- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
- Chương 50: Ôn nhu - Bản sắc
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 50: Ôn nhu - Bản sắc
Editor: Baby Trùm
“Ngươi cảm thấy, nếu ta không quy thuận bọn họ, bọn họ sẽ gϊếŧ ta?” Sửa sang lại một chút lời nói của Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân cảm thấy ý tứ hắn chính là thế này.
“Giáo đồ của Vu Giáo bị Nam Vương thu dùng, hơn nữa cùng Trữ Dự hoàng hậu cấu kết để đối phó với bổn vương cùng Ngũ Ca, những người liên can có thể
gây ra trở ngại cho bọn họ. Nàng là Thất vương phi, nếu không thể vì bọn họ mà làm việc, bọn họ tất sẽ gϊếŧ nàng.” Nắm tay Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương gằn từng tiếng.
Nhạc Sở Nhân giật giật ánh mắt, sau đó bật cười một tiếng, “Lão nương còn sợ bọn họ không đến. Có thể sẽ đến, sợ bọn họ thì ta sẽ không mang họ Nhạc.” Quả thực là chê cười, nàng sợ ai?
Nhìn nàng hào khí vạn trượng, Phong Duyên Thương cũng không nhịn được cười, “Biết nàng không sợ, nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Vu Giáo
tập trung nhiều cao thủ, nàng thân không có võ công, chỉ sợ phải chịu
thiệt”.
“Nói cũng đúng,
cổ nhân các ngươi võ công xác thực lợi hại, bay tới bay lui, đến vô ảnh, đi vô tung, thật đúng là khó lòng phòng bị. Thật ra có Kim Điêu ở bên
cạnh, ta không sợ, ta cũng sẽ không đi loạn, sẽ không xảy ra sự cố. Ta
sẽ tự mình nghĩ biện pháp, ngươi không cần lo lắng.” Vỗ vỗ bả vai Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân rất là bình tĩnh.
“Ngươi thật sự không sợ?” Phong Duyên Thương đứng lên, đối mặt với nàng, mắt phượng mỉm cười.
Nhạc Sở Nhân ngửa cằm nhìn hắn cong lên ánh mắt, “Ở trong từ điển của ta vốn không có từ sợ.” Từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày cùng độc vật làm bạn, nàng sợ cái gì?
“Nữ trung hào kiệt.” Động tác mềm nhẹ, ngón tay cuốn lấy sợi tóc dưới gáy nàng, Phong Duyên Thương khẽ cười nói.
“Sai, nữ trượng phu mới đúng.” Đem tay hắn dời đi, Nhạc Sở Nhân hào khí nghiêm nghị. Mặt dù sắc mặt
một mảnh bình tĩnh nhưng tim lại đập hỗn loạn hai nhịp, bởi vì hành động của Phong Duyên Thương, không biết vì sao, nàng lại cảm thấy có điểm
quái lạ.
Phong Duyên Thương thực thản nhiên, tựa hồ đυ.ng chạm đầu nàng cũng giống như chạm vào chính mình, không có gì lạ lẫm.
“Vẫn là không nên khinh địch, Vu Giáo này trước kia chúng ta cũng không
biết, chính là do một ít chuyện đồn đãi ở giang hồ mà biết đến. Từ lúc
phủ thái tử xuất hiện tên thuật sĩ kia thì đã bắt đầu cho mật vệ điều
tra, có thể khẳng định hắn không phải đạo sĩ bình thường. Sau mật vệ
điều tra lần lượt mất tích, Ngũ Ca mới phái ra thân vệ, Thích Kiến trúng chiêu, chúng ta mới ý thức được thuật sĩ kia lai lịch bất phàm. Cho đến sau khi chúng ta đại hôn, ở Nam Cương, mật vệ tra được một ít dấu vết
để lại, bổn vương đã phái ra tinh vệ đi thăm dò, rốt cuộc đυ.ng đến Vu
Giáo vốn đã biết mất nhiều năm về trước. Dù bọn họ hiện tại rất ít giáo
chúng nhưng nếu đối phó với người thường thì tuyệt đối dễ dàng.” Ôn hoà nhìn nàng, ngữ điệu Phong Duyên Thương đã có chút lạnh bạc.
Nhạc Sở Nhân lẳng lặng nghe, sau khi hắn dứt lời, nàng cong cong khoé môi cười cười, “Ngươi cũng không nên lại vì điều này mà phát sầu, có ta ở đây, như thế nào
cũng không thể nhìn ngươi bị người khác khi dễ? Ngươi càng không cần lo
lắng đại sư gì đó trong phủ thái tử, chỉ là cái gà mờ, đối phó với hắn
ta chỉ cần dùng một ngón tay thôi là đủ rồi. Trước mắt bọn họ theo dõi
ta, vậy thì cứ việc đến, nhưng ta cam đoan bọn họ có đến mà không có về”.
“Nàng đã có lòng tin như vậy, bổn vương cũng không nói nhiều nữa. Bất quá,
mọi sự nên cẩn thận làm đầu, ở trong tự này cũng không cần tuỳ ý đi
loạn, bổn vương sẽ phái đám người Thích Phong ngày đêm bảo vệ nàng.” Mặc dù Nhạc Sở Nhân không sợ, nhưng thật ra hắn lúc này vẫn có vẻ cẩn thận
chu đáo ngó trước trông sau.
Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu cười yếu ớt, “Ngươi tính ngày nào trở về? Là muốn chờ hết thảy mọi việc đã thành?” Chắc là tin tức tốt không ngừng, bởi vì thoạt nhìn Phong Duyên Thương tâm tình tốt lắm.
Phong Duyên Thương mỉm cười, ánh mắt nhìn nàng nhu hòa, “Đợi đến khi chuyện của nàng làm xong, chúng ta trở về đi. Bốn năm ngày thời gian, đủ để cho ở hoàng thành biết tin bổn vương bệnh quấn thân lâu
ngày.”
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, có chút cúi người rồi đến gần hắn, “Người còn tính giả bộ bệnh? Kỳ thật ta vẫn không có hỏi ngươi, ngươi cùng phụ thân ngươi rốt cuộc cảm tình như thế nào?” Gia đình đế vương quyền thế phú quý, thứ không có nhiều nhất chính là thân tình.
“Cảm tình như thế nào thì có ảnh hưởng gì sao? Đối với bổn vương mà nói, hắn chính là phụ hoàng.” Phong Duyên Thương cười hơn vài phần đạm mạc, đây là đáp án tự đáy lòng của hắn.
