Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bênh Vực Người Mình

Chương 3: Tiệc Khiêu Vũ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Nại Nại xuống lầu nộp tiền vào thẻ của trường thì nghe thấy mấy nữ sinh đứng ở hành lang thảo luận buổi tiệc khiêu vũ tối nay –––

“Thật muốn đi quá, nghe nói tất cả minh tinh trong trường chúng ta đều được mời đấy.”

“Sinh viên bình thường không thế tới sao?”

“Có thể nha, nhưng mà thư mời rất ít, bạn cùng phòng của tớ có một tấm, cô ấy là thành viên của Hội sinh viên nên có phúc lợi đó. Nếu các cậu có cách lôi kéo làm quen thì cũng sẽ được đấy.”

*****

Nại Nại vừa cắm thẻ vào máy, liền nhận được cuộc điện thoại Lâm Tuyết Nhu gọi đến, cô nhấn nút nghe –––

“Nại Nại, đồ dùng đã thu xếp ổn chưa?”

“Vâng, thu tốt lắm rồi.”

“Sau khi em thu xếp xong thì đừng xuống dưới sân trường đi loạn nhé.”

“Vì sao?”

Lâm Tuyết Nhu cười, giải thích: “Buổi sáng chị gây ra oanh động không nhỏ, nếu có người nhận lầm hai ta thì xấu hổ lắm.”

Nại Nại không nói gì.

Cô lại càng không muốn bị nhận lầm thành Lâm Tuyết Nhu có được không??

Nại Nại thuận miệng hỏi một tiếng: “Nghe nói tối nay sẽ có một vũ hội, chị có tham gia không?”

Lâm Tuyết Nhu lập tức mẫn cảm: “Em hỏi cái này làm gì?”

“Mấy bạn học bên cạnh đều thảo luận về chuyện này.”

“Nại Nại, nói sao nhỉ, thư mời đều chuẩn bị cho những sinh viên có danh tiếng trong trường học nên không quá phù hợp với những sinh viên bình thường như các em.”

“Nhưng mà, em nghe nói cũng có....”

“Nại Nại, thân thể của em không tốt, sau khi sắp xếp đồ xong thì ngoan ngoãn ở trong ký túc xá nghỉ ngơi, không cần nghĩ đông nghĩ tây.”

“Vâng.”

“Trước đó chị đã nói với mẹ rồi, đừng cho em đăng kí vào đại học Truyền thông. Thành tích Ngữ văn của em tốt như vậy mà không vào khoa Văn thì thật đáng tiếc, tương lai làm giáo viên, vừa có công việc ổn định lại có thể diện.”

Nại Nại cuối cùng cũng im lặng, nghe chị gái cằn nhằn ở đầu dây điện thoại bên kia –––

“Em đó, thế nào cũng muốn tùy hứng theo chị vào đại học Truyền thông. Gương mặt của chúng ta giống nhau như thế, rất dễ bị người nhận lầm.”

“Danh tiếng của chị không phải gió thổi tới, đến lúc đó bị bêu xấu thì internet chính là cái chảo nhuộm lớn, thật sự muốn giải thích cũng không được.”

“Cho nên, nghe chị nói, ít xuất đầu lộ diện đi.”

*****

Lâm Nại Nại cúp điện thoại, cũng không có nhiều thất vọng, đã quen rồi.

Dưới tình huống không đυ.ng chạm đến lợi ích cá nhân thì Lâm Tuyết Nhu đối xử với cô như con chó con mèo, quăng cho một ít đồ ăn, trò chuyện thể hiện lòng thiện tâm của mình.

Một khi chạm đến lợi ích, Lâm Tuyết Nhu lập tức trở mặt ngay.

Từ lâu về trước, khi Lâm Tuyết Nhu đăng một bức ảnh hai chị em ăn kem lên Weibo, ở dưới có nhiều fans bình luận rằng làn da của em gái thật trắng, nhìn đẹp lắm, đôi mắt phượng cũng rất có ý tứ.

Rạng sáng, Lâm Tuyết Nhu lặng lẽ xóa ảnh đó trên Weibo.

Và từ đó về sau, bất luận cô ta đăng ảnh chị em thân thiết gì lên Weibo thì cũng sẽ làm mờ mặt Nại Nại.

Mỹ danh là ––– không hy vọng người khác quấy rầy cuộc sống sinh hoạt của em gái tôi.

