Chương 14: Tiến cung
Từ khi gả tới Thần vương phủ, không chỉ ngày lại mặt không trở lại, ngày thường cũng không tới thăm Thừa tướng phủ,, thậm chí tiết trng thu hắn đã quà tặng cũng đều bị trả trở về. Hắn đang tính cho Triệu thị đi Thần vương phủ nhìn xem, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Thái tử đã nói như vậy hắn càng khẳng định: “Về phủ lập tức để Triệu thị đi tới Thần vương phủ một chuyến.”
Hạ quyết tâm, Lý Chung Lương lập tức trả lời:
“Cựu thần nhất định để nữ nhi nhanh chóng tìm hiêu tin tức, không phụ lòng hy vọng của Thái tử.” Lời nói đầy thề thốt, cho thấy sự trung thành của mình, mặc kệ có làm dc hay không, trước đồng ý rồi nói sau.
Thái tử nghe xong, sắc mặt có chút hòa hoãn, giọng điệu ôn hòa: “Vậy làm phiền Lý đại nhân rồi.” Lý Chung Lương thở phào một hơi, xem ra cái mạng già của hắn được bảo toàn rồi.
Đạt được đáp án muốn nghe, tâm tình Mộ Dung Thiên Tứ tốt lên, gương mặt nhàn nhạt ý cười.
“Thái tử?” Một đại thần khác còn muốn nói gì đó, Thái tử ngăn lại.
“Chuyện này Bản cung tự có chừng mực, các ngươi không cần nói nữa.”
Vẫy vẫy tay: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.” Hai vị đại thần bước ra ngoài.
“Lý đại nhân, ngài xem.” Vị đại thần kia chưa từ bỏ ý định.
Lý Chung Lương thở dài: “Chẳng lẽ Vương đại nhân không thấy rõ sao, Thái tử quyết tâm muốn hợp tác với Tinh Lang quốc, chúng ta còn có thể nói gì nữa.” Nói xong lắc đầu đi về phía trước, còn vị đại thần kia quay đầu nhìn thư phòng, sau đó bước chân đuôi theo Lý Chung Lương, rất nhanh bóng lưng hai người biến mất trong tầm mắt.
Hai người đi rồi, thư phòng lại yên tĩnh như cũ chỉ còn lại một mình Thái tử, hắn dỡ xuống ngụy trang lạnh lùng, mệt mỏi nằm ngửa người ra phía sau ghế tựa, hai mắt nhắm chặt. Lo lắng vừa rồi của bọn họ làm sao hắn không lo lắng, nhưng trước mắt nhìn thấy Phụ hoàng càng ngày càng coi trọng Mộ Dung Thiên HIên, địa vị của hắn nguy cơ càng lớn, nếu không phải đường cùng, hắn làm sao có thể dẫn sói vào nhà?
Bất quá nghĩ tới lần này thành công, về sau Phụ hoàng nhất định sẽ càng vừa lòng hắn, càng tín nhiệm hắn. Đột nhiên hắn mở mắt ra, khóe môi quét xuống nụ cười lạnh, đến lúc đó chỉ còn là của mình Mộ Dung Thiên Tứ hắn.
Phủ Ngũ vương gia
Vô luận là Thái tử và Hiên vương tranh giành đầu rơi máu chảy như thế nào, dù triều đình sóng lớn bao nhiêu thì đối với Thần vương phủ cũng không một chút ảnh hưởng, nơi này giống như thế ngoại đào nguyên nơi phố xá sầm uất, chỉ tĩnh lặng an lành.
Mỗi ngày Đường Tĩnh và Mộ Dung Thiên Thần đều ở thư phòng đọc sách, ngẫu nhiên thảo luận chuyện ở Phong Vũ Lâu, buổi chiều lúc hoàng hôn hai người dắt tay nhau đi bộ ở hậu hoa viên ngắm mặt trời ngả về phía tây, cuộc sống trôi qua hết sức vừa ý.
