Chương 1: Xuyên không cẩu huyết
“Ừm...” Đường Tĩnh từ từ mở mắt, vừa muốn đứng dậy lại thấy xung quanh đều là đồ vật cổ kính. Đây là đâu vậy? Cô nhớ mình đang ở trong sân diễn tập phá gỡ bom mìn phức tạp nhưng đây không phải là sân diễn tập, vậy hiện tại cô đang ở đâu đây, không lẽ cô tháo gỡ bom đạn thất bại mà đến điện Diêm Vương hay sao?
“Vương phi, rốt cuộc người cũng tỉnh, ta còn tưởng người không cần ta nữa đấy.”
Còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, một bóng dáng nào tới người nàng, khóc sướt mướt lại còn càu nhàu, Đường Tĩnh buồn bực nhìn nàng:
“Xin hỏi cô là ai vậy?”
" Tiểu thư không biết ta sao ? Ta là Xuân Ngọc đây. "
" Xuân Ngọc ? " Trong đầu Đường Tĩnh xác định lại những người mình quen biết thì thật sự cô không biết Xuân Ngọc này là ai, cẩn thận quan sát cô ấy, gương mặt tròn trịa, ngũ quan bình thường, trên lỗ mũi còn có mấy chấm tàn nhan. Quan trọng nhất là cô ấy búi tóc cổ đại, cả người đều là trang phục cổ trang ! Không lẽ năm nay thịnh hành mốt cổ trang hay sao, làm sao mình lại không biết, chẳng lẽ ở trong rừng sâu núi thẳm lâu ngày mà ngay cả mốt thịnh hành cũng không biết.
" Vương Phi ? "
Xuân Ngọc cẩn thận gọi nàng.
" Ngươi gọi ta là gì, Vương phi ? " Đường Tĩnh kinh ngạc.
" Đúng vậy. " Xuân Ngọc gật đầu, từ lúc Vương phi gả vào Vương phù liền thay đổi, không lẽ Vương phi còn chưa quen sao ?
" Vương phi chưa tỉnh ngủ sao ? Có muốn ngủ tiếp hay không ? " Xuân Ngọc thấy Vương phi lắc đầu, gương mặt vô tội vội vàng hỏi.
" Không cần, ngươi nói cho ta biết đây là đâu ? " Đường Tĩnh muốn ít nhất phải biết rõ nơi này thì mới có thể tính toán bước tiếp theo được.
" Đây là Vương phủ, không lẽ Vương phi người quên sao ? "
" Vương Phủ ? " Đường Tĩnh rối rắm.
" Đúng vậy, Vương phi chưa quen sao, người quên ngày hôm trước người mới thành thân với Ngũ vương gia sao ? " Xuân Ngọc lo lắng hỏi.
Nhìn đồ vật mang phong cách cổ xưa, lại nhìn tiểu nha đầu tự xưng là Xuân Ngọc, dựa vào trực giác đặc biệt của người làm lính, rốt cuộc nàng cũng biết được một thực tế : Cô xuyên không, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng chuyện chỉ xảy ra trong tiểu thuyết, sự việc cẩu huyết như vậy lại xảy ra trên người mình.
" Ừ, ta đã nhớ. " Đường Tĩnh gật đầu che đậy sự hoảng hốt trong lòng. Sau khi sáng tỏ sự thật, cô lập tức phải làm cho mình tỉnh táo lại, việc cấp bách trước mắt là không thể để cho nha đầu trước mặt nàng biết nàng không phải là chủ nhân của thân thể này, còn phải lấy được tin tức ở chỗ này từ nàng ta.
" Vậy bây giờ là triều đại nào ? Ta mới tỉnh ngủ, đầu óc có chút rối loạn. " Nói xong, Đường Tĩnh còn giả vờ xoa xoa huyệt thái dương. Trước mắt phải hiểu rõ tình hình nơi đây, mình học lịch sử nhiều như vậy, có lẽ sẽ có chỗ dùng.
" Hiện tại là Thiên Dục năm hai mươi ba. " Tiểu Nha đầu kiêu ngạo nói.