“Cho nên hắn tồn tại cũng không bằng Ngũ Ca.” Nhạc Sở Nhân khẽ thở dài, ngẫm lại hoàng thượng kia thật đúng là rất
thất bại. Sinh dưỡng một đống con nhưng đều tính kế vị trí của hắn.
“Hắn cùng với Ngũ Ca lại có thể nào như nhau? Hắn là phụ, Ngũ Ca là huynh.” Ngữ khí Phong Duyên Thương thậm chí mang theo vài phần lạnh như băng,
vô luận là ai, chỉ sợ hắn đều không có nhiều cảm tình lắm. Nhưng hai
mươi năm qua lại cùng xuất hiện cũng không phải hư ảo, mỗi người đều ở
trong lòng hắn lưu lại dấu vết, chính là vấn đề nặng nhẹ mà thôi. Khinh, hắn sẽ không chú ý quá nhiều. Trọng, hắn sẽ tận tâm giúp đỡ. Kỳ thật
thì hắn rất đơn giản. Nhạc Sở Nhân trong nháy mắt liền hiểu được.
“Ân, ta đã hiểu.” Gật gật đầu, Nhạc Sở Nhân cảm thấy nàng đã hiểu nội tâm cổ nhân này. Ở
lập trường người khác có khả năng nói hắn có chút lãnh huyết, nhưng là
nàng thực tán thưởng, có ân báo ân, có oán báo oán, có thể cần phí chút
tâm lực nhưng không làm nội tâm thất vọng.
Toàn bộ buổi chiều,
Nhạc Sở Nhân đều ở trong thiện phòng “hầu hạ” hoà thượng giả kia. Một
đám hậu vệ đứng ở trong sân không ngừng nghe tiếng gầm rú tê tâm liệt
phế truyền ra từ thiện phòng, không khỏi đau theo, nói vậy thì hoà
thượng giả kia nhất định rất muốn chết lập tức.
Phong Duyên
Thương khi bắt đầu đã ở bên trong thiện phòng cùng Nhạc Sở Nhân, sau một khắc từ bên trong đi ra vẫn chưa tiến vào lại.
Một đám hộ vệ
lúc Phong Duyên Thương đi ra, nháy mắt nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt hắn hiện lên sự thoải mái, càng thêm khẳng định bên trong hiện tại là cực kỳ bi
thảm. Ngẫm lại vương phi là nữ tử cư nhiên có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, điểm đó của nàng làm cho bọn họ là nam nhi đều xấu hổ.
Rốt cục
khi Mặt Trời lặn đến núi tây, một tiếng khàn khàn gầm rú muốn chết cuối
cùng theo thiện phòng truyền ra, sau đó toàn bộ sân quay về yên tĩnh.
Ngay sau đó, cửa phòng đóng chặt bị thô lỗ đẩy ra từ bên trong, Nhạc Sở Nhân trên mặt còn mang theo vài phần dữ tợn từ trong phòng đi ra.
“Như thế nào? Đều công đạo?” Đem ghế dựa tặng cho nàng, Phong Duyên Thương nhân tiện rót một ly trà đưa nàng, thái độ phục vụ tốt đẹp.
Không khách khí đặt mông ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân hừ hừ, buồn bực đem trà một ngụm uống sạch, sau đó nói: “Nói, Ngũ Vương phủ có gian tế, ngươi chạy nhanh nói cho Ngũ Ca đem gian tế
kia tìm kiếm ra, là nữ nhân. Hắn, còn muốn cùng hơn mười bảy người của
thánh giáo, phụng lệnh một sủng cơ của Nam Vương tới bắt ta. Nói ta là
phản đồ của thánh giáo bọn hắn, vô luận thế nào cũng muốn mang ta về
phục mệnh, sống chết đều được.” Nhạc Sở Nhân ngữ điệu lạnh lẽo, bọn họ là hoàn toàn cùng nàng đối chọi.
Phong Duyên Thương có chút nhíu mi, các hộ vệ khác sắc mặt cũng khó coi.
“Chỉ có người trong hội giáo trung bọn họ tự xưng Vu Giáo là thánh giáo, nàng không cần nói theo.” Sửa đúng lời nói sai lầm của Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương chú ý điểm rất kỳ quái.
“Thật không? Ta đây đã biết. Ta giải cổ trên người Thích Kiến, chuyện này là
từ gian tế của phủ Ngũ Ca truyền ra, người nọ chỉ sợ cũng biết đôi chút
cổ thuật đơn giản. Ta không ở đó, Thích Kiến cũng biết cách đối phó với
người nọ, nhưng cần phải cẩn thận gian tế kia tiếp xúc người khác, chỉ
sợ sẽ bị nàng khống chế.” Nhạc Sở Nhân sắc mặt trầm tĩnh, một câu một câu nói xong, trật tự rõ ràng.
Nàng nói xong, Phong Duyên Thương tùy ý vẫy vẫy tay, hộ vệ trong viện theo
thứ tự lui ra. Nên đi hoàng thành báo tin cũng nhanh chóng rời đi, huấn
luyện có tổ chức.
“Sủng cơ của
Nam Vương? Tiểu Thương Tử, ta cảm thấy giáo đồ Vu Giáo này hiện nay đều
bị Nam Vương thu mua, chuyên môn dùng để đối phó địch quốc.” Ngửa đầu nhìn Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân liền cảm thấy là như thế này.
“Có đạo lý, bổn vương cũng hiểu được không dưới mười người. Bọn họ tổng
cộng phái mười tám người, địa lao trong phủ đang giam giữ ba, lại gϊếŧ
chín, trong thiện phòng đóng cửa kia một, như vậy còn có năm người tuỳ
thời đều có thể xuất hiện, kế tiếp nàng cần phải cẩn thận, không được
rời khỏi bổn vương nửa bước.” Hắn chắp hai tay phía sau, tầm mắt nhìn chằm chằm một chỗ trong hư vô, lẳng lặng nói.
“Ngươi bảo hộ ta?” Nghe một câu cuối cùng của hắn, Nhạc Sở Nhân không khỏi vui vẻ ra mặt.
Nàng biết hắn có võ công, còn có thể bay tới bay lui, nhưng không hẳn
như vậy có thể đối phó với người có độc cổ bí thuật.
“Nàng lo lắng?” Cúi mắt nhìn bộ dáng Nhạc Sở Nhân cười đến vui vẻ, Phong Duyên Thương cũng cong lên khoé môi lạnh lùng.
“Yên tâm yên tâm, tiểu nữ tử về sau còn muốn dựa vào Thất vương gia!” Tựa lưng vào ghế ngồi cười đến lúm đồng tiền, nàng không chút lo lắng năm người kia tuỳ thời sẽ xuất hiện.