(Hai ông bà này thiệt biết cách hưởng thụ nha)
Nhưng cuộc sống làm sao có thể thỏa mãn mãi như vậy, Trung thu càng tới gần, Đường Tĩnh càng nhớ nhà, nhưng nàng không nói với ai, cho dù nàng nhớ nhà ở thế giới kia như thế nào thì nàng cũng chỉ có thể ở lại chỗ này.
Chỉ có niềm vui duy nhất là Mộ Dung Thiên Thần cho tới nay đều cẩn thận chăm sóc và chiếu cố nàng, bởi vì lúc nàng nhớ nhà lần đó, dù nàng có quá phận như thế nào, hắn đều dịu dàng mỉm cười, để nàng phát tiết, đùa cho nàng vui vẻ, mãi đến lúc cảm xúc nàng bình tĩnh trở lại, mỉm cười, hơn nữa, hắn còn chưa từng hỏi nàng vì cái gì mà giận dữ, cố tình gây sự như vậy.
Có lẽ một người hiện đại quát bạn gái là chuyện rất bình thường nhưng ở cái nơi 'trượng phu là trời' này là thế giới của nam nhân, mà Mộ Dung Thiên Thần có thẻ hạ xuống sự cao quý của mình mặc cho nàng mắng, hơn nữa hắn còn là Vương gia, càng làm cho Đường Tĩnh cảm động hơn, sự trả giá của hắn như thấm vào lòng người, cọ rửa hết nỗi nhớ muốn về nhà của nàng. Nàng ở đây tìm được tình yêu thật sự, cùng Mộ Dung Thiên Thần ở cùng một chỗ là cực kỳ hạnh phúc, ba mẹ biết được nhất định sẽ vui vẻ.
Một ngày nào đó nàng cũng sẽ rời khỏi ba mẹ, lập gia đình, chỉ là nàng đi trước mà thôi, nàng tự an ủi mình như vậy.
Nháy mắt đã tới Trung thu, buổi sáng Xuân Ngọc bắt đầu chuẩn bị quần áo cho nàng, nhìn cung trang trong tay khó mặc, Vương phi luôn không thích trang phục phiền phức như thế nà, vì vậy cẩn thận hỏi Đường Tĩnh:
“Vương phi, hôm nay mặc cung phục của Vương phi sao?”
Mấy ngày nay tâm trạng của Vương phi không tốt, vì vậy không nên làm nàng tức giận.
Đường Tĩnh liếc một cái, cung trang váy đỏ thẫm, trang trí khổng tước màu vàng và hoa phù dung, cổ tay thêu hoa hồ điệp, diễm lệ mà tầm thường, quan trọng mặc vào nhất định đi lại sẽ rất nặng nhọc.
“Xuân Ngọc, có thể không mặc cái này hay không?” Đường Tĩnh có chút cầu xin, tuy bình thường Xuân Ngọc dễ bảo nhưng chuyện liên quan như vậy nàng rất khó tính, theo ý của nàng ấy thì quy củ không thể phá bỏ.
“Vương phi.” Xuân Ngọc có chút khó xử, nàng biết tiểu thư không thích nhưng tiểu thư phải tham gia yến hồi trung thu được coi trọng nhất ở trong cung, không thể để mất mặt được.
Đường Tĩnh thở dài, nhận mệnh cầm lấy cung trang nặng trịch.
“Ở xa đã nghe thấy tiếng thở dài của nàng, làm sao vậy?” Mộ Dung Thiên Thần thong thả bước tới, đư mắt nhìn cung trang trong tay nàng, trong lòng hiểu rõ vài phần.
“Như thế nào? không thích sao?”
Đường Tĩnh nhu thuận gật đầu, “tuyệt đối không thích.” Trừ khi nàng điên rồi, y phục rườm rà, đi đường đã thấy khó khăn rồi.
