “Bọn họ hiện đang tìm vương phi, nếu là bị phát hiện thì rất nguy hiểm”.
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, “Bọn họ chỉ biết người nọ là lão bà của Tiểu Thương Tử, ta lại chưa nói muốn dùng thân phận lão bà Tiểu Thương Tử đi.” Đổi cái thân phận thôi, nào là nha hoàn, gã sai vặt, mã phu, chọn một cái là được.
Thích Phong không nói gì, vẫn là lắc đầu, “Không thể, bị vương gia phát hiện, thuộc hạ chắc chắn sẽ bị phạt nặng”.
“Nhưng là ta lại lo lắng an toàn của Tiểu Thương Tử, tuy nói hắn có vòng tay
phòng độc ngừa cổ, nhưng là khó bảo toàn vạn nhất a.” Nhạc Sở Nhân thay đổi cách nói, lần này quả nhiên Thích Phong không phủ định lập tức.
“Nhưng không có vương gia cho phép, chúng ta một mình lẻn vào dịch quán, vương gia sẽ tức giận.” Phong Duyên Thương không hạ lệnh không cho Nhạc Sở Nhân ra phủ, nhưng
không có mệnh lệnh về việc một mình lộn xộn, đây là lần đầu tiên a.
“Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì? Đi thôi, chúng ta tới trước xem tình huống
chung quanh dịch quán, đợi đến tối rồi trà trộn đi vào.” Xoay
người, Nhạc Sở Nhân ý chí chiến đấu sục sôi đầy người. Nàng không sợ bất luận kẻ nào, hơn nữa quy củ thời đại này đối với nàng không có ý nghĩa, cho nên muốn liền làm, giống như cuộc sống trước kia, không có gì là
nàng không thể làm.
Màn đêm buông xuống, dịch quán hoàng gia phòng thủ sâm nghiêm.
Phía ngoài dịch quán canh chừng nghiêm cẩn, bên trong lại là một cảnh ca múa mừng cảnh thái bình. Tiếng ti trúc không ngừng, xen lẫn còn có tiếng
cười to vui vẻ của nam nhân truyền ra thật xa.
Nhà nhỏ ba tầng
tinh xảo, đèn đuốc sáng trưng, tiếng ti trúc quanh quẩn chính là từ đại
sảnh lầu một của nhà nhỏ này truyền ra, vũ nữ lụa mỏng quấn thân bước
nhảy mạn diệu, âm thanh ti trúc càng thêm vài phần hương vị mê say.
Đại sảnh, ghế trên, Phong Duyên Thương quần áo dài màu xanh ngồi ở phía bên phải, khuôn mặt tuấn mỹ, lạnh nhạt an nhàn, giữa cảnh tượng lả lướt nơi đây, hắn coi như hoàn toàn không ở trong đó.
Bên trái là một
nam tử mặc hoa phục thêu phi ưng, bộ dáng khoảng ba mươi mấy tuổi, bộ
dạng âm hiểm. Mặc dù thỉnh thoảng cao giọng cười to, nhưng ánh mắt hung
ác nham hiểm, có thể thấy được tính cách người nọ.
Một góc đại
sảnh, một nữ tử cao gầy nhìn như thị nữ đứng ở trong góc khuất đèn, nếu
không chú ý căn bản sẽ không phát hiện được nàng.
Đúng vậy, nàng chính là Nhạc Sở Nhân ở thời điểm trời tối lẻn vào, hơn nữa nàng đã đứng ở chỗ này được một lát rồi.
Quan sát một lúc lâu, tổng cộng tìm được ba người, có 99% khả năng chính là
giáo đồ của Vu Giáo. Ba người đó chính là ba thị nữ đứng bên người Trung Thân Vương Nam Cương.
Ba người thị nữ kia thoạt nhìn so với hoà
thượng giả ở Hộ Quốc Tự lợi hại hơn một ít, cùng kẻ ở phủ Phong Duyên
Nghị cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua pháp thuật tương xứng.
