Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 47: Rung động

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Baby Trùm

Đêm lẳng lặng đi qua, trăng treo giữa trời, đêm đen đã qua đi một nửa.

Nhạc Sở Nhân vẫn còn tỉnh táo, hãy còn ngồi mân mê ở trên bồ đoàn, trong

phạm vi hai thước bên người nàng đều là những vật gì đó của nàng, nơi đó cũng không khác gì khu nguy hiểm.

Phong Duyên Thương ngồi ở trên tháp cạnh cửa sổ, im lặng không nói, có khi khẽ nhíu mi một chút, có

khi lại trợn mắt nhìn Nhạc Sở Nhân đang bận việc, thái độ của nàng lại

còn thật sự tinh tế, cẩn thận, cùng nàng lúc bình thường như hai người

khác nhau.

Bỗng dưng, trong không gian yên tĩnh vang lên hai

tiếng đập cửa nhẹ, động tác Nhạc Sở Nhân dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Phong Duyên Thương, “Bọn họ đã trở lại?”

Phong Duyên Thương lắc đầu, sau đó đứng dậy, bộ dáng tao nhã rời đi mở cửa phòng ngủ.

Hắn nói không phải thì khẳng định không phải, Nhạc Sở Nhân cũng không quản

nhiều, tiếp tục điều phối an hồn tán trong ly trà, đây là để đút cho Kim Điêu. Trước khi nàng nuôi được cổ trùng, mỗi ngày phải cho Kim Điêu ăn

thứ này thì nó mới có thể nghe lời.

Bất quá trong chốc lát,

Phong Duyên Thương từ bên ngoài trở về, chỉ có mình hắn, phía sau cũng

không có bất luận kẻ nào theo vào.

Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, phát giác hắn cười đến không khép được miệng, “Ai lại không hay ho? Xem đem ngươi cao hứng kìa”.

Phong Duyên Thương nghe vậy liền cười ra tiếng, “Ta nào có như thế?” Ngữ khí như thế, thoạt nhìn tâm tình quả thật tốt lắm.

Nhạc Sở Nhân bĩu môi, “Không xấu không xấu, chính là lòng dạ đen tối thôi.” Ngữ điệu lười nhác, nàng một bên trào phúng nói.

"Người này cứ mở miệng là chẳng có chút nhân tính nào” Ngồi trở lại trên tháp, ngón tay Phong Duyên Thương vừa động, một phong thơ xuất hiện ở trong tay, hắn tùy ý quơ quơ, trên đó có viết vài dòng, “Tối nay ở quý phủ của quốc trượng diễn ra một màn hay, quốc trượng bí mật gặp gỡ Nam vương cùng phụ tá bị

thương úy bắt gặp. Quốc trượng sai người đuổi gϊếŧ đến tận uý phủ. Vừa

vặn hôm nay sau tiệc tối phụ hoàng tâm trạng tốt mặc thường phục xuất

cung tìm thương úy nói chuyện phiếm, người trước cửa uý phủ không thể

buông tha. Tử vệ phủ quốc trượng cả gan làm loạn cư nhiên hành thích

vua, sau Ngũ ca dẫn người tới cứu giá, hiện đã áp giải quốc trượng vào

đại lao hình bộ, hoàng hậu tạm thời bị cấm chừng, hiện tại toàn bộ hoàng thành đều xôn xao.” Hắn thản nhiên nói xong, trong mắt phượng ánh sáng lưu động, cũng không thiếu vui sướиɠ khi người gặp hoạ.

Nhạc Sở Nhân chợt nghĩ, nàng khi đó cảm thấy Phong Duyên Thương mang theo

nàng rời đi Vương phủ có thể là không muốn gặp chuyện không may, dự cảm

của nàng thật đúng là chuẩn, thực gặp chuyện không may.

Bất quá

vì sao trùng hợp cứu giá là Phong Duyên Thiệu? Cho nên, Nhạc Sở Nhân rất nhanh đã nghĩ đến có lẽ hết thảy đều là Phong Duyên Thương huynh đệ này làm chuyện tốt, nên mới có việc Phong Duyên Thương luôn luôn thoắt ẩn

thoắt hiện rời khỏi nàng.