Trăng treo giữa trời, gần mười lăm, ánh trăng cũng đặc biệt mượt mà, ánh vàng đầy đất, cảnh vật ngoài mấy chục thước đều có thể xem rất rõ ràng.
Từ sau lưng núi, một bóng dáng ở giữa cây cối tối đen đi tới.
Ước chừng đi được hai khắc, Nhạc Sở Nhân mới tìm được nơi nàng đã chôn cổ
sáng nay. Đem ra cái xẻng đào đất, ước chừng đào được nửa thước, rất
nhanh lộ ra một vật nhỏ.
Chuyển đi ra, một bàn tay ôm lấy, sau đó động tác rất nhanh trèo lêи đỉиɦ đại thụ.
Trèo cây đối với Nhạc Sở Nhân mà nói là một chuyện rất đơn giản, nàng từng ở trong rừng rậm chuyên môn quan sát khỉ trèo cây, cho nên tư thế trèo
cây của nàng là tiêu chuẩn nhất, có điều không lịch sự lắm.
Ngồi
xuống một chạc cây, đem thứ gì đó từ trong bình lấy ra, đó là một túi
khối nhuyễn, nhìn như một viên cầu lớn màu đen, ngoại hình thoạt nhìn có điểm ghê tởm, bị bàn tay trắng nõn của Nhạc Sở Nhân nâng càng như là
một đống rỉ ra. (Trùm: chẳng biết một đống rỉ ra là cái đống gì
Đem nó đặt trên một chạc cây mà ánh trăng có thể chiếu đến, sau đó xuất ra
chuỷ thủ đem ngón trỏ cắt vỡ rồi nhỏ máu vào trên tâm cổ.
Giống
như có sinh mệnh, nó rất nhanh đem máu hấp thu vào, ở dưới ánh trăng, bề ngoài của nó như thêm một tầng bóng loáng, hơn nữa rút nhỏ không ít.
Làm xong, Nhạc Sở Nhân thực thuần thục, toàn bộ quá trình cơ hồ chỉ trong
nháy mắt, cho dù cắt vỡ ngón tay của chính mình cũng giống như không
biết đau.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ánh trăng cũng chếch đi một chút. Đứng dậy, Nhạc Sở Nhân đem tâm cổ đổi qua chỗ khác, đổi qua chỗ
có ánh trăng chiếu rõ ràng hơn.
Nhưng mà, ngay tại lúc nàng nhấc
mông lên, rừng cây yên tĩnh vang lên một trận âm thanh vang dội, không
giống thanh âm phát ra từ con thỏ, con chuột đi ăn đêm mà là giống một
vật thể gì đó rất lớn đang hoạt động mới có thể phát ra thanh âm như
vậy.
Nhạc Sở Nhân động tác cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn xuống phía dưới, tìm kiếm nơi vừa mới phát ra tiếng.
Mở to hai mắt tìm
trong chốc lát, ánh mắt cay cay nhịn không được nháy mắt. Trong khi nàng nháy mắt đó, thanh âm kia lại vang lên, hơn nữa cách cây nàng đang đứng không quá hai thước.
Nhạc Sở Nhân với tay vào cổ tay áo, ngón
tay khẽ động lôi ra một ít “đồ tốt”. Động tác nhẹ nhàng rắc xuống bên
dưới, không đến năm phút sau phía dưới truyền đến tiếng rên khe khẽ.
Khóe môi Nhạc Sở Nhân cong lên, yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Nàng vỗ vỗ tay rồi nhảy từ trên cây xuống.
Gạt cỏ dại qua một bên, Nhạc Sở Nhân không nhanh không chậm đến trước
mắt hắc y nhân toàn thân bịt kín chỉ để lộ đôi mắt đang nằm trên đất.
“Muốn gϊếŧ ta?”
Ánh mắt người nọ chuển động vài lần, sau cái khan che mặt phát ra thanh âm ô ô giống như đang nói chuyện.
"Nga, quên mất toàn thân ngươi đã tê liệt, kể cả đầu lưỡi. Như vậy
ngươi là người của Vu Giáo? Muốn gϊếŧ ta? Lão nương dễ dàng để các ngươi gϊếŧ như vậy sao?”
Nàng ngồi xổm xuống, vừa nhẹ giọng nói vừa kéo xuống khăn che mặt của hắn.
Bộ dạng thực bình thường, ở trogn đám người không có chút gì nổi bật,
một bộ dạng thật thích hợp loại người gϊếŧ người cướp của này.
Nhạc Sở Nhân động đậy cánh mũi ngửi qua hương vị trên người hắn. Ừm xem
như một nửa người đồng đạo đi, người này có lẽ chỉ học qua độc thuật,
còn chưa dính dáng đến cổ thuật.
"Còn những người bên cạnh ta nha, độc tố bình thường với bọn họ căn bản vô dụng.”
Nhạc Sở Nhân thô lỗ dùng một tay tóm hắn lại. BọnThích Phong luôn luôn đi
theo bên cạnh nàng, tuy nàng không nhin fthaays nhưng bọn hắn khẳng định ở không xa.
Người này đã chạy đến đây mà bọn Thích Phong còn
không thấy bóng dáng, không biết có chuyện gì xảy ra không, hiện tại Hộ
Quốc tự một chút cũng không an toàn.
Ánh mắt người nọ cấp tốc chuyển động, giống như đang phủ nhận cái gì. Nhạc Sở Nhân nhíu mày, một lúc sau thấp giọng nói:
"Ngươi còn có đồng bọn?"
Người đến không chỉ một người.
Người nọ nháy mắt mấy cái, đây là thừa nhận .
"Thật coi trọng ta a. Ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ không đối với ngươi làm gì. Tâm địa ta rất thiện lương, được mọi người xưng tụng là bồ tát
chuyển thế. Con kiến ta cũng không nhẫn tâm giẫm phải, huống chi ngươi
là một người sống. Đến đến đến, đứng lên không cần sợ, toàn thân ngươi
đã tê liệt, qua vài giờ là tốt rồi, thân thể tuyệt không có di chứng.
Dược của ta 100% thuần thiên nhiên không thêm hóa chất, ngươi cứ yên tâm đi.”
Đỡ hắn dựa vào gốc cây ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân ngồi xổm phía đối diện, ý cười trong suốt, thoạt nhìn thực thiện lương.
Người nọ nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, rõ ràng không tin lời của nàng.
Khả Nhạc Sở Nhân mặc kệ hắn tin hay không, vẫn bày ra bộ dáng ta thực
thiện lương, cười tủm tỉm vỗ vỗ bờ vai hắn. Lập tức ánh mắt người nọ
biến đổi, bộ dáng vô cùng thống khổ.