Nhạc Sở Nhân rất là khó hiểu, vì sao Vu Giáo không phái người có bản lĩnh
đi? Nàng thực hoài nghi Vu Giáo phải hay không không có mấy người có thể cùng nàng đấu trên mấy chiêu?
Trung Thân Vương kia, chậc chậc, Nhạc Sở Nhân bĩu môi, thật sự thực không thảo hỉ a. (Trùm: ta nghĩ đại loại là nhìn không phải người tốt mà chính xác thì không rõ Chính là nhìn cái tướng mạo kia nàng liền không thích, hơn nữa thời điểm cười rộ lên, thật sự là khó nghe muốn chết.
Tiểu tử Phong Duyên Thương kia thật ra vẫn trấn định tự nhiên, biểu hiện của hắn đã trong dự kiến của Nhạc Sở Nhân, chẳng qua hắn có thể kiên trì
thời gian dài như vậy lại làm cho nàng có chút ngoài ý muốn, xem ra
trường hợp này hắn cũng không phải chưa trải qua bao giờ, tuy rằng trước kia hắn nửa chết nửa sống.
Bỗng dưng, một thị nữ bên người
Trung Thân Vương kia bưng bầu rượu hướng tới Phong Duyên Thương đi qua,
Nhạc Sở Nhân có chút hí mắt, nhìn chằm chằm thị nữ kia, bộ dạng rất xinh đẹp.
Thị nữ kia quỳ xuống ở bên người Phong Duyên Thương, theo sau có chút cúi người, rót đầy ly rượu trước mặt hắn.
Phong Duyên Thương có chút cúi mắt nhìn nàng một cái, bên này Nhạc Sở Nhân vô ý thức hừ hừ. Thị nữ kia mặc váy ngắn, tuy là thoạt nhìn không có lộ
bao nhiêu nhưng là theo góc độ Phong Duyên Thương nhìn, nhất định liếc
mắt một cái liền thấy được ngực người ta.
Thị nữ vẫn quỳ gối bên người Phong Duyên Thương như trước, chính là thoáng lui lui về phía
sau, sau đó có chút ngửa đầu cùng Phong Duyên Thương nói xong cái gì đó. Khoảng cách quá xa, hơn nữa âm nhạc không ngừng, Nhạc Sở Nhân căn bản
nghe không được.
Phong Duyên Thương cũng trả lời, sắc mặt lạnh
nhạt giống như lúc trước, khoé môi khẽ nhếch cười cười, thật sự rất là
chói mắt a.
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, trừng mắt nhìn Phong Duyên
Thương vẫn cúi mắt cùng thị nữ kia nói chuyện như trước, sau đó dời đi
tầm mắt không nhìn bọn hắn nữa, chuyên chú nhìn chằm chằm Trung Thân
Vương kia.
Trung Thân Vương một tay cầm ly rượu, ánh mắt không
rời vũ nữ đang khiêu vũ. Khoé môi chúm chím, tựa tiếu phi tiếu, thoạt
nhìn rất cao thâm.
Hắn là có cao thâm hay không Nhạc Sở Nhân không biết, dù sao nhìn hắn thực không vừa mắt là được.
Một điệu cuối cùng, nhạc khúc rốt cục cũng ngừng lại, đám vũ nữ cúi đầu hành lễ xong đều rời đi, đại sảnh rốt cục im lặng.
“Ha ha, Thất Vương, Tiểu Điệp này ôn nhu như nước, nếu là thích, Thất Vương liền mang về phủ đi thôi.” Trung Thân Vương Lý Bình một tay cầm chén, một bên cười nhìn Phong
Duyên Thương cùng thị nữ quỳ gối bên người hắn, cười vang nói.
Phong Duyên Thương mắt phượng lấp lánh, tầm mắt giống như vô tình đảo qua chỗ nào đấy, cười đạm mạc nói: “Trung Thân Vương có khả năng không biết, vương phi của bổn vương tâm tính
ghen tị, trong phủ bổn vương phàm là thị nữ có vài phần tư sắc đều bị
đuổi ra ngoài. Bổn vương nếu là mang Tiểu Điệp cô nương về, cũng chính
là hại nàng, ý tốt của Trung Thân Vương, bổn vương xin nhận”.