Thiên Dục năm thứ hai mươi ba ? Cho tới bây giờ nàng cũng chưa nghe qua, xem ra đây là Vương triều không có trong lịch sử, Đường Tĩnh nhăn mày, kiến thức lịch sử không dùng được, chỉ có thể dựa vào chính mình rồi.
Nghe khẩu khí của nha đầu này, đây là một quốc gia giàu có và đông đúc.
" Vậy sao ta phải gả cho Ngũ vương gia ? " Đường Tĩnh bất động thanh sắc hỏi, nếu không thể hỏi chính mình là ai thì chỉ còn cách hỏi ngược trở lại thôi.
" Cái này ta cũng không rõ lắm, ý định của Vương phi chúng ta làm sao có thể đoán được đây ? Nhưng ban đầu Vương phi người thích Thái tử, nô tỳ không biết vì sao cuối cùng người lại gả cho Ngũ Vương gia. "
Thái tử ? Tại sao còn kéo theo một người vào nữa, một Ngũ vương gia nàng còn chưa hiểu rõ, còn thêm một người nữa, hao tổn trí tóc, Đường Tĩnh ở trong lòng phát điên.
" Vậy tại sao ta lại nằm trên giường ? "
" Đại phu nói Vương phi trúng độc, là độc dược mãn tính, nhưng tiểu thư vẫn hôn mê bất tỉnh, thật sự hù chết nô tỳ. "
" Trúng độc ? " " Đường Tĩnh gật đầu một cái, tiểu nha đầu này không tệ, hỏi đâu đáp đấy, làm cho nàng cảm thấy hết sức hài lòng, nhìn qua có thể thấy được nàng ta rất để ý tới chủ nhân của thân thể này.
(Từ giờ sẽ xưng nàng nhé, cô là vì lúc còn ngơ ngơ từ hiện đại xuyên sang cổ đại, giờ đã tiếp nhận chuyện xuyên không rồi nên thay đổi cho phù hợp.)
Suy nghĩ, lặng lẽ kéo tay áo lên bắt mạch cho mình. Làm người thừa kế của thế gia y học, hơn mười mấy năm nàng đều nghiên cứu về trung y, chỉ là vào thế vận hội Olympic lần thứ 8 thấy nữ chiến binh hiên ngang lẫm liệt đột nhiên cảm thấy hứng thú nồng đậm với quân nhân nên mới không để ý tới người nhà phản đối mà dự thi đội viên đội đặc chủng. Cho nên chuyện gì xảy ra nàng có thể đoán được.
Nàng nhăn mày, nha đầu này nói không sai, đúng là độc dược mãn tính bình thường, nhưng đối với lượng độc dược mãn tính lớn cũng sẽ ảnh hưởng tới thân thể. Bản thân gỡ mìn thất bại, hy sinh lừng lẫy, đúng lúc gặp phải thân thể bị độc chết, trời xui đất khiến nàng đến nơi này, rõ ràng đúng là mệnh chưa đến lúc chết.
Trải qua nửa ngày nói chuyện, Đường Tĩnh đại khái cũng hiểu được một chút, chủ nhân thân thể này gọi là Lý Linh Lan, là đích tiểu thư phủ Thừa tướng, tử nhỏ vẫn không xem ai vào mắt, lớn lên lại kiêu ngạo phách lối, không chuyện ác nào không làm.
Nàng xuyên không tới Thiên Dục vương triều, có thể nói là Vương triều giàu có nhất ở thời điểm hiện tại, xung quanh còn có nước nhỏ khác, thỉnh thoảng có những đợt chiến tranh nhỏ, nhưng vẫn tương đối yên bình, đối với thực lực của Thiên Dục, bọn họ cũng không dám chân chính phát động chiến tranh.
Mà hiện tại, nàng đã gả cho Ngũ vương gia Mộ Dung Thiên Thần, một vương tử bệnh tật không được cưng chiều. Về phần tại sao nàng lại gả cho Vương gia này, tiểu nha đầu này cũng không biết, đành từ từ tự mình nghiên cứu vậy.