Nhạc Sở Nhân cười đến vô cùng sáng lạn, ánh mắt cong thành trăng khuyết:
"Vu Giáo các ngươi tài nghệ bao nhiêu ta không rõ, mấy lần giao thủ
cùng ta đều là đại ngu ngốc không có mặt mũi, cao thủ chân chính bao giờ mới xuất hiện? Hay căn bản Vu Giáo các ngươi không có cao thủ?"
Người nọ lúc này đã không thể dùng ánh mắt trả lời, đau đớn ở đầu vai
làm cho hắn cơ hồ muốn ngất đi, nhưng đau đớn liên tục căn bản muốn ngất cũng không được, nước mắt cũng chảy nhưng cảm nhận vẫn sâu sắc như vậy.
"Nghe nói các ngươi là do một sủng cơ của nam Vương tới gϊếŧ ta? Nói vậy sủng cơ kia chính là một nhân vật trọng yếu trong Vu Giáo? Ta thật muốn diện kiến a.”
Nói xong, Nhạc Sở Nhân còn nghiêng đầu, một bbooj dáng đầy khát khao, thật giống như khẩn cẩn muốn gặp vậy.
"Vương phi!"
Thanh âm đầy khẩn trương từ sâu trong rừng cây truyền đến, Nhạc Sở Nhân nghe được ánh mắt cong lên:
"Thích Phong, ở chỗ này."
Một loạt tiếng bước chân vang lên sau, bốn người cộng thêm một tên ma quỷ bị kéo đi xuất hiên trước mắt nàng.
Nhìn thấy hắc y nhân dựa vào đại thụ vẻ mặt đầy thống khổ, thần sắc của đám người Thích Phong cũng buông lỏng xuống:
“Vương phi, ngài có sao không?”
"Không có việc gì, kẻ các ngươi bắt được cùng hắn là đồng bọn. Biết dung điệu hổ li sơn, còn rất thông minh a.”
Nhạc Sở Nhân đứng lên lắc lắc cổ, hai tên này so với hòa thượng giả mạo hôm qua thông minh hơn không ít.
"Đúng vậy, người này khinh công cực cao, dẫn dắt bốn người thuộc hạ toàn bộ
rời đi, hơn nữa toàn thân mang độc. May mắn bọn thuộc hạ đều đeo da liên (tạm hiểu là vòng tay tết bằng thảo dược mọi người nhé, Nguyệt chưa tìm được từ thích hợp >__
Trên mặt Thích Phong cũng lộ vài phần phẫn nộ,
nếu luận võ nghệ bọn họ người người đều là cao thủ trong cao thủ, nhưng
nếu là dụng độc, bọn họ cũng là một chút biện pháp đều không có.
Nhạc Sở Nhân cười đến thực vui vẻ:
"Kẻ đó thoạt nhìn không được, giải quyết tại chỗ đi. Còn tên này với ta có chỗ dung, đem hắn về.”
"Dạ."
Hộ vệ động tác lưu loát, một người kéo tên kia đã bị phế hết gân tay gân
chân rời đi, hai người khác đen hắc y nhân bị Nhạc Sở Nhân chế trụ vác
lên rất nhanh rời đi một phương hướng khác.
Tại chỗ chỉ còn lại hai người Nhạc Sở Nhân và Thích Phong, hiện nay Thích Phong phụng lệnh
Phong Duyên Thương tùy thân bảo hộ Nhạc Sở Nhân, thực tế phải đi theo
bên người nàng không dời nửa bước.
Tuy nhiên không biết vì sao,
hắn có chút kiêng dè không muốn cùng Nhạc Sở Nhân ở chung một chỗ, cho
nên vừa ra khỏi thiền viện Thích Phong đã cùng ba người kia thủ một bên
cách nàng xa một chút.
Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, hắn tuyệt đối không dám thối lui nữa, hơn nữa nhìn nàng thoải mái trèo lên cây,
trong lòng có chút thoải mái. Hắn phụng mệnh bảo vệ nàng, đương nhiên
phải đứng bên người nàng, nhìn nàng rồi.
"Hôm nay có hai tên,
như vậy còn thiếu ba tên. Lần thứ nhất phái người ra đã toàn quân bị
diệt, cũng không biết lần sau bọn họ phái ra nhân vật như thế nào, ta
thực chờ mong a.”
Nhạc Sở Nhân ngồi trên cây đung đưa chân cảm thán.
Thích Phong đứng dưới tàng cây, ngửa đầu nương theo ánh trăng nhìn
người phía trên, ánh sang mờ ảo khiến nàng thoạt nhìn có vài phần mông
lung không đúng thực:
“Vương phi không cần lo lắng, cho dù người tới cường đại thế nào, thuộc hạ sống chết bảo vệ Vương phi chu toàn.”
Nhạc Sở Nhân vốn chỉ là cảm thán một chút, cũng không nghĩ tới Thích
Phong lại nói như vậy. Nàng kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống, trên mặt Thích Phong lộ rõ kiên định khiến nàng sửng sốt.
"Ha ha, tốt tốt, chỉ cần đừng giống lần này, thích khách đến đây các ngươi cũng không thấy là được."
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, hoàn toàn chỉ nói cho có mà thôi. Nàng có thể bảo hộ chính mình, hơn nữa thập phần tự tin.
Thích Phong nghe vậy có chút quẫn bách, lần này quả thật là hắn thất
trách, may mắn Nhạc Sở Nhân không có việc gì, bằng không hắn chỉ có thể
lấy cái chết tạ tội.
"Thích Phong, lát nữa bọn họ trở lại, bảo họ ở trong núi tìm cho ta chút độc vật, ta có chỗ cần dùng tới.”
Nhạc Sở Nhân nheo mắt lại, kỳ thật vừa nhìn thấy hắc y nhân nàng đã có kế
hoạch rồi. Nàng khoogn biết Vu Giáo là cái gì, nhưng bọn hắn một lòng
muốn đối phó nàng, nàng cũng không thể bị động mặc họ muốn làm gì thì
làm, nàng muốn nắm thế chủ động.
"Dạ."
Biết Nhạc Sở Nhân lại muốn làm gì, thích Phong cũng không lại nhiều lời nữa.
Ngây người một đêm sau núi, hôm sau tinh thần Nhạc Sở Nhân vô cùng tốt, hoàn toàn không có bộ dáng một đêm mất ngủ.