Mà trên thực tế, chỉ là không muốn bị Nại Nại đoạt mất sự nổi bật thôi.

Những thứ này trong lòng Nại Nại hiểu rất rõ, nên chẳng ôm bất cứ ảo tưởng gì với chị gái.

Nại nại rút thẻ ra, chuẩn bị rời đi thì đúng lúc này, trên màn hình nhảy ra một vòng quay rút thăm trúng thưởng.

Còn có thể quay thưởng?

Nại Nại bị ép chứng kiến nhìn đến vòng quay thưởng trong màn hình, tay ngưa ngứa, chọc nhẹ.

Vòng quay thưởng bắt đầu quay tròn, chậm rãi.....dừng lại.

Tỏng màn hình nảy ra một hộp quà, tuôn ta ba chữ “Giải đặc biệt”, đi kèm với dòng chữ này là hiệu ứng pháo hoa năm màu bay đầy màn hình.

Nại Nại nhìn chằm chằm màn hình, muốn nhìn một chút xem giải đặc biệt thì được cái gì, nhưng mà vòng quay rút thưởng đã biến mất rồi.

Hết thảy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nại Nại: ........

Giải đặc biệt đâu?

Đúng lúc này, một nam sinh vẻ ngoài đẹp trai khí chất, ăn mặc thời thượng đi đến, nói với Nại Nại: “Bạn học, tôi là thành viên của Hội sinh viên, chúc mừng bạn đã quay trúng giải đặc biệt.”

Nại Nại sững sờ thốt lên một tiếng.

Nam sinh lấy ba tấm thư mời cho buổi tiệc tối từ trong ba lô ra, đưa cho Lâm Nại Nại: “8 giờ tối nay, không gặp không về nha!”

Không đợi Nại Nại hỏi, cậu ta liền rời đi nhanh như một cơn gió.

Nại Nại nhìn thư mời trong tay, không hiểu mô tê gì.

Sao.....thư mời mà toàn bộ nữ sinh trong trường đều cầu mà không được, chỉ như vậy mà quay thưởng, lại còn trúng?

Hình như vận khí gần đây của cô, không phải tốt bình thường nha!

*****

Nam sinh tự xưng là “thành viên của Hội học sinh” đang lén lút chui dưới tàng cây, lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Bình Sinh một cuộc: “Đã xong rồi Sinh ca, em giả mạo thành viên của Hội sinh viên, cô ấy không hoài nghi.”

“Ừ, cảm ơn nhé.”

Nam sinh vừa giúp đỡ nheo nheo đôi mắt vàng thời thượng, cười hỏi: “Sinh ca, sao bỗng dưng anh lại đổi khẩu vị thế?”

Cố Bình Sinh rất không khách khí mà trả lời: “Cậu cảm thấy với cái cách tặng đồ thế kia mà là gu của anh mày sao?”

“Ách, đúng là không phải.”

Thiếu gia quần là áo lụa Cố Bình Sinh mà muốn tặng ai đồ vật này nọ thì sao có thể cong cong vẹo vẹo lòng vòng như thế, muốn tặng cái gì là đặt luôn vào tay cô gái đó.

Thích hay không thích thì không cần cậu tặng đồ thay anh mày.

Đơn giản, thô bạo.

“Cho nên, anh để em dùng cách tặng thư mời......không thể tưởng tượng nổi này để làm chi?”

Cố Bình Sinh không kiên nhẫn nói: “Cậu hỏi tôi, tôi hỏi....”

Hỏi anh hắn đi ?

Cũng kỳ thật sự, anh trai cả Cố Duật Ninh của cậu tâm tư nhạy bén nhưng cho tới bây giờ cũng không biết dùng trên người con gái. Cho dù đối phương là nữ minh tinh lưu lượng yêu kiều thướt tha nhất thì từ trước đến nay anh ấy cũng không nhắc quá một câu.

Vậy thì, tại sao lại tốn tâm tư trên người một ‘cây cải thìa’?

*****

Trong phòng ngủ, Lương Vãn Hạ và Cảnh Dao nhìn 3 thư mời, cằm đều rớt xuống đất.

“Đây là.....thật hay giả! Không phải người ta nói hiện tại một vé khó cầu sao?”

“Rút thăm trúng 3 thư mời! Có phải cậu đang nói giỡn với tớ không!”