“Nếu không thích thì không cần mặc, không thể ủy khuất Lan nhi chúng ta.” Đường Tĩnh nhỏ nhẹ lấy lòng Mộ Dung Thiên Thần, hắn cười nói.
“Có thể sao?” Ánh mắt Đường Tĩnh sáng lên,óng ánh như giọt sương, ở dưới ánh mặt trời càng thêm lung linh.
“Đương nhiên là được. Nếu Lan nhi không thích không ai có thể bắt ép được nàng. Xuân Ngọc, ngươi tìm một bộ khác cho Vương phi.” Âm thanh ôn nhuận lộ ra sự kiên quyết và sủng nịnh.
“Thật tốt quá.” Rốt cuộc cũng không cần mặc y phục mệt chết người đó, Đường Tĩnh vui vẻ hô to.
Chọn lâu, cuối cùng Đường Tĩnh cũng chọn một bộ tượng nha bạch cẩm, bên hông buộc dây lụa cùng màu, mấy sợi rua lưu tô rơi xuống bên hông, hoa văn đám mây dưới làn váy uốn lượn, phát sáng như ánh sáng nở rộ, nhẹ nhàng di động.
“Bộ này như thế nào?” Đường Tĩnh chỉnh sửa xong liền hỏi Mộ Dung Thiên Thần.
Mộ Dung Thiên Thần gật đầu: “Rất đẹp, Lan nhi mặc cái gì cũng đẹp.”
Nâng khuôn mặt Đường Tĩnh, hôn ở trán nàng một cái, lại ôm lấy nàng đến bàn trang điểm, cầm lấy lược.
“Chàng muốn làm gì vậy?” Đường Tĩnh khó hiểu.
“Tất nhiên là búi tóc cho Lan nhi, không lẽ Lan nhi nhìn không ra sao?”
“Chàng biết làm sao?” Đường Tĩnh không tin.
“Thử xem không phải sẽ biết sao?”
Mộ Dung Thiên Thần dùng lược vấn tóc, 3000 sợi tóc mềm mại trong tay hắn lần lượt di chuyển, rất nhanh búi tóc đơn giản ở trên tay hắn, Mộ Dung Thiên Thần cúi người.
“Lan nhi, nàng nhìn đẹp không?”
Đường Tĩnh nâng mắt nhìn trong gương, hai người ở trong gương ngọt ngào ôm nhau, nam nhân trang phục nguyệt sắc, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc, nữ tử cũng toàn thân màu trắng, đôi lông mày lá liễu cong cong, đôi mắt như làn nước mùa xuân, đôi không anh đào không tô cũng đỏ, không son phấn cũng đủ rực rõ bức người, búi tóc trên cáo càng làm lộ vẻ tươi mắt thanh nhã.
“Rất được, tay nghề của chàng thật khéo.” Từ tận đáy lòng Đường Tĩnh tán thưởng.
Mộ Dung Thiên Thần nghe xong mỉm cười,
“Còn thiếu thứ gì đó.” Từ trong tay lấy ra một cây ngọc trâm phong cách cổ xưa màu trắng, cắm lên búi tóc của Đường Tĩnh, ngọc trâm hoa lan đơn giản nhưng là ngọc cổ thượng đẳng, hình thức tao nhã lịch sự, hoa lan điêu khắc tinh tế, sống động, lặng yên nở rộ, càng điểm tô cho trang phục tượng nha bạch cẩm của Đường Tĩnh, tôn lên vẻ đẹp tựa như thiên tiên của Đường Tĩnh, làm cho người ta khó có thể dời mắt.
(Má ơi tả gì kinh quá, nghĩ nát óc tìm từ cho cái vẻ đẹp này, Thúy Kiều gọi bằng sư tổ quá)
“Lan nhi thật xinh đẹp. thật muốn giấu nàng lại.” Chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy vẻ đẹp của Lan nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tĩnh phiếm hồng, gắt giọng:
“Miệng lưỡi càng ngày càng ngọt, giống như mật vậy.”