Nàng ở trong thiền phòng cả buổi, thình thoảng trong phòng lại truyền ra
thanh âm đinh đinh đang đang, ai thình lình nghe được còn tương nơi này
đang tháo dỡ phòng ở.
Nhưng những ai hiểu biết Nhạc Sở Nhân đều biết nàng đang điều chế loại độc dược âm hiểm gì đó để đối phó với
thích khách bắt được hôm qua.
Phong Duyên Thương sáng sớm đã đi
thăm Ngọc Lâm phương trượng, trở lại sau vẫn ngồi trong sân nhàn nhã
phẩm trà, lăng nghe thanh âm đinh đinh đang đang trong phòng cùng với
điệu hát dân dan quái dị mà Nhạc Sở Nhân vui vẻ ngâm nga.
Kim
Điêu thân thể cao lớn lắc lư qua lại trong sân. Hôm qua nó hộ gía có
công, Nhạc Sở Nhân cho nó một viên thuốc, hôm nay thần thanh khí sảng
không ít, qua đôi mắt có thể nhìn ra tâm tình không tệ chút nào.
Phong Duyên Thương ngồi dưới bóng cây cùng với Kim Điêu lắc lư trong
sân, hình ảnh vô cùng hài hòa, ai cũng không quản chuyện của ai.
Bỗng dưng, một đạo bóng dáng chợt lóe lên, Chiêm Trữ một thân trang phục màu xanh xuất hiện ở trong sân. Kim Điêu vốn nhà nhã tự tại lập tức cảnh
giác. Lông gáy cũng dựng ngược lên, ánh mắt sắc bén, thân thể vào trạng
thái sẵn sang công kích.
Chiêm Trữ vẫn không nhúc nhích, thu
lại hơi thở toát ra xung quanh, Kim Điêu quả nhiên cảm nhận được uy hϊếp biến mất sau, chậm rì rì đứng thẳng thân thể, tiếp tục nhàn nhã tản bộ
trong sân. (editor: Nguyệt cứ tưởng tượng cảnh này lại thấy ngộ ngộ, ai
muốn trích ảnh Thần điêu trong Thần điêu đại hiệp không, tiếc là không
có màu vàng >__
~ddlequydon~
"Vương gia."
Chiêm Trữ tiến lên khom người hành lễ.
"Ừ, như thế nào ?"
Thần sắc Phong Duyên Thương lạnh nhạt, giống như không thấy chuyện vừa rồi.
“Bẩm vương gia, hoàng thượng hôm nay nghe nói Thập Bát gia bị người của Thái tử hại vô cùng giận giữ, hạ chỉ thu hồi tất cả chức vụ của Thái tử,
tiến Hoàng Lăng ăn năn trước mặt tổ tông, hiện tại đã phái người đưa
Thái tử đi.”
"Vẫn thủ hạ lưu tình , xem ra hắn vẫn luyến tiếc a."
Phong Duyên Thương cười nhạt, sắc mặt đạm bạc.
"Vương gia, Nam Vương đã phái sứ giả tiến đến Đại Yến, chắc chắn không
cần bảy đến mười ngày có thể đến nơi. Lần này có thể dựa vào việc Dự Trữ cấu kết Nam Vương kéo hắn xuống đài.”
Chiêm trữ tiếp tục nói.
"Cũng không hẳn vậy, có lẽ là tới trợ giúp ."
Phong Duyên Thương từ chối cho ý kiến, con ngươi thâm thúy nhìn không thấy đáy.
Thần sắc Chiêm Trữ nghiêm túc:
“Có cần thuộc hạ đi chuẩn bị trước?”
"Không vội, bọn họ đến Hoàng thành chúng ta lại chuẩn bị không muộn.
Bảo Thích Kiến mau chóng đem da liên phân phát xuống, có lẽ những người
đến lần này sẽ có cao thủ của Vu Giáo."
Phong Duyên Thương thập phần bình tĩnh, không nhanh không chậm nói.
"Dạ."
Chiêm Trữ gật đầu, cổ tay hắn cũng đeo da liên, của thân vệ trong phủ đều là
do Vương Phi tự tay chế tác, công dụng thần kỳ, hắn cũng đã thử qua. Mật vệ bên ngoài cũng đã có một phần, là do Thích Kiến chế tác. Hắn phụng
lệnh Nhạc Sở Nhân đang chế tác nốt số còn lại, da liên này cần ngâm
trong thuốc mười bốn ngày nên cũng cần chút thời gian.
Cạch làm
một tiếng, cửa phòng vốn đóng chặt mở ra, Nhạc Sở Nhân một tay nâng hộp
nhỏ, ngoài miệng hát điệu hát dân gian không biết tên vui vẻ đi ra.
"Ai ui, hộ vệ Chiêm Trữ xuất quỷ nhập đến đây sao? Đến đến đến, cho ngươi chút thứ tốt."
Có thể là tâm tình rất tốt, Nhạc Sở Nhân vốn ít cùng Chiêm trữ giao tiếp, vừa mở miệng là muốn đưa này nọ.
"Vương phi."
Chiêm Trữ cúi đầu, hắn không cho rằng ấn tượng của Nhạc Sở Nhân với hắn khá tốt. Bởi vì hành tung của hắn bất định, luôn đột nhiên xuất hiện
hoặc biến mất khi ở trong vương phủ có mấy lần dọa nàng, bởi vậy Nhạc Sở Nhân chưa từng cho hắn sắc mặt hòa nhã.
"Đến đến đến, cái này cho ngươi thấy ai không vừa mắt thì cho hắn ăn đi."
Từ trong hộp nhỏ lấy ra bốn năm viên thuốc màu đen tuyền, Nhạc Sở Nhân hào phóng nhét vào tay Chiêm Trữ.
Chiêm Trữ bị động tiếp lấy, ngửi được hương vị, trong lòng suy nghĩ không
biết là thứ tốt gì. Nhạc Sở Nhân thích đùa dai, trước kia thỉnh thoảng
cũng hạ độc hộ vệ, nhưng hiện tại Chiêm trữ cũng không sợ lắm, trực tiếp lấy tay nhận thuốc. Bởi vì trên cổ tay hắn có da liên tránh độc nhưng
lại không biết dược để ngâm da liên là Nhạc Sở Nhân điều chế, nàng tất
nhiên có thể tạo ra loại độc mà da liên không tránh được.
“Cao hứng như vậy sao? Là thứ tốt gì vậy?”
Phong Duyên Thương nhìn bộ dáng cao hứng của Nhạc Sở Nhân cười khẽ nói.
"Đương nhiên là thứ tốt, Tiểu Thương Tử, ngươi cũng ăn một viên?"