“Hay là cô gái ngốc cậu bị lừa rồi!”

Nại Nại rất thật thà, vội vàng lấy điện thoại di động ra kiểm tra tiền trong tài khoản ngân hàng, xem xem có bị lừa tiền hay gì đó không.

Nhưng mà từ sau khi cô đóng tiền học thì trong tài khoản ngân hàng của cô hình như không còn mấy đồng.

Ai mà muốn lừa cô chứ, có khi ăn xin bên đường còn có tiền hơn cô đấy.

Mặc kệ thật giả, Cảnh Dao và Lương Vãn Hạ vẫn rất hưng phấn, mở tủ quần áo lựa chọn cho mình chiếc váy xinh đẹp để tham gia tiệc tối.

Nại Nại biết, loại vũ hội giao lưu này phải mặc lễ phục dạ hội mới được vào.

Cô mở tủ quần áo ra, nhìn lướt qua mấy chiếc váy trong đống quần áo ít ỏi, đều là váy bình thường mặc hàng ngày, hơn nữa, còn không đẹp.

Cảnh Dao và Lương Vãn Hạ đều thay váy xong rồi, đang đứng trước gương bắt đầu trang điểm, mắt thấy có vẻ Nại Nại không còn chưa thay váy, Cảnh Dao hỏi: “Cậu còn lề mề cái gì nha, hay là muốn mặc quần bò đi dự tiệc tối hử.”

Nại Nại rũ mắt, vểnh miệng, trên mặt là vẻ khó xử, bị Cảnh Dao nhìn thấu không xót chút gì: “Không có đồ mặc?”

Nại Nại thành thật gật đầu.

Dáng người Lương Vãn Hạ và Nại Nại gần giống nhau, đều thuộc kiểu dáng người nho nhỏ, cô kéo tay Nại Nại đến trước tủ quần áo của mình, hào phóng nói: “Chọn của tớ đi.”

Cô gái nào đã xác định sẽ đi trên con đường này thì gia cảnh sẽ không quá kém, trong ngăn tủ của Lương Vãn Hạ tràn đầy những bộ quần áo xinh đẹp, khiến Nại Nại hoa cả mắt.

Bởi vì đã có bài học trước đó nên cô cũng không chủ động chọn lựa, sợ chọn phải thứ mà người ta yêu thích.

Cô lễ phép nói với Lương Vãn Hạ: “Cậu giúp tớ chọn một bộ đi.”

Lương Vãn Hạ nhìn ra suy nghĩ của Nại Nại, cười sảng khoái: “Ôi, thích cái thì thì cứ chọn, tớ còn chưa đến mức sẽ vì một chiếc váy mà mất hứng đâu.”

Nếu cô ấy đã nói như thế, Nại Nại cũng liền chọn một chiếc váy ngắn liền thân, làn váy trăm nếp uốn, thắt eo thành hình nơ bướm sau lưng, nhìn qua có cảm giác cực kỳ ra dáng thiếu nữ.

Cảnh Dao mân mê trang điểm trên mặt cô một hồi, rồi khen ngợi ––––

“Làn da của cậu thật sự rất trắng, tớ không cần dùng kem nền cho cậu nữa.”

“Chắc là vì không có huyết sắc, thân thể tớ không được tốt lắm.”

Làn da của Nại Nại thuộc về loại trắng mịn thanh cao bất thường, mang đến cho người ta một loại cảm giác mỹ nhân bệnh.

Sau khi trang điểm xong, Cảnh Dao lại đẩy Nại Nại đến trước gương để soi, cô gái trong gương mặc bộ lễ phục màu hồng phấn, dáng người lả lướt động lòng người, phần cổ buộc một chiếc khăn lụa, bao lại cần cổ trắng nõn thon dài của cô.

Kích thước lưng áo tinh tế, đôi mắt trong veo, gương mặt bởi vì trang điểm càng thêm tinh xảo, đôi môi được đánh một lớp son trơn bóng phấn nộn.

Lương Vãn Hạ sợ ngây người, ngay từ lúc đầu gặp Nại Nại, ngoại trừ ấn tượng là làn da trắng ra thì cậu ấy không hề có cảm giác tồn tại trong một dàn mỹ nữ ở đại học Truyền thông, nhưng hiện tại ăn mặc thế này......

Đẹp đến nỗi hít thở không thông!