“Nếu không thử thì làm sao kìm lòng được?” Nói xong còn đưa mặt về phía trước.
Đường Tĩnh nhẹ nhàng đẩy hắn ra: “Lưu manh“.
“Chỉ lưu manh với nàng.” Mộ Dung Thiên Thần nhanh chóng phản kích.
Đây là lần đầu tiên Đường Tĩnh tiến cung, ngồi ở trên xe ngựa hưng phấn không yên, nàng từng đên cố cung Bắc Kinh, bị khí thế hùng vĩ và đồ sộ của nó làm cho chấn kinh, Hoàng cung Thiên Dục cũng giống như cố cung Bắc Kinh sao, vậy nàng có thể có chút cảm giác thân thiết không? Bỗng nhiên Đường Tĩnh đối với cung yên lần này có chút chờ mong.
May mắn Thần vương phủ cách Hoàng cung không xa, chỉ khoảng một nén nhang liền có thị vệ tới kiểm tra xe ngựa.
“Thần vương gia cát tường.”
Mộ Dung Thiên Thần gật đầu, tùy ý để bọn họ kiểm tra, Hoàng cung đúng là khác biệt.
Đường Tĩnh thầm suy nghĩ, xốc màn che muốn nhìn bên ngoài một chút.
Mộ Dung Thiên Thần khép màn che lại, buồn cười nói: “Lát nữa tiến cung cho nàng xem đủ.”
Đường Tĩnh lè lưỡi, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhưng kể từ khi về cung, Đường Tĩnh bị khí thế to lớn của hoàng cung Thiên Dục làm cho rung động, hoàng cung đồ sộ kết cấu chính đỉnh lần lượt thay đổi. Đỉnh điện màu ngói lưu ly, trang trí con rồng ngũ sắc và hỏa diễm châu. Phía trước có mười cột đá song song, mỗi cột đá điêu khắc hai con cự long hớn, chúng nó hướng lên trên, tạo thành một hình tượng Cự long cưỡi mây đạp gió, đầu rồng hướng lên mái nhà, đuôi rồng hường vào trong điện, càng làm thêm khí phách đế vương.
Nàng cho rằng cố cung đã là kiến trúc kì tích trong lịch sự, không nghĩ tới kiến trúc Hoàng cung này lại có khí thế không thua kém chút nào, bên cạnh là đám cung nữ và thái giám đi đứng ngay ngắn trật tự, từng thị vệ tuần tra, Đường Tĩnh cảm nhận được sự uy nghiêm của Hoàng cung là loại uy nghiêm tối thượng của Hoàng quyền.
Ở trong này, Hoàng đế là Thiên tử, bất cứ kẻ nào cũng phải lấy hắn trung thành, tuyệt đối không được làm trái. Đường Tĩnh bỗng nhiên sinh ra cảm giác bi ai, đây giống như nhà giam khổng lồ, vây khốn con người, có cánh cũng không bay được, chỉ có thể sống nốt quãng đường còn lại cả đời, mấy phần chờ mong trong lòng Đường Tĩnh biến mất không còn, chỉ còn lại sự thổn thức vô bờ.
“Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?”
“Không có gì, hiện tại chúng ta đi đâu?”
“Chúng ta đi thỉnh an Hoàng tổ mẫu trước, Hoàng tổ mẫu vẫn chưa gặp nàng, sau đó đi thỉnh an Đức phi nương nương, rồi ta mang nàng đi dạo trong cung, chờ khai yến, có được không?”
“Được, tất cả nghe theo chàng.”
Xuyên qua đại điện uy nghiêm, đập vào mắt là bức rèm che cảnh sắc giang nam, đình lầu lung linh tinh xảo, từng tảng đá hình thù kì quái, những hòn đá kì dị xếp cùng một chỗ, lởm chởm, khí thế bất phàm. Đường Tĩnh giống như người ngoài lạc vào nơi rực rỡ, nhìn cái gì cũng thấy mới, nhìn hoa cả mắt, trong đầu chỉ còn lại chữ đẹp.