“Cho nên? Ngươi không quay về xem diễn?” Thẳng thắt lưng, nương theo đèn đuốc u ám, Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, nàng

cảm thấy lúc này hắn hẳn là đi thưởng thức một chút bộ dáng chật vật của kẻ thù.

Phong Duyên Thương khóe môi mỉm cười, mặt mày thâm thúy, bừng tỉnh một khắc yêu mị, “Vương phi không phải còn muốn đối phó Kim Điêu kia sao? Như thế là việc trọng đại, bổn vương tự nhiên ở cùng ngươi”.

Nhạc Sở Nhân vừa nghe lời này mi mắt nâng lên, “Hảo hảo nói chuyện, ngươi muốn là gì chính ngươi rõ ràng, đừng mang theo ta.” Nói thật dễ nghe, trong bụng không chừng là đánh cái chủ ý gì.

“Đây chính là lời tâm huyết của bổn vương, vương phi nếu không tin, bổn

vương chỉ có thể dùng hành động thực tế chứng minh thôi.” Hắn thực chân thành cười nói, tươi cười kia so với đèn đuốc trong phòng còn sáng hơn.

Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, “Vậy ngươi tính ở trong này ở bao lâu? Ta nuôi cổ nhưng là cần thời gian bốn năm ngày”.

“Đừng nói là bốn năm ngày, bốn năm năm cũng là có thể.” Phong Duyên Thương rất là hào phóng, ngữ điệu mang theo một chút cao ngạo, Nhạc Sở Nhân nghe được có chút co rút dạ dày.

“Người cổ nhân này càng ngày miệng lưỡi càng trơn tru, có đôi khi ta không

nghĩ chấp nhặt với ngươi, dù sao ngươi cũng lớn hơn ta đến mấy ngàn

tuổi. Nhưng là Tiểu Thương Tử ngươi không có phong phạm của trưởng giả,

ngược lại còn đá bay mặt mũi, ngươi nói, ngươi có phải hay không đáng

đánh đòn?” Xoay xoay cổ, Nhạc Sở Nhân đứng lên, đi vài bước đến

nhuyễn tháp bên kia ngồi xuống, một bên giương cằm muốn hắn phát biểu ý

kiến.

Tầm mắt Phong Duyên Thương đuổi theo nàng, lần đầu nghe

được nàng nói hắn lớn hơn nàng mấy ngàn tuổi, biểu tình có chút cứng

ngắc.

“Nàng đã cảm thấy bổn

vương là trưởng giả, làm sao không tôn kính với bổn vương? Thuận miệng

gọi Tiểu Thương Tử, đối với bổn vương không đánh thì cũng quấy, nếu

không chính là mặt lạnh trừng mắt. Biết sao, gần một ngày hôm nay, nàng

cũng đã đối với bổn vương xem thường không dưới trăm lần.” Có chút cúi người, Phong Duyên Thương thật đúng là tính cùng Nhạc Sở Nhân thật sự nghiên cứu và thảo luận đề tài này.

Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, “Ta nào có xem thường nhiều như vậy? Họ Phong, ngươi không cần ngậm máu phun người.” Nói xong, Nhạc Sở Nhân mơ hồ có khuynh hướng nổi khùng. (Trùm: chỗ này ghi là “tạc mao” ý chỉ những người thường nổi khùng, giãy nảy lên nếu như bị chọc vào)

Khoé môi Phong Duyên Thương giơ lên, cười đến xinh đẹp, “Nhìn xem, lần này lại sửa thành họ Phong, lại còn uy hϊếp. Phu nhân, nàng

thật sự không che dấu sự thực nàng là cọp mẹ chút nào.” Bàn tay gõ vào ót Nhạc Sở Nhân, nhìn nàng trừng mắt, hắn cười đến vui vẻ.