“Nga? Thất vương phi ghen tị thế sao, Thất Vương lại vẫn như cũ phóng túng, Thất Vương không phải là sợ vợ chứ?” Lý Bình ánh mắt vừa động, tựa hồ đối với đề tài này thập phần hứng thú.
Phong Duyên Thương lắc đầu, “Nếu không có vương phi, chỉ sợ bổn vương bây giờ còn nằm ở trên giường bệnh, này cũng là đương nhiên.” Mặc dù phủ nhận, nhưng lời nói trong lúc đó đều biểu hiện vương phi của hắn rất lợi hại, hắn sợ!
Lý Bình cười to, “Tiểu Điệp a, xem ra ngươi không được làm người của Thất Vương rồi. Bất quá
ngươi đối với Thất Vương có tình, thoạt nhìn Thất Vương cũng đối với
Tiểu Điệp có ý, không bằng Thất Vương tối nay liền ở lại dịch quán để
Tiểu Điệp hầu hạ. Chuyện này chỉ có người dịch quán biết, cũng truyền
không đến tai Thất vương phi”.
Thị nữ kêu là Tiểu Điệp kia cúi đầu, thoạt nhìn có điểm thẹn thùng.
Góc tường, Nhạc Sở Nhân mặt lạnh đã muốn thật lâu. Thời điểm Phong Duyên
Thương bắt đầu nói nàng tâm tính ghen tị, nàng liền tốn hơi thừa lời vài lần.
Cổ nhân này, cư nhiên nói nàng như vậy, giống như nàng với cọp mẹ giống nhau.
“Bổn vương không thể làm người bội tình bạc nghĩa, vẫn là đa tạ ý tốt của
Trung Thân Vương. Bổn Vương nếu là mang một hai nữ tử về trong phủ cũng
không phải là không thể, chính là người mang về nhất định bộ dạng phải
xấu xí mới được. Như là, nha đầu ở góc tường kia, lại đây!” Nói xong, tầm mắt vừa chuyển, nhìn một chỗ ở góc tường đại sảnh, trầm giọng nói.
Theo lời nói của Phong Duyên Thương, mọi người đều nhìn bên này. Đứng ở góc
tường giống như người vô hình, Nhạc Sở Nhân trừng mắt, thằng nhãi này đã sớm nhìn đến nàng?
Cất bước đi ra khỏi bóng tối, thấy rõ bộ
dáng Nhạc Sở Nhân, mọi người không khỏi kinh ngạc, sau đó đều biểu tình
quái dị nhìn về phía Phong Duyên Thương. Quả nhiên là vì trong nhà có
cọp mẹ, về sau ngay cả nạp thϊếp đều tìm bộ dạng cực phẩm như vậy, không khỏi đối với Phong Duyên Thương có chút đồng tình.
Mặt Nhạc Sở Nhân bình tĩnh nhưng người ở bên ngoài cái gì cũng đều nhìn không ra, nhìn thấy rõ chính là nàng rất xấu.
Không có gì ngoài vóc dáng cao gầy, ánh mắt trong sáng, người đã hoàn toàn
nhìn không ra là Nhạc Sở Nhân, vì trà trộn vào đây, nàng nhưng là hảo
hảo một phen tự cho là thế.
Chỉnh khuôn mặt ngăm đen, ngay cả
môi cũng đen, chỗ ót còn cố làm sưng một khối lên, thoạt nhìn như là bị
ong vò vẽ chích mà sưng.
Chậm rãi đi lên tháp đến bên người
Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân cúi đầu trừng mắt, Phong Duyên Thương
ngược lại giương mắt nhìn nàng cười yếu ớt, thoạt nhìn thực vừa lòng.