“Đại điện và hậu cung chênh lệch thật lớn, không nghĩ tới hậu cung cảnh đẹp như vậy.” Đường Tĩnh cảm khái.
Mộ Dung Thiên Thần nghiêng đầu nhìn nàng, giải thích: “Đại điện là nơi nghị luận chính sự, tất nhiên phải trang nghiêm, hậu cung là nơi để ở, tất nhiên phải thoải mái.”
Đường Tĩnh gật đầu, cho hắn một ánh mắt 'chàng thật thông minh', Hoàng đế lên triều mệt mỏi cả ngày tất nhiên phải nghỉ ngơi thật thoải mái, nếu lại gặp kiến trúc nguy nga như đại điện thì cho dù là ai cũng cảm tháy khó mà thả lòng thần kinh đang bị buộc chặt.
Đường Tĩnh và Mộ Dung Thiên Thần mới đi đến cửa liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng cười đùa.
“Bên trong có quá nhiều người.” Đường Tĩnh kéo kéo tay áo Mộ Dung Thiên Thần, nhỏ giọng.
“Không lẽ Vương phi còn sợ nhiều người thấy?” Mộ Dung Thiên Thần trêu ghẹo nàng, tự nhiên dắt tay nàng đi vào, bị hắn nắm tay, sự lo lắng trong lòng trong nháy mắt đã an tĩnh lại.
Đi vào trong, mọi người trong phòng đều ngừng nói chuyện, tất cả đều nhìn về người đi tới, chỉ thấy Thần vương và Thần vương phi toàn thân áo trắng dắt tay nhau từ từ đi tới, mọi người sáng mắt, Thần Vương phi như có chim nhỏ nép bên cạnh Thần vương, hai người hết sức hài hòa.
“A.. đây không phải là Thần vương gia của chúng ta sao? Rốt cuộc cũng chịu mang Vương phi tới nhìn Ai gia.” Thái hậu cười trêu ghẹo, đôi mắt phượng nheo lại, tinh tế đánh giá Đường Tĩnh, nghe nói Hoàng đế hạ ban chỉ đích tiểu thư phủ Thừa tướng cho Mộ Dung Thiên Thần làm nàng cảm thấy tức giận.
Lý Linh Lan hung hãn ương ngạnh, không biết lễ nghĩa, thanh danh truyền vào Hoàng cung có xấu như thế nào, huống hồ nàng ta và Ngũ vương gia không quen biết nhau, hiện tại cho nàng ta và Tôn tử nàng yêu thương nhất đính hôn với nhau, Tôn nhi của nàng nên phối với tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng hiện tại... bảo nàng làm sao có thể không tức giận.
Nhưng hôm nay vừa thấy, lời đồn quả không thể tin, toàn thân áo trắng giản dị, búi tóc đơn giản, không có trang sức dư thừa. Đều nói từ cách mặc quần áo có thể nhìn thấy tính cách con người, mà cách ăn mặc này lạc vào đám người có thể thấy là đứa trẻ khiêm tốn không thích phô bày. Lại nói lúc Mộ Dung Thiên Thần nói chuyện, nàng dịu dàng nghiêm túc đứng đó, không kiêu ngạo không nóng nảy, bình tĩnh đứng một chỗ, thấy như thế nào cũng không giống Lý Linh Lan trong truyền thuyết.
“Hoàng tổ mẫu thông cảm, thân thể Tôn nhi dạo này không tốt, may nhờ Vương phi dốc lòng chiếu cố cho nên không thể sớm thỉnh an Hoàng tổ mẫu, vẫn mong Hoàng tổ mẫu thông cảm.” Mộ Dung Thiên Thần thản nhiên giải thích, làm sao hắn không hiểu vì sao Thái hậu lại trách cứ Đường Tĩnh, hắn mới nói mấy câu liền phủi trách nhiệm của Đường Tĩnh hơn nữa còn phải cảm ơn nàng.