Cầm lọ lắc lư trước mặt Phong Duyên Thương hương vị gay mũi toát ra. Phong Duyên Thương nhíu mày, bất động thanh sắc ngừng thở:
"Vương phi nỡ sao?"
Bộ dạng rõ ràng liếc mắt đưa tình, Nhạc Sở Nhân nghe có điểm buồn nôn
nhưng có Chiêm Trữ ở chỗ này, nàng không thể dung phương thức trước đây
đáp trở về, chỉ hừ lạnh nói:
“Ta còn luyến tiếc dược của ta.”
"Ta chính là nói cái này, vương phi nỡ bỏ thuốc vất vả điều chế cho ta ăn sao.”
Phong Duyên Thương thấy Sở Nhân đúng như ý hắn hiểu sai, cười đến thập phần vui vẻ, bảy phần phong nhã, ba phần mị hoặc.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, đá cho hắn một cước:
“Không muốn thấy ta vui vẻ có phải không? Còn chọc ta, ta liền cho ngươi nếm thử một viên.”
Phong Duyên Thương cũng không để ý, thậm chí cũng chẳng động một chút, mắt
phượng đong đầy ý cưới nhìn Nhạc Sở Nhân tức giận trừng mắt nhìn hắn:
“Sở Sở , nàng lại tức giận.”
Than nhẹ một tiếng, thanh âm ôn nhu cùng một chút trêu đùa không hề che giấu.
Sở sở? Nghe hai chữ này, cả người Nhạc Sở Nhân không thể ức chế run lên,
ngay cả Chiêm Trữ vỗn ổn trọng cũng không khỏi run rẩy khóe miệng. Nếu
không phải hôm nay chính tai nghe thấy, hắn sao biết vương gia còn có
thể có một mặt như vây. Quả thực…quả thực giống một hoa hoa công tử a.
"Thuộc hạ xin cáo lui trước."
Để tránh nhìn thấy chuyện đả khích tâm hồn lớn hơn, Chiêm Trữ chắp tay hành lễ, dứt lời bóng dáng chớp mắt đã biến mất.
Chiêm Trữ vừa đi, Nhạc Sở Nhân đã bỏ hộp thuốc trong tay lên bàn, rồi thô lỗ nắm lấy vạt áo Phong Duyên Thương:
“Họ Phong, có phải ngươi ngứa da hay không?”
Trời biết tên này bị bệnh thần kinh gì, gần đây càng ngày càng lên mặt, dung bất cứ thủ đoạn nào chọc tức nàng.
Phong Duyên Thương thấy vậy lại cười đến càng xinh đẹp:
“Sở Sở tại sao đối với kẻ thù đều cười đến sáng lạn, còn ta chỉ nói mấy câu nàng liền động thủ động cước?”
Đối đãi khác biệt như vậy, hắn thực hưởng thụ a.
Nhạc Sở Nhân nhướn đuôi mày, đúng nha, đối với kẻ chọc phải nàng, nàng
đều cười cười phản kích lại a. Nàng bị hắn chọc giận đến hồ đồ rồi, quát hắn, túm quần áo hắn thì có ích gì, chỉ cần cho hắn một châm là hắn chỉ có thể kêu rên chịu khổ rồi.
Nhạc Sở Nhân lập tức buông tay, ngạo mạn sửa sang lại váy dài:
“Họ Phong, ngươi có phải có sở thích kỳ quái gì không? Tỷ như thích bị đánh?”
Sở Nhân cao thấp đánh giá hắn một phen, thằng nhãi này có hành động kỳ
quái khiến nàng không thể không nghĩ tới phương diện kia.
Nhìn
ánh mắt của nàng, Phong Duyên Thương liền biết trong đầu nàng lại có ý
nghĩ không tốt đẹp gì đó, hơn nữa theo lời nàng, hắn nghiễm nhiên trở
thành người kỳ quái.
“Dĩ nhiên không phải, chính là toàn bộ Đại Yến này, nàng là thú vị nhất.”
“Hóa ra ngươi lấy ta là trò tiêu khiển? Tiểu Thương Tử, lá gan ngươi càng ngày càng lớn rồi.”
Bàn tay mạnh mẽ vỗ bờ vai hắn, Phong Duyên Thương lập tức thét lớn một
tiếng, gương mặt tràn đầy ý cười chớp mắt bị sự đau đớn che giấu.
"Ngươi chính là chết không hối cải, Tiểu Thương tử, trong đầu ngươi rốt cuộc chứa cái gì?”
Nhạc Sở Nhân hừ lạnh nói rồi vươn tay kéo kéo hai má Phong Duyên
Thương. Nhạc Sở Nhân không hề phát hiện mặc dù mình giọng điệu lạnh lùng nhưng phần nhiều là bất đắc dĩ.
Bả vai giảm đau một chút, sắc
mặt Phong Duyên Thương hơi hoãn, môi mỏng cong lên, không thèm để ý hai
má bị nàng nhéo đau, nhìn nàng bộ dáng bất đắc dĩ rời đi, con ngươi thâm thúy đong đầy ý cười.
Sau khi buổi trưa qua
đi, có một chuyện thần kỳ xảy ra ở thiền viện. Thích khách hôm qua bắt
được sau núi lại ngoan ngoãn đi theo sau lưng Nhạc Sở Nhân, bưng tà rót
nước, nói giỡn giải buồn, nghe lời giống như hắn vốn chính là người của
Nhạc Sở Nhân.
Một đám hộ vệ mở to mắt không thể lý giải nhìn
thích khách kia việc đến việc đi, cảm giác giống như bọn họ là người
ngoài còn nơi này là địa bàn của hắn.
“Chủ từ, trà này có phải lạnh rồi không? Tiểu nhân đi đổi ấm khác cho người.”
Cửa thiền phòng mở ra, bên trong hương khói nhàn nhạt, thích khách tối
qua, đúng ra nên gọi là người của Vu Giáo đang chân chó quan tâm hỏi
Nhạc Sở Nhân uống trà có hợp ý không.
Nhạc Sở Nhân thực vừa
lòng, nô cổ là một trong nhưng loại cổ đơn giản, khiến người ta vừa nhớ
rõ chính mình thân phận cùng tính cách vừa cam tâm tình nguyện làm nô
lệ.
Tuy rằng cổ này đơn giản, nhưng cũng có hiệu quả lâu dài,
hai năm sau hiệu quả biến mất, người trúng cổ lại trở lại là chính mình.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi, nàng ăn cổ mẫu của nô cổ, phàm là người ăn
ăn nô cổ đều mặc nàng sai khiến, tuy đầu óc nàng sẽ bị đám người dung nô cổ này khiến cho có chút lôn xộn, nhưng nàng cảm thấy hoàn toàn giá
trị.
"Tốt lắm, hiện tại ta không muốn uống trà. Nhưng gì cần làm ta đều nói cho ngươi rồi, ngươi phải khăc strong tâm khảm, đến khi trở
về Nam Cương phải hảo hảo làm việc, giải dược ta sẽ đưa cho ngươi.”
Nhạc Sở Nhân vắt chéo chân thản nhiên nói.
"Dạ, tiểu nhân sẵn lòng vì chủ nhân lên núi đao xuống biển lửa quyết không chối từ.”
Lập tức quỳ xuống, một loạt động tác lưu loát giồng như đã làm vô số lần.
Đám hộ vệ bên ngoài nhìn vào không khỏi ngạc nhiên, vô cùng tò mò Nhạc SỞ Nhân rốt cuộc đã cho hắn ăn cái gì.
“Ừ, nhất cử nhất động của ngươi ta đều cảm giác được, nhất định phải nghe lời nếu không ngươi sẽ rất khó sống.”
Nhạc sở nhân cúi đầu nhìn hắn lạnh nhạt nói, đây là tư thái chủ nhân nên có.
"Dạ, tiểu nhân tuyệt đối không dám quên.”
Hà Khánh tuyệt đối không dám quên, hắn ăn xong viên thuốc tanh hôi kia, Nhạc Sở Nhân cái gì cũng chư làm, hắn liền vô cùng thống khổ, hoặc là
toàn thân ngứa đau khó chịu, hoặc là không chịu khống chế cầm nước sôi
tự hắt lên người mình. Thuốc có thể không chế người khác tinh diệu như
vậy, khiến hắn tự nhiên sinh vô cùng sợ hái.
"Tối rồi thì khởi hành đi, thời gian lâu sẽ sinh biến."
Nhạc Sở Nhân đứng lên, hơi ngửa cằm, thong dong vòng qua kẻ đang quỳ trên đất đi ra ngoài.
Nàng vừa đi ra khỏi phòng, tầm mắt đảo qua, một dám hộ vệ đều đang mở
to mắt, duy độc Thích Phong nhìn nàng, ánh mắt khó hiểu cùng phức tạp.
Nhạc Sở Nhân cũng chẳng để ý, sắc mặt thoải mái chuẩn bị ăn xong bữa tối liền đến sau núi.
Nhưng mà, mới vừa đi chưa được hai, cước bộ Nhạc Sở Nhân hơi dừng một chút, nhíu mày chậm rãi ngồi xổm xuống.
Thích Phong vẫn nhìn Nhạc Sở Nhân, bước nhanh tới:
"Vương phi, ngài làm sao vậy?"
Những người khác thấy thế đều đi tới, có mấy người trừng mắt nhìn Hà
Khánh đang từ trong phòng đi ra, tưởng hắn đã động tay động chân gì.
"Con lừa Chiêm Trữ kia, nhanh như đã dùng nô cổ ta cho hắn."
Đầu óc một trận kêu loạn, Nhạc Sở Nhân vô cùng bất đắc dĩ. Chiêm Trữ bình
thường đối phó đều là nhân vật khó chơi, nàng nghĩ nếu có thể lợi dụng
những kẻ này một chút sẽ rất có lợi, ai ngờ hắn vội dùng ngay như vậy.
Nhạc Sở Nhân lảo đảo vài bước đi đến chiếc ghế dưới bóng cây ngồi
xuống, nhắm mắt lại hết sức chăm chú bắt đầu khống chế nô cổ, đồng thời
kẻ ăn nô cổ sẽ không tự chủ nghe lời nàng.
"Dựa vào, là nữ nhân."
Khi người nọ dung ý thức phản kháng, là nam hay nữ nàng có thể cảm nhân được, đầu Nhạc Sở Nhân vô cùng hỗn loạn.
Đám người Thích Phong vây quanh một vòng, không biết nên làm như thế
nào, đã có người đến chỗ Ngọc Lâm phương trượng bẩm báo Phong Duyên
Thương. Chỉ có Hà Khánh đứng bên ngoài biết Nhạc Sở Nhân đang làm gì vì
hắn cũng vừa mới trải qua.
Hai tay bám chặt lấy tay vịn của ghế
dựa, vì quá dùng sức, ngón tay cũng trở nên trắng bệch. Thích Phong đứng bên nhíu mày không nháy mắt nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, trong mắt đầy
lo lắng.
"Sao lại thế này?"
Phong Duyên Thương lấy tốc
độ nhanh nhất chạy trở về, hộ vệ xung quanh nghe thanh âm của hắn, nhanh chóng thối lui. Phong Duyên Thương tiến lên vài bước, nhìn Nhạc Sở Nhân nhắm chặt mắt vẻ như rất khó chịu, sắc mặt trở lên lạnh lẽo.
“Vương phi?”
Thử gọi một tiếng cũng không thấy nàng trả lời.
Phong Duyên Thương nhíu mày, vươn tay muốn chạm vào Nhạc Sở Nhân.
"Thất Vương, ngài không cần lo lắng, chủ tử đang ra sức không chế người nào đó.”
Hà Khánh đột nhiên lên tiếng, hắn không dám tiếp cận, chỉ có thể lớn tiếng nói.
Hắn nói xong, tất cả mọi người đều quay lại nhìn hắn. Hà Khánh nhìn
thoáng qua Nhạc Sở Nhân, từ nội tâm toát ra sự kính sợ (kính trọng+sợ
hãi)
"Khống chế người nào đó? Ngươi cũng là như vậy?”
Phong Duyên Thương giống như hiểu được cái gì, sắc mặt cũng thả lỏng
không ít. Hắn chợt nhớ tới trước kia Nhạc Sở Nhân từng nói qua nàng có
thể dễ dàng khống chế ai đó.
Hà Khánh gật đầu: “Phải.”
Tuy hắn biết là bị Nhạc Sở Nhân khống chế, nhưng lại không hề bất mãn, đây là chỗ thần kỳ của nô cổ.
Đám hộ vệ hai mặt nhìn nhau, không khỏi thối lui, đây là lần đầu tiên
họ nghe thấy thứ này, ngạc nhiên qua đi, trong llongf không khỏi sinh
vài phần sợ hãi.
Sắc mặt Phong Duyên Thương không hề thay đổi, xoay người cúi đầu nhìn Nhạc Sở Nhân còn nhắm chặt hai mắt, bạc môi cong lên.
Một lúc lâu sau, Nhạc Sở Nhân rốt cục thở nhẹ một tiếng rồi mở to mắt, cong người lấp lánh ẩn ẩn có một tầng hơi nước.
"Sao rồi? Cảm thấy như thế nào?”
Thấy Nhạc Sở Nhân mở mắt, Phong Duyên Thương lập tức đi qua, cúi người, đặt tay lên tay vịn gần gũi nhìn nàng
Giương mắt nhìn, Nhạc Sở Nhân lại lắc đầu thật mạnh:
"Con lừa Chiêm Trữ kia, ta cho hắn nô cổ hắn dễ dàng như vậy liền dùng, lại
còn là nữ nhân. Ngươi nói, hắn có phải dùng gì đó ta cho hắn để tán gái
hay không?”
Tinh thần giằng co một phen sau, nữ nhân ăn nô cổ
kia cuối cùng cũng bị nàng khống chế. Nàng ra lệnh cho nàng ta phải
trung thành với Chiêm Trữ, nhưng cũng khiến nàng mất không ít công sức.
"Sẽ không, có lẽ Chiêm Trữ cho hắn là độc dược khó gặp gì đó, đối phương lại khó đối phó mới dùng nô cổ.”
Phong Duyên Thương dịu dàng giúp Nhạc Sở Nhân lau mồ hôi trên trán, động tác vô cùng mềm nhẹ.
Nhạc Sở Nhân thở ra, nhắm mắt lại lắc lắc đầu.
“Ta đã lâu không dung mấy thứ này, thân thể này cũng không phải cường tráng, nhất thời có chút chịu không được. Nha, loạn quá.”
Nô cổ sẽ đem suy nghĩ trong lòng người nọ truyền trở về, cho nên nàng luôn cảm nhận được tư tưởng của họ.
“Hay là đi dạo một chút? Không thì ngủ một giấc?”
Thấy nàng liên tục lắc đầu, Phong Duyên Thương đứng lên vươn hai tay cố đinh đầu nàng lại, ngón tay đặt trên huyệt thái dương của nàng nhẹ nhàng mát xoa.
Nhạc Sở Nhân cũng không phản kháng, động tác của hắn khiến nàng cũng thư thái không ít.
“Không có việc gì, ta sẽ điều trị.”
Trước kia nàng từng một lúc điều khiển năm mươi nô cổ, đồng nghĩa có
suy nghĩ của năm mươi cá nhân thời thời khắc khắc truyền vào trong đầu
nàng. Cho nên tình huống này, nàng còn ứng phó được.
Phong Duyên Thương nhìn nàng nhắm mắt thuận theo, mắt phượng đầy ý cười, nhẹ giọng nói:
“Vương phi thật lợi hại, có thể dễ dàng đem người trong thiên hạ nắm ở trong tay.”
"Ngươi cho rằng như vậy rất lợi hại? Tiểu Thương Tử, không bằng ngươi thử xem?"
Mở mắt ra, Nhạc Sở Nhân tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười, ý chỉ nụ cười đầy hàm ý sâu xa) .
Phong Duyên Thương chậm rãi lắc đầu:
"Người khác không được nhưng Vương phi nhất định làm được."
Rõ ràng là nịnh hót, nhưng lại hợp khẩu vị Nhạc Sở Nhân. Nàng nhếch
đuôi lông mày đắc ý, tên cổ nhân này, chọc giận nàng khiến nàng tức chết nhưng thời điểm nói tói mỗi một câu đều hợp ý nàng.
“Lời này
của ngươi cũng không sai, người ăn mẫu cổ tinh thần rất dễ dàng thác
loạn . Suy nghĩ của bọn họ thời thời khắc khắc không ngừng truyền đến,
rõ ràng như của chính mình. Những gì bọn họ trải qua như chính mình đã
trải qua, đêm khuya nằm mộng cùng họ mơ giống nhau, cảm thụ bạn họ đủ
loại cảm xúc. Tiểu Thương tử, cái này cũng không phải dễ dàng chịu
được.”
Nghe thì đơn giản nhưng cần luyện tập bao lâu chỉ có
nàng mới biết. (Lưu Nguyệt: Giờ muội mới chính thức bái phục tỷ, sức
mạnh tinh thần thật lớn a, là muội chắc điên sớm quá >____
Tươi cười trên mặt Phong Duyên Thương chậm rãi thối lui, tay vốn vuốt
ve thái dương của Nhạc Sở Nhân chậm rãi chuyển sang vuốt tóc nàng.
“Nàng từ nhỏ đến lớn, vẫn trải qua như vậy sao?”
Nhạc Sở Nhân mỉm cười:
“Đương nhiên, ta không cha không mẹ, từ lúc biết chuyện đã cùng những độc vật quỷ dị gì đó giao tiếp.”
Nàng có mình đồng da sắt cùng tinh thần sắt thép cùng những gì đã trải qua không tránh được quan hệ rất lớn.
"Nếu nàng không thích, sau này không cần cùng những thứ đó tiếp xúc.”
Phong Duyên Thương nghiêm túc nói, sắc mặt trầm tình như nước, nụ cười thường ở trên môi cũng biến mất.
“Ai nói ta không thích? Ta rất thích nha. Tiểu Thương tử, bộ dạng ngươi bây giờ thật làm người ta yêu thích.”
Nhạc Sở Nhân ngửa đầu nhìn hắn cười đến núm đồng tiền cũng lộ rõ. Từ
nhỏ đến lớn không hề có ai quan tâm nàng, cổ nhân này là người thứ nhất.
Phong Duyên Thương nghe vậy cười khẽ khiến trăm hoa bừng tỉnh:
"Sở Sở thích? Nếu thích, ta mỗi ngày đều như vậy?"
Hai chữ Sở Sở hai chữ vừa nói ra cho thấy tên nào đó lại bắt đầu ngứa da.
"Vừa khen ngươi xong bệnh cũ của ngươi lại tái phát, lại đây đi, nói xem lần này muốn một châm ở đâu?”
"Ha ha, mặt trời xuống núi rồi, nàng không phải dung xong bữa tối còn muốn đi sau núi sao?”
Phong Duyên Thương nói sang chuyện khác, tay cũng kéo Nhạc Sở Nhân đứng lên.
Nhạc SỞ Nhân đứng lên sau, nhìn gương mặt Phong Duyên Thương cười đến
thập phần mê người, mắt Nhạc SỞ Nhân híp lại, tên cổ nhân này, bộ dáng
thực con mẹ nó xinh đẹp! (Nguyệt: Nhân tỷ chú ý hình tượng kìa
>__ « Chương sauChương tiếp »
Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + =
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
- Chương 50: Ôn nhu - Bản sắc