“Loại nha đầu xấu này mang về thì Thất vương phi tuyệt đối sẽ không nói cái
gì. Bổn vương ở trong này chỉ có thể cung chúc Thất Vương tối nay vui
sướиɠ, đến, bổn vương kính ngươi.” Đối với yêu thích của Phong
Duyên Thương, Lý Bình thực tại là không biết nói cái gì cho phải. Tuy có tâm muốn Tiểu Điệp đi theo Phong Duyên Thương trở về để dễ làm chuyện
này nhưng là nề hà sự tình phát triển đến như thế, cũng chỉ có thể tìm
phương pháp khác.
“Đa tạ Trung Thân Vương, cũng mong Trung Thân Vương tối nay mộng đẹp, có chỗ nào không chu đáo mong rằng bỏ qua.” Cầm lấy ly rượu, tay kia của Phong Duyên Thương thì bắt lấy tay Nhạc Sở Nhân.
Nhạc Sở Nhân hừ lạnh không ra tiếng, có chút giương mắt quét một vòng đối
diện, Tiểu Điệp thị nữ kia cư nhiên còn đứng đó nhìn nàng.
Mặt
của nàng đen tuyền thế cho nên nàng nghiêm mặt lạnh thì người ngoài cũng thấy không rõ. Tiểu Điệp thị nữ kia khi Nhạc Sở Nhân nhìn qua liền
trừng mắt liếc nàng một cái, Nhạc Sở Nhân cũng liếc mắt một cái, nhưng
ngại cho mặt nàng rất đen nên Tiểu Điệp thị nữ kia căn bản không thấy
rõ.
Tiệc tối tối nay chấm dứt, Phong Duyên Thương cùng Lý Bình
cáo biệt, sau liền nắm nha đầu xấu Nhạc Sở Nhân rời khỏi nhà nhỏ. Đi ra
ngoài rất xa còn có thể nghe được tiếng cười truyền ra từ trong nhà nhỏ, cười nhạo Phong Duyên Thương đường đường là vương gia mà chỉ có thể
dùng xấu nữ để ấm giường.
Trăng lên giữa trời, quân lính phòng
thủ dịch quán vẫn như trước, bị Phong Duyên Thương lôi kéo, Nhạc Sở Nhân cũng gắng sức bước theo. Hộ vệ Thất vương phủ đi theo phía sau, đều là
những người ngày thường Nhạc Sở Nhân nhận thức.
Lúc nàng vừa mới xuất hiện, căn cứ vào thân hình, đại bộ phận hộ vệ đều đã biết nàng là
ai, kinh ngạc qua đi sau đó không nói gì, trên đời này cũng chỉ nàng là
có lá gan nghĩ ra ý tưởng này, cư nhiên vẽ mặt đen lẻn vào dịch quán giả thị nữ.
Một đường không nói gì tiêu sái ra dịch quán, Phong
Duyên Thương lôi kéo Nhạc Sở Nhân dùng sức một cái liền đem nàng ném lên trên lưng ngựa. Theo sau lên ngựa, túm lấy cương, trong chớp mắt biến
mất tại chỗ
Rời khỏi phạm vi dịch quán, Nhạc Sở Nhân rốt cục phát ra tiếng, “Họ Phong, ta khi nào thì đem thị nữ có tư sắc trong phủ đuổi đi? Cư nhiên ở bên ngoài nói xấu ta”.
Đêm đen yên tĩnh, ngã tư đường vang lên tiếng võ ngựa, đá đạp đá đạp, rất là to rõ.
“Nàng trộm đi đến dịch quán làm gì? Muốn biết cái gì bổn vương hồi phủ thì sẽ nói với nàng, như thế nào không nghe lời như thế?” Phong Duyên Thương rốt cục lên tiếng, lưng nàng dán trước ngực hắn, bởi vì hắn nói chuyện, nàng có thể cảm thụ được ngực hắn chấn động.