Thái hậu vừa nghe liền giật mình, hắn đứa Tôn nhi lạnh nhạt này vậy mà giúp nàng ta nói chuyện, trong lòng nàng càng coi trọng Đường Tĩnh mấy phần.
“Hiện tại đã tốt chưa?” Thái hậu lo lắng hỏi, trong lòng thay đổi lệch trời, nhưng quan tâm Mộ Dung Thiên Thần không phải là giả.
“Đa tạ Hoàng tổ mẫu quan tâm, có Vương phi chăm sóc, Tôn nhi đã đỡ hơn nhiều.” Mộ Dung Thiên Thần trả lời.
Thái hậu mỉm cười, cho dù trả lời nàng cũng phải khen Vương phi của hắn, thấy vậy trong lòng cũng yên tâm, chỉ cần thật lòng với hắn, nàng người tổ mẫu này sao phải so đo nhiều như vậy.
“Được, Ai gia biết Vương phi của con tốt như thế nào, hiện tại Ai gia cũng không ăn được nàng, mau đi gặp Phụ hoàng của con đi.”
Mộ Dung Thiên Thần đáp lời rồi xoay người đi ra, bỗng nhiên một giọng nói bén nhọn vang lên: “Thần vương gia đối với Vương phi thật tốt, có thể sánh bằng Thái tử đối với Vương phi, thật sự làm cho người ta hâm mộ.”
Mộ Dung Thiên Thần quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào nàng ta, trong ánh mắt giá lạnh, so với nhũ băng còn lạnh hơn.
Đường Tĩnh nhìn lại, là một thiếu phụ xấp xỉ tuổi nàng, cung trang toàn thân màu hồng thêu hoa, đang đắc ý nhìn Đường Tĩnh.
“Ngươi...” Ngươi thật to gan, Mộ Dung Thiên Thần còn chưa nói ra, đã bị Đường Tĩnh ngăn lại, tục ngữ nói chó cắn người thì người lợi hại, chân chính mới là nữ tử bên cạnh thiếu phụ đó vẫn đang cúi đầu yên lặng không nói, bộ dáng không đếm xỉa gì, nhìn như nhát gan sợ phiền phức, không đợi Đường Tĩnh chú ý tới thì chợt thấy đôi mắt nàng ta lóe sáng, có lẽ chuyện vừa rồi không thoát khỏi liên quan tới nàng ta.
“Trước đi thỉnh an Phụ hoàng, Phụ hoàng còn chờ đấy.” Ngữ khí Đường Tĩnh bình thường, như đang nói chuyện thời tiết.
“Không được, nàng...” Mộ Dung Thiên Thần còn chưa chịu bỏ qua, hắn ở đây mà nàng ta còn dám vũ nhục nàng, hắn tuyệt đối không để cho nàng ủy khuất.
“Chàng tin tưởng ta là được, để ý người khác làm gì, đi nhanh đi, Phụ hoàng còn sốt ruột.” Đường Tĩnh mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng nói.
“Làm càn, Trân phi, tính ra ngươi là trưởng bối của bọn hắn, như vậy còn ra bộ dáng gì nữa.”Thái hậu vẫn thờ ơ lạnh nhạt đúng lúc lên tiếng.
Trân phi cúi đầu, thân mình né về phía sau, hiện tại nàng hối hận muốn chết, tự nhiên nghe tiện nhân Liễu phi nói, sau đó mới phát hiện bản thân quá xúc động, lúc Thái hậu lên tiếng mới khẩn trương quỳ xuống đất: “Thái hậu thứ tội, nô tì nhất thời kích động, mong Thái hậu thông cảm.”
Thái hậu liếc nàng, nói với Đường Tĩnh: “Thần vương phi, hôm nay nàng mạo phạm ngươi, ngươi xem nên xử lý như thế nào?”
Trân phi một bên run cầm cập, ai chẳng biết Lý Linh Lan tàn nhẫn, hiện tại rơi vào tay nàng ta còn có thể sống sao?
“Thái hậu...”
“Câm miệng, toàn bộ do Thần vương phi quyết định.” Thái hậu quát lên.
Đây là khảo nghiệm nàng mà, Đường Tĩnh chỉ lạnh lùng liếc nàng ta một cái, nhàn nhạt nói: “Vương gia là trượng phu của nô tì, Thái tử và nô tì không có quan hệ gì, tất nhiên Vương gia sẽ đối tốt với nô tì hơn Thái tử đối với nô tì, lời của Trân phi sai rồi, mong rằng về sau đừng nói như vậy.”
Sau đó nói với Thái hậu: “Nếu Trân phi nương nương đã biết sai, việc này không cần truy cứu nữa, không cần vì nô tì mà quấy rầy mọi người đón lễ.”
Trân phi nghe xong giật mình, cảm thấy mấy phần may mắn, nhỏ giọng: “Đúng, đúng, đa tạ Thần vương phi.” Hoàn toàn không có chút khí thế phách lối như lúc nãy.
“Lan nhi.” Mộ Dung Thiên Thần có chút tức giận, người ta nói như vậy mà nàng còn im lặng, còn bỏ qua như vậy.
Thái hậu nghe xong giật mình liên tục, trong mắt đầy thưởng thức và tán thưởng, Tôn nhi của nàng thật có phúc khí, cưới được nàng dâu tốt. Vừa rồi nàng không lên tiếng là muốn nhìn xem nàng ấy sẽ giải quyết như thế nào, tình huống gay cấn như vậy nhưng nói chuyện lại hết sức cẩn thận, nếu nói phá hủy hưng trí của mình, kì thực nói cho Trân phi hôm nay nàng là người rộng lượng không có so đo.
Người khác vũ nhục nàng, nàng còn có thể giải quyết êm đẹp như vậy, ngoài đứa cháu dâu này không ai có thể làm được, ngay cả nàng dâu lão nhị khéo léo như vậy cũng không thể làm hoàn mỹ như vậy.
Cầm lấy ly trà nhấp miệng một chút, “Nếu Thần vương phi đã nói như vậy việc này chấm dứt ở đây đi, lão Ngũ, nhanh đi thỉnh an Phụ hoàng đi.”
Mộ Dung Thiên Thần bất động, Thái hậu nhìn hắn bướng bỉnh đứng đó, buồn cười nói: “Con yên tâm đi, có ta ở đây nàng dâu của con sẽ không có chuyện gì.”
“Tôn nhi cáo lui.” Có thái hậu hứa hẹn, Mộ Dung Thiên Thần mới không tình nguyện rời đi.
“Nàng dâu lão Ngũ, ngồi đi.”
Đường Tĩnh đáp lời đi vào phía sau tìm chỗ ngồi xuống, ngồi trong một đám oanh oanh yến yến, mỗi người đều ăn mặc diễm lệ, xuất ra tất cả vốn liếng, ganh đua sắc đẹp, chỉ có Đường Tĩnh ôn hòa hữu lễ, trong tranh không đoạt, ở trong đám phu nhân và danh môn khuê tú đặc biệt chói mắt, nhưng đóa hoa lẳng lặng nở rộ, cao quý thanh u, siêu phàm thoát tục. Đường Tĩnh nghe bọn họ khoe khoang gia thế, trang sức, hưng trí bừng bừng, chỉ có người khác hỏi nàng mới lễ phép trả lời vài câu. Còn lại đều yên lặng nghe mọi người nói, Thái hậu ngồi nói chuyện phiếm với người khác, thi thoảng cũng liếc qua mấy lần, liên tục gật đầu, đối với sự khiêm tốn của nàng cũng thỏa mãn mấy phần, mỉm cười nói: “Nàng dâu lão Ngũ không cần cả ngày ở trong phủ, có thời gian rảnh đi lại nhiều một chút, đến nói chuyện với lão thái bà này.”