“Ta là cọp mẹ thì như thế nào? Phong Duyên Thương, ngươi há mồm cho ta xem

thử đầu lưỡi của ngươi, có phải hay không cùng bà ba hoa cùng dạng?” Tay bắt lấy cằm Phong Duyên Thương, cường ngạnh túm đến trước mặt mình, Nhạc Sở Nhân không thể không nhìn đầu lưỡi của hắn một cái.

Phong Duyên Thương cười nhìn nàng một tay nắm cằm của mình, một tay lại ép

hai má hắn, gần gũi xem nàng nhe răng trợn mắt kì thật cũng rất thú vị.

Dùng sức nắm cằm hắn, thực nhẹ nhàng làm cho hắn mở miệng ra, môi hắn rất

mỏng, hơn nữa lại xem tốt lắm. Răng nanh chỉnh tề thực trắng, đầu lưỡi…

Không biết sao, khi Nhạc Sở Nhân nhìn đến đầu lưỡi của hắn, mi mắt không thể

hạ xuống run rẩy, theo sau cảm thấy có chút khát, nuốt nước bọt, nàng

theo dõi đầu lưỡi hắn sau đó chậm rãi ngẩng đầu hướng lên nhìn ánh mắt

hắn.

Phong Duyên Thương cúi mắt nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không khí có chút quỷ dị.

Chậm rãi trừng mắt nhìn, Nhạc Sở Nhân có chút rối loạn thở hổn hển, vừa muốn nói gì, bên hông nóng lên, tay Phong Duyên Thương đang xoa thắt lưng

của nàng.

Cặp mắt phượng xinh đẹp kia trở nên tối đen, cảm xúc vì động chạm nãy giờ mà phát sinh.

Cốc cốc!

Tại thời khắc mấu chốt, một trận tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Ánh mắt

Nhạc Sở Nhân giật giật, sau đó có chút nghiêng đầu, xem xét vẻ mặt rõ

ràng hiện lên bất mãn của Phong Duyên Thương, khẽ thở dài: “Bọn họ đã trở lại!”.

Phong Duyên Thương lên tiếng, “Ừ.” Buông nàng ra, Phong Duyên Thương đứng lên, thoáng sửa sang lại áo dài căn bản không có loạn, sau đó đi ra mở cửa phòng ngủ.

Nhạc Sở Nhân âm thầm thở ra, lại thoáng có chút tiếc nuối, hồi tưởng lại một màn vừa nãy kia, trong lòng ít nhiều có chút hỗn loạn, nàng vẫn là lần

đầu tiên trải qua loại tình cảnh này.

Thích Phong, Nghiêm Thanh

bọn họ quả nhiên đã trở lại, hơn nữa còn bị thương, nhưng không có uổng

công bị thương, bởi vì mười tám người bọn họ hợp lực lại đã bắt được Kim Điêu kia.

Kim Điêu bị nhốt trong l*иg sắt lớn nâng vào thiền

viện, bởi vì l*иg sắt quá lớn không thể nâng vào nhà trong, nguyệt hắc

phong cao (Trùm: chỉ thời điểm trăng mờ gió lớn, ta thấy để vậy hay hơn), Nhạc Sở Nhân chỉ có thể ra khỏi phòng, lúc gần đi không quên lấy theo an hồn tán đã được nàng điều phối tốt.

“Làm tốt lắm, đều đi gột rửa miệng vết thương rồi đem dược rắc lên đi, hôm nay các ngươi lập công lớn, vương gia có thưởng.” Nhạc Sở Nhân tùy tay đem một lọ dược ném cho Thích Phong, sau đó vòng

qua Phong Duyên Thương tiêu sái bước nhanh đến trước l*иg sắt.

Trong l*иg sắt, Kim Điêu bị trúng mê dược nửa nhắm mắt lại nằm úp sấp ở đằng

kia, cứ như lập tức sẽ lâm vào hôn mê, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như

trước, khí thế ngạo nghễ chúng sinh vẫn không giảm, đây là khí thế của

vương giả thiên không. (Trùm: kiểu vua trên bầu trời ấy, ta thấy để vậy hay hơn)
« Chương TrướcChương Tiếp »