*****

Trong phòng họp, trợ lý Chu gọi Cố Duật Ninh vài tiếng, Cố Duật Ninh mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn giám đốc bộ phận nào đó đang báo cáo.

Mắt trái của anh bị che phủ bởi một tầng sương mù, ngày thường gần như không thể nhìn thấy gì, nhưng chính là thông qua mắt trái, anh lại có thể nhìn đến rõ ràng một cái nhăn mày, một nụ cười của cô, mỗi một hành động cử chỉ.

Vừa nhìn thấy cô gái trước gương, trong nháy mắt đó Cố Duật Ninh thất thần.

Cô gái nhỏ này rốt cuộc là có ma lực gì mà lại khiến mắt trái bị mù nhiều năm của anh gặp lại ánh sáng.....

Trợ lý Chu thấy Cố Duật Ninh siết chặt nắm tay, lập tức cho giám đốc bộ phận kia ánh mắt, ý bảo ông ta ra khỏi phòng họp.

Cố Duật Ninh cũng từng là một thần tượng thanh xuân nổi tiếng khắp trời nam đất bắc, nhưng mà sau đó lại thối lui.

Mấy năm nay, trạng thái tinh thần của anh vẫn không quá khỏe mạnh.

Trong sự kiện bạo lực năm đó, cả người anh nhuốm đầy máu tươi, túm lấy cổ áo người nọ mà đánh, ánh mắt ngoan tuyệt, mỗi một đấm hạ xuống đều phát tiết nỗi hận khôn cùng.

Sau đó, đoạn video này bị đăng trên mạng, lại bị truyền thông lan truyền tứ phía, ai cũng không ngờ, một thiếu niên khiêm tốn, một thần tượng thanh xuân ấm áp như ánh mặt trời, vậy mà lại....có một mặt tàn nhẫn đến thế.

Trong ồn ào huyên náo mà video gây ra, tiếng chửi rủa ập tới, một đêm đó, Cố Duật Ninh liền mang tiếng xấu.

Hai ngày sau, anh tuyên bố giải nghệ.

Tinh thần chịu áp lực rất lớn, còn phải chịu nỗi đau mất đi người thân thương nhất, khiến chỉ trong một đêm, mắt trái anh bị mù.

Nguyên nhân bị mù cũng có một phần liên quan đến yếu tố tinh thần, mấy năm nay cảm xúc của anh cũng coi như ổn định, không hề tối tăm như trước nữa, nhưng vẫn thường xuyên mất ngủ cả đêm.

Cho nên, khi cảm xúc của anh trở nên táo bạo thì mọi người chung quanh sẽ theo thói quen mà rời xa anh.

Trợ lý Chu nhìn dáng vẻ kìm nén của anh, không biết lại nghĩ tới cái gì.

Bỗng nhiên điên lên mà bố thí thiện tâm với một cô gái chưa từng gặp mặt, âu cũng bởi vì bị thương đi.

*****

8 giờ tối, nhóm cô gái đi tới vũ đường Tinh Quang.

Trường hợp vũ hội giao lưu này so ra thì kém thảm đỏ ở lễ trao giải quy tụ dàn minh tinh nhưng cấp độ cũng không thấp, có thể nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc thường xuyên xuất hiện trên màn hình, tất cả đều xuất hiện trong vũ hội.

Ngay từ đầu, nhóm Nại Nại cũng không hề ôm bất cứ hy vọng gì có thể đi vào, đứng cạnh cửa đùn đùn đẩy đẩy.

Chính là, khi các cô đưa thư mời ra thì lễ tân lại cực kỳ khách khí mà ra dấu tay “mời vào”.

Các cô gái lập tức hưng phấn.

Vũ hội không chỉ có minh tinh lưu lượng và võng hồng* mà còn có không ít bạn học bình thường đến xem náo nhiệt, cầm quyển sổ đi xin chữ ký từng người.

(*) những người nổi tiếng trên mạng hay còn gọi là sao internet.

Nhưng mà, những bạn học có thể có được thư mời thì hơn phân nửa là trong nhà có bối cảnh thế lực, hoặc là quen biết nghệ sĩ nào đó không muốn tới, nhường thư mời cho họ.

Lương Vãn Hạ cũng chuẩn bị sổ ký tên, chẳng qua sợ mất mặt nên không lấy ra, hiện tại mọi người đều xin chữ ký nên cũng tung ta tung tăng chạy tới.