“Vâng.” Đường Tĩnh biết, coi như đã qua khảo nghiệm của vị Thái hậu này rồi.
Vừa dứt lời, Mộ Dung Thiên Thần bước vào, Đường Tĩnh có chút kích động, tình yêu đúng là thần kì, mới một lúc không thấy đã nhớ hắn rồi.
“Thỉnh an Hoàng tổ mẫu.”
“Nhìn Thần vương gia chúng ta mà xem, mới một lúc đã tới rồi, như thế nào, còn sợ chúng ta ăn hϊếp Vương phi của con thật sao.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng thì nở hoa, vợ chồng son bọn họ ngọt ngào, nàng so với ai cũng là người vui vẻ hơn.
Đường Tĩnh cúi đầu, hận không thể tìm được một lỗ trên mặt đất chui xuống, ngay cả Thái hậu cũng trêu chọc bọn họ.
Mộ Dung Thiên Thần ngược lại vẫn rất bình tĩnh: “Hoàng tổ mẫu đã gặp cháu dâu, nhưng Đức phi nương nương còn chưa gặp, Tôn nhi mang Vương phi đi thỉnh an Đức phi nương nương.”
“À... đúng đúng đúng, xem trí nhớ của ta này.”
“Nàng dâu lão Ngũ, đi cùng lão Ngũ đi thỉnh an Đức phi đi.”
Đường Tĩnh đứng dậy hành lễ cùng Mộ Dung Thiên Thần ra ngoài, không chú ý trong đám người có một ánh mắt u oán bắn về phía nàng.
“Tán gấu chuyện gì với Hoàng tổ mẫu, có vui vẻ hay không?” Đường Tĩnh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, còn dám nói, bởi vì hắn mà nàng không còn mặt mũi gặp người rồi.
Bọn họ mới đến cửa tẩm điện của Đức phi nương nương thì Mộ Dung Thiên Tứ mang theo Vương Thiên Tuyết vội vàng tới thỉnh an Thái hậu, Mộ Dung Thiên Tứ chú ý tới hai người đang nắm tay nhau ở phía trước, nữ tử nép vào nam tử, nam tử thỉnh thoảng cúi đầu nói mấy câu, hành động rất thân thiết, hắn nhận ra đó là Lý Linh Lan và Mộ Dung Thiên Thần, sắc mặt trở nên khó coi, trong mắt lóe lên sự sắc bén, như con dao được mài dũa hết sức sắc bén.
“Thái tử?” hiển nhiên Vương Ngâm Tuyết cũng chú ý tới hai người phía trước, nhận ra đó là Thần vương và Thần vương phi ở tiệm may lần đó, lần đó từ tiệm may hồi phủ, Thái tử không còn vào phòng của nàng, bởi vì bọn họ mà nàng mất đi sự sủng ái cho nên trong lòng phẫn hận không thôi, bất quá trên mặt vẫn mang theo sự nghi vấn gọi Thái tử, Thái tử quay đầu nhìn nàng ta một cái, thần sắc khôi phục bình thường, đôi mắt bình thản: “Đi thôi, Hoàng tổ mẫu vẫn đang chờ chúng ta.”
Nói xong cũng không thèm để ý tới nàng ta, lập tức đi vào. Vương Ngâm Tuyết đi sau bọn họ, trong lòng xoay chuyển ngàn lần, hôm nay nếu không phải Thái tử phi bệnh nhẹ không thể xuống giường thì nàng chẳng biết lúc nào có thể gặp lại Thái tử, hạ quyết tâm, nhất định phải lợi dụng cơ hội ngày hôm nay, lần nữa lấy lại sự sủng ái của Thái tử.
Truyện hay lắm.