Nhích lại gần về phía sau, hương vị trên người hắn quán mãn ngực phế, (Trùm: chả hiểu là gì Nhạc Sở Nhân hừ hừ, “Đương nhiên là xem mấy người bọn hắn a. Thế nào? Động tâm với tiểu nha đầu bộ dạng rất xinh đẹp kia? Nói cho ngươi, nữ nhân càng đẹp độc tính càng
mạnh, tiểu nha đầu kia chính là người Vu Giáo”.
Nghe vậy, vốn mặt không chút thay đổi, Phong Duyên Thương bỗng cười rộ lên, màn
đêm mông lung, một cái chớp mắt hắn ta liền làm bừng tỉnh bóng đêm.
“Bổn vương hôm nay không phải ăn nói bừa bãi, Thất vương phi tâm ghen tị cũng không tầm thường.” Cười nhẹ, thanh âm dễ nghe kí©h thí©ɧ màng tai Nhạc Sở Nhân.
“Ta nói là sự thật, cùng tâm ghen tị có quan hệ gì? Tiểu Thương Tử, ta lý
giải với ngươi. Người khác đều có ba vợ bốn nàng hầu mỹ nữ vờn quanh,
ngươi thì độc thân hai mươi mấy năm, nay thân thể tốt lắm khẳng định
nghĩ cưới vợ sinh con. Nhưng là, ta muốn nói cho ngươi, sự tình này làm
nhiều sẽ tổn thương thân thể, nhất là ngươi. Trong vòng hai năm, ngươi
tốt nhất không cần làm cái kia, thực dễ dàng tốn nguyên khí, ngày sau
sức chống cự của ngươi cực kém, sẽ sinh bệnh.” Nhạc Sở Nhân có thể nói là tận tình khuyên bảo, căn bản không thấy được Phong Duyên Thương phía sau nàng mặt đều biến sắc.
“Nàng hiểu lắm?” Nàng nói xong, Phong Duyên Thương hỏi một vấn đề cùng lời nói của nàng không quan hệ.
“Ân? Biết cái gì?” Nhạc Sở Nhân quay đầu, vừa vặn gần gũi nhìn đến cằm hắn. Đường cong
hoàn mỹ, màu da trắng nõn, ẩn ẩn có chút màu xanh, thực nam tính.
Cúi mắt, Phong Duyên Thương nhìn chăm chú vào mặt đen tuyền của nàng, “Chuyện giường chiếu”.
Chớp mắt một cái, Nhạc Sở Nhân phút chốc xoay đầu nhìn đêm đen, “Chưa ăn qua thịt heo cũng không phải là chưa thấy qua heo chạy! Chỗ chúng ta có các loại thiết bị tiên tiến, chuyện tình cả trai lẫn gái chỉ cần
muốn nhìn liền có thể nhìn được.” Lời này nói thực không lo lắng, nàng lại chưa làm qua, biết cái gì a. Phim điện ảnh có diễn, nhưng là
người khác làm, cũng không phải nàng, nàng cũng không có biện pháp cảm
động lây.
“Nói như thế, nàng so với bổn vương hiểu nhiều lắm.” Thả lỏng dây cương, con ngựa thả cước bộ đi chậm trên đường.
“Cho nên, tâm lý của ngươi ta thực hiểu được. Tiểu Thương Tử a, ngươi ý chí
lực không sai, cho nên ở trên chuyện này, ngươi phải khống chế được mới
được.” Đổi loại giọng điệu nói chuyện này, Nhạc Sở Nhân thoải mái hơn nhiều.
“Không nói này nữa, hôm nay ở dịch quán, quan sát được cái gì?” Chiếm được một cái tin tức, Phong Duyên Thương rất nhanh nói sang
chuyện khác, mắt phượng u ám, nếu nhìn kĩ sẽ nhìn được trong đó có một
tia không hờn giận hiện lên.
“Ba thị nữ kia a, chỉ sợ đều là người Vu Giáo, thực lực cùng thuật sĩ ở phủ thái tử kia tương đương.” Ước gì nói sang chuyện khác, Nhạc Sở Nhân cũng quên chuyện Phong Duyên Thương ở trước mặt người khác nói nàng là đố phụ. (Trùm: đố phụ là người phụ nữ ghen tuông)
“Còn có gì nữa?” Thanh âm Phong Duyên Thương rất thấp, ban đêm trong trẻo nhưng lạnh
lùng, nhiệt khí trên người hắn bao phủ toàn thân Nhạc Sở Nhân.
“Còn có? Còn có chính là Trung Thân Vương kia thực chán ghét.” Biết thực lực đối thủ bao nhiêu, Nhạc Sở Nhân cũng hoàn toàn yên tâm.
“Vì sao?” Nghe được lời này của Nhạc Sở Nhân, ánh mắt Phong Duyên Thương thực rõ ràng hiện lên một tia cười.
“Không có vì sao, hoàn toàn là loại hình ta chán ghét.” Có thể là bởi vì ánh mắt kia, hung ác nham hiểm ngoan độc, như là chưa
từng được ánh mặt trời chiếu qua, cùng tử lão thái bà kia rất giống,
nàng chán ghét loại ánh mắt như vậy.
“Không cần để ý nhiều tới hắn, Trung Thân Vương ở Nam Cương cấu kết quyền quý
âm mưu soán vị đã không phải là một ngày hai ngày. Nam Vương cũng rất
muốn gϊếŧ hắn, chính là vẫn không có cơ hội. Chính hắn nhiễu loạn nhiều
việc đến sứt đầu mẻ trán, cũng không có tâm tư cùng chúng ta chu toàn.
Như là phòng bị ba thị nữ kia, tuy là thân phận thị nữ nhưng Lý Bình
không có cách nào mệnh lệnh các nàng, bọn họ trong lúc đó hiềm khích đã
rất sâu.” Có chút cúi đầu, Phong Duyên Thương cơ hồ tựa vào trên
vai Nhạc Sở Nhân. Khi nói chuyện thanh âm rất thấp, khoảng cách gần như
vậy lại có thể cam đoan đều tiền vào trong lỗ tai nàng.
“Hắn vừa nãy muốn đem Tiểu Điệp kia tặng cho ngươi là có ý tứ gì?” Nhạc Sở Nhân ánh mắt vừa động, chuyện này thật kỳ quái.
“Có lẽ muốn mượn đao gϊếŧ người, cũng có lẽ là tìm tòi trước khi hành động. Hắn nếu thật sự có mục đích, tin tưởng là không bao lâu nữa chúng ta sẽ biết, bởi vì chờ không kịp chỉ có thể là hắn.” Cúi mắt, tầm mắt Phong Duyên Thương cố định ở gương mặt giống như bóng đêm đen tuyền của Nhạc Sở Nhân.
“Mỗi người đều không đơn giản, Tiểu Thương Tử, kỳ thực ta cũng thực yên tâm
ngươi, các loại mưu kế địch nhân có khả năng cũng không dùng được trên
người ngươi. Nhưng là chỉ có một chiêu mỹ nhân kế này không có người thử qua, ngươi nên kiên định nội tâm, trăm ngàn lần đừng trúng kế. Nếu
ngươi thật sự chịu không nổi dụ hoặc, hãy tưởng tượng nữ nhân là rắn
độc, ôm một con rắn độc lên giường rất ghê tởm? Tiểu Thương Tử, lời nói
của ta tuyệt đối là vì tốt cho ngươi, ngươi nhất định phải ghi tạc trong đầu, không cho quên.” Nhạc Sở Nhân tự cho rằng xuất phát chính
mình thực đơn thuần, hoàn toàn là vì suy nghĩ cho an toàn cùng khoẻ mạnh của Phong Duyên Thương, hoàn toàn không nhớ rõ nàng vốn chính là người
lười để ý sống chết của người khác. Nói xong lời nói thông suốt này cũng rất có cảm giác thành tựu, vỗ vỗ cánh tay của hắn bên hông mình, hoàn
toàn không chú ý tới người phía sau mình cười khẽ tràn đầy thâm ý, có
việc dần thay đổi trong đêm đen này.