Nại Nại quay đầu lại thấy ngay Lâm Tuyết Nhu với trang phục tham dự lộng lẫy, chị ta mặc một lễ phục màu xanh biển, kết hợp với làn váy dài phía sau, thân váy rực rỡ lung linh như một dải Ngân Hà thu nhỏ, rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Bên cạnh Lâm Tuyết Nhu cũng có không ít tiểu minh tinh và sao internet có danh tiếng, đều khen ngợi váy áo của nhau.

Lâm Tuyết Nhu đứng ở vị trí trung tâm, rất dễ thấy.

Chị ta thực sự xinh đẹp, dáng người hoàn hảo, mỗi một động tác cử chỉ đều rất phong tình. Khi Nại Nại vẫn là cô gái nhỏ ăn nhờ ở đậu thì chị gái đã trở thành một đóa mẫu đơn nở rộ.

Mấy năm này, trong nhà mặc kệ là thân thích hay bạn học ở trường, có lẽ trong mắt chỉ nhìn thấy chị gái.

“Giá đỗ’ bị bỏ quên trong một góc cũng rất rất nỗ lực hấp thụ dinh dưỡng, muốn trở nên xinh đẹp hơn, xuất chúng hơn, nỗ lực học tài nghệ, nỗ lực tham gia diễn xuất ở trường để nhận được sự ủng hộ.

Nhưng, hình như cô vĩnh viễn không có tên của mình, cho dù mỗi lần diễn xuất, MC giới thiệu cô đều nói –em gái của Lâm Tuyết Nhu.

Không ai biết cô tên là Lâm Nại Nại.

Trong mấy năm mê mang thất lạc kia, Lâm Nại Nại thường xuyên khóc.

Mãi cho đến ngày đó, cô đang khóc thì gặp được một anh trai nhỏ.

Anh ấy là Cố Trường Sinh.

Trong một talk show, anh khôi ngô tuấn tú, độc nhất vô nhị, lúc mỉm cười tựa như tuyết tan trong mùa xuân.

Anh rất thông minh, mỗi câu trả lời đều thẳng thắn bướng bỉnh, chọc Nại Nại vừa khóc vừa cười.

Nếu thế giới này có nhất kiến chung tình, thì hẳn là khoảnh khắc đó.

Từ đấy, Nại Nại bắt đầu sưu tầm tất cả tin tức về anh, từ những bộ phim anh tham gia, poster, buổi biểu diễn đến talk show.... cô hiểu anh hơn, quý anh hơn.

Khi đó Nại Nại quá mê mang nên cần phải có một thần tượng như ánh mặt trời để làm nơi ký thác tinh thần.

Nhưng sau đó, anh lại mang tiếng xấu mà giải nghệ.

Mai danh ẩn tính, trở thành một cái gai trong giới giải trí.

Ngoại trừ Nại Nại, không ai tin tưởng anh cả, thích anh, anh trở thành bảo bối duy nhất của Nại Nại.

*****

Vũ hội còn đang tiếp tục, bên cạnh Lâm Tuyết Nhu tụ tập không ít cô gái.

“Tuyết Nhu, cậu diễn nữ phụ Lạc Tây Nhiên trong 《 Vị ngọt thanh xuân 》 thật sự quá tự nhiên, không nhìn ra chút dấu vết của diễn xuất luôn.”

“Có gì đâu, nhân vật này tương đối đơn giản, thực ra tôi càng muốn thử trải nghiệm những vai diễn phức tạp hơn.”

Cô gái nói chuyện cùng Lâm Tuyết Nhu là một sao internet tuyến 18, trong lời nói không phải không có ý nịnh nọt: “Nghe nói đạo diễn của《 Thời gian gặp em 》 đã bàn bạc với cô, nhất định nữ 1 sẽ thuộc về cô thôi, thật sự là hâm mộ cô nha.”

“Tôi còn đang do dự có nên nhận bộ này hay không đây, chủ yếu là hy vọng thoát khỏi đề tài thanh xuân, nếm trải nhiều thể loại khác....”

Lời Lâm Tuyết Nhu còn nói chưa xong, quay đầu liền thấy Lâm Nại Nại đang đứng bên cửa sổ hết nhìn đông lại nhìn tây.

Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt cô ta cứng lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »