Chương 23

Lâm Tuyết Nhu bị livesteam mắng 3 ngày trên mạng, nhưng mắng thì mắng, số lượng fans của cô ta vẫn đang trên đà tăng lên, đa số đều bắt nguồn từ lưu lượng của mấy hotgirl kia.

Lâm Tuyết Nhu vẫn không lên tiếp đáp lại việc này, trên mạng có người suy đoán, phải chăng cô ta không có công ty mạnh chống lưng, hay bộ phận xã giao của phòng làm việc không được.

Ba ngày sau, Lâm Tuyết Nhu mới livestream trên weibo, xin lỗi các fans. Trong phòng livestream, gương mặt của cô ta tiều tụy, đôi mắt ửng đỏ, nước mắt còn vương, thoạt nhìn chính là dáng vẻ đáng thương yếu đuối.

“Chào mọi người, tôi là Lâm Tuyết Nhu, mấy ngày qua tôi cực kỳ thống khổ, ai cũng không hy vọng mình bị các bạn mạng mắng thành như vậy.” Cô ta lấy khăn giấy xoa xoa khóe mắt.

Trong phòng livestream bay đầy làn đạn (bắn bình luận):

“Vừa mới vào, thế mà có thể đuổi kịp livestream mới này!”

“Ngao ngao ngao, đau lòng Tuyết bảo quá.”

“Tuyết bảo cố lên, tôi tin mọi chuyện không giống những gì đồn đãi bên ngoài.”

“Ha hả, có gì hay mà giảo biện, làm sai là làm sai, cô mà nằm yên thì ai thèm mắng.”

.....

Lâm Tuyết Nhu tiếp tục nói: “Ngày thử kính hôm đó lời nói của tôi hơi quá khích, kiến mọi người ở hiện trường có ấn tượng không tốt với tôi. Thực ra tình huống thật sự chính là.....tôi....tôi quá lo lắng cho em gái, thân thể của em ấy không khỏe nên tôi sợ con bé bị bắt nạt, cho nên mới đi theo tới nơi thử vai, muốn đưa nó đi.”

Lời này vừa nói dứt, phòng livestream lập tức náo nhiệt lên―

“Em gái lại là tình huống gì?”

“Không phải chứ, thế này mà còn lộn ngược dòng à?”

“Tuyết bảo nói nhanh lên đi, rốt cuộc chuyện là sao?”

“Gấp muốn chết, Tuyết bảo mau nói rõ ràng tình huống đi nha, nhóm Bông Tuyết đều lo lắng gần chết rồi.”

Bông Tuyết là tên fandom của Lâm Tuyết Nhu, bọn họ gọi Lâm Tuyết Nhu là Tuyết bảo, chính bọn họ là Bông Tuyết.

Lâm Tuyết Nhu khóc sướt mướt tiếp tục nói: “Chắc hẳn mọi người cũng biết tôi có một cô em gái, từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, tôi vì bảo vệ nó mà từng nhắc nhở rất nhiều lần, cũng không hy vọng nó đặt chân vào giới giải trí. Nhưng mà em ấy quá tùy hứng, có lẽ cảm thấy cái vòng ngày ngăn nắp hào quang nên khăng khăng muốn làm đại minh tinh, lần thử kính này, em gái tôi cũng ở đó, muốn thử vai nữ chính....”

Nhóm Bông Tuyết bừng tỉnh đại ngộ:

“Thì ra là như vậy!”

“Cho nên Tuyết bảo là sợ em gái bị các hotgirl bắt nạt nên mới đi bảo vệ.”

“Quan tâm quá sẽ bị loạn, lời nói quá khích cũng có thể thông cảm.”

“Đúng vậy, sao Tuyết bảo có thể quan tâm đến một bộ phim chiếu mạng được chứ?”

“Tôi chỉ không rõ, buổi tối mấy ngày hôm trước Tuyết bảo bị mắng quá trời mà sao không thấy cô em gái kia lên tiếng làm sáng tỏ vậy?”

“Hay là nuôi phải một con bạch nhãn lang (vong ân bội nghĩa) rồi?”

“Tôi có thể chứng thực lời Tuyết bảo nói, lúc trước cô ấy đăng ảnh chụp chung với em gái đều làm mờ mặt, thì ra là bảo vệ em gái.”

“Rốt cuộc em gái Tuyết bảo là ai! Ai tag chút đi!”

“Tôi tới giúp cô @Nại Nại đêm nay không thức đêm.”

“Thì ra là cô ta, tôi nhớ trước đó còn xào cp với Cố Bình Sinh.”

“Đúng đúng đúng, chính là cô ta!”

Nhóm Bông Tuyết thảo luận loạn xì ngậu trong phòng livestream, cuối cùng cũng có mấy fans của Cố Bình Sinh không nhịn nổi nữa.

“Bông Tuyết đừng có loạn mang anh trai vào chuyện này!”

“Ôm anh trai đi.”

“Thì ra fans nhà cô dễ quên như thế, rốt cuộc lần trước ai nói anh trai yêu thầm mình, sau đó lại bị xóa triệt để?”

Vì thế ở khu bình luận, fans của Cố Bình Sinh và fans của Lâm Tuyết Nhu lại nhào vào đánh nhau.

Nhưng đúng là weibo của Nại Nại cũng náo nhiệt hơn hẳn, nhóm Bông Tuyết đuổi tới weibo của cô để chất vấn, vì sao vẫn luôn không ra mặt giúp Tuyết bảo làm sáng tỏ.

Thậm chí Bông Tuyết còn trực tiếp mắng cô là bạch nhãn lang.

*

Trợ lý Chu vội vã vào văn phòng, chuẩn bị báo cáo với Cố Duật Ninh chuyện này.

Lại nói, chuyện này không lớn cũng không nhỏ, vừa khéo sờ đến cái đuôi hot search (đứng cuối bàng hot search), nhưng bên Nại Nại đúng là bị fans Lâm Tuyết Nhu mắng có hơi thảm.

Trợ lý Chu thấy Cố Duật Ninh ba lần bốn lượt nhúng tay vào chuyện của Lâm Nại Nại nên cho rằng anh có hứng thú với cô gái nhỏ này, vì vậy một khi có hướng gió thì lập tức chạy đến báo cho anh.

Đợi trợ lý Chu thuật xong tiền căn hậu quả, đầu của Cố Duật Ninh cũng không có ngẩng, nhìn tư liệu về người mới của Phong Ngu trong tay, không để ý nói: “Sao, cậu cảm thấy mình rất nhàn rỗi, còn có thời gian đi nghe ngóng giải trí bát quái?”

Trợ lý Chu vỗ mông ngựa lại vỗ trên đùi, có chút hoảng: “A, không phải, tam gia....”

“Về sau loại chuyện nhỏ như hạt vừng này đừng báo với tôi, thu hồi tâm tư của cậu đi, cô gái nhỏ kia đừng động vào.”

“Vâng, tam gia.”

Muốn xen vào....cũng phải là anh quản.

Hơn nữa, hiện tại còn chưa tới thời điểm quản đâu.

Một khúc chiết nhỏ như vậy mà không chống đỡ nổi thì sao cô có thể theo gió vượt sóng đi đến nơi xa hơn?

Cố Duật Ninh nhắm mắt trái lại, vốn tưởng lần đầu tiên đối mặt với bạo lực internet, khẳng định tiểu thích khóc này sẽ tâm hoảng ý loạn rồi trốn đến góc nào đó khóc nhè.

Cô ngồi một mình ở hành lang của hoa viên trường học, cầm kịch bản, đúng là khóc nhè thật―

“Vì sao lời kịch đơn giản như thế mà vẫn không nhớ được!”

“Nại Nại, mày là heo sao!”

“Nhất định đời trước mày là Nhị sư huynh (Chư Bát Giới) đầu thai! Hu hu hu!”

Cô nhịn không được mà dùng quyển kịch bản khá nát gõ lên đầu, khóc chít chít tiếp tục học lời thoại.

Ánh mặt trời bao phủ lên khuôn mặt trắng nõn của cô, giống như một bông hoa dướng dương ngược gió vươn đến ánh mắt trời.

Cố Duật Ninh nhếch miệng, có hơi muốn cười.

Trên mạng đã mắng cô đen thành cái dạng gì rồi mà cô cư nhiên còn ở đây sụp đổ vì không nhớ được lời thoại.

“Nam chính của bộ phim kia xác định chưa?”

“Ngài nói là phim của đạo diễn Quan sao? Nghe nói đã liên hệ với mấy nam minh tinh không tồi, những đều bị từ chối, nói là thù lao của bộ phim chiếu mạng này quá ít, có một số người lưu lượng cao cũng không nguyện ý nhận, sợ hạ thấp thân phận của minh.”

Cố Duật Ninh nhìn tư liệu người mới trong tay mình, tùy ý lật lật, sau đó ánh mắt dừng trên người một nam minh tinh.

“Để Lục Dĩ U đi thử.”

Trợ lý Chu kinh ngạc nhìn Cố Duật Ninh: “Ngài xác định để Lục Dĩ U có nhân khí cao nhất trong số những thực tập sinh đi?”

“Hắn từng diễn chưa?”

“Này thì không có.”

“Muốn diễn không?”

“Này....thực tập sinh nào mà chẳng muốn phát triển toàn diện hát nhảy diễn.”

Cố Duật Ninh nhàn nhạt nói: “Tuy độ hot cao, nhưng không có bất cứ kinh nghiệm diễn nào thì có tư cách gì mà bắt bẻ đoàn phim? Lại nói, ném hắn đến chỗ đạo diễn Quan tôi luyện, với hắn mà nói, chưa chắc không phải một loại cơ hội.”

Trợ lý Chu nhíu mày, lời lẽ của tam gia chính đáng, tìm nhiều lý do như thế, nói đến cùng, tự mình hỏi thăm chuyện này, còn không phải là vì cô gái nhỏ kia sao?

“Không phải ngài....mặc kệ sao?”

Cố Duật Ninh trừng mắt liếc hắn một cái.

Trợ lý Chu lập tức nói: “Không thành vấn đề, tôi đây lập tức kêu người đại diện của Lục Dĩ U liên hệ đoàn phim! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Nói xong liền cất bước rời đi.

*

Trên mạng mắng chửi thế nào đều không hề ảnh hưởng đến Nại Nại, mỗi ngày cô đi học như bình thường, thời gian rảnh thì lấy kịch bản ra học thuộc làu.

Có người bắt đầu gọi Nại Nại là tiểu Tuyết Nhu, nói cô dựa vào việc lớn lên giống Lâm Tuyết Nhu, muốn vào giới giải trí cọ nhiệt độ của chị gái.

Có tình bài viết này, lại bị Lâm Tuyết Nhu chia sẻ:

“Mọi người ngàn vạn lần đừng nói như vậy, em gái tôi muốn váo giới giải trí, muốn nổi danh đều là chuyện rất bình thường. Hy vọng các bạn đừng mắng em ấy, rốt cuộc thì....em ấy cũng là em gái ruột của tôi.”

Nhóm Bông Tuyết sôi nổi nói:

“Tuyết bảo thật sự quá thiện lương.”

“Có một cô em gái tâm cơ, mua danh chuộc tiếng có phải mệt lắm không?”

“Đau lòng Tuyết bảo quá, không biết mấy năm nay cô ấy đều sống như thế nào.”

“Dù cô ta có là em gái của Tuyết bảo thì tôi cũng vính viễn là anti-fan của cô ta, tốt nhất cô nên là bùn nhão trát tường (bình hoa, vô dụng), nếu không tôi thấy cô một lần sẽ mắng một lần.”

*

Một loạt thao tác này của Lâm Tuyết Nhu khiến Nại Nại còn chưa ra mắt đã bị hắt nước bẩn từ đầu đến chân, thành nhân vật có đề tài đen tối.

Mà hình tượng của cô, dưới lời nói của bạch liên Lâm Tuyết Nhu đã biến thành người ghen ghét chị gái, mua danh chuộc tiếng.

Rất nhiều người đều ngóng trông Nại Nại đáp lại, thậm chí ngay cả Lâm Tuyết Nhu cũng mong chờ, xem nó có thể tức nước vỡ bờ đứng ra nói cái gì, có thế thì fans của cô ta mới càng có thêm lý do chính đáng để công kích nó.

Nại Nại chưa ra mắt, cũng không có tác phẩm gì, trước đó bị Cố Bình Sinh bám nên có không ít người tức giận, có mấy chục vạn fans nhưng cô không có tích lũy fans trung thành cho mình.

Loại mắng chiến trên mạng này trên thực tế chính là chiến tranh giữa các fandom, nhưng nếu Nại Nại đáp lại liền biến thành một mình cô đại chiến với fans của Lâm Tuyết Nhu.

Hà tất phải làm chuyện mất giá đó, có nhiều thời gian như thế thì cô đi đọc kịch bản, không tốt hơn sao.

Chuyện này lên men không đến mấy ngày, ngược lại Cố Bình Sinh thành người đứng ngồi không yên, đã đăng một bài lên weibo, trực tiếp @Nại Nại.

“@Nại Nại đêm nay không thức đêm, ai mắng học trò của tôi, chính là gây chiến với tôi.”

Bài viết vừa ra lò, nháy mắt đã bị đẩy lên đứng đầu bảng hot search.

Phía dưới, các fans của Cố Bình Sinh đều như ong vỡ tổ:

“Ai da, anh trai, anh đừng lẫn lộn chuyện này chứ, em quỳ cho anh này!”

“Học trò, sao cô ấy lại thành học trò của anh trai rồi? Chuyện từ lúc nào? Sao tôi không biết? Có trải qua sự đồng ý của tôi chưa??”

“Nghe nói là lúc huấn luyện quân sự, anh trai đã dạy cô ấy nhảy.”

“Cho nên hai người bọn họ....thật sự chỉ có quan hệ thầy trò sao?”

“Nếu không thì sao hả lầu trên? [mài dao soàn soạt]”

“Không không không, chính là thầy trò, phía chính chủ đã chứng thực là thầy trò rồi!”

Căn cứ vào tâm thái “Trò cưng của thần tượng chính là tiểu sư muội của bên ta”, các fans của Cố Bình Sinh tập thể phản chiến, bắt đầu ngốc nghếch đi công kích Lâm Tuyết Nhu.

Vốn dĩ fans của Cố Bình Sinh tuổi khá nhỏ, lại đều là các cô gái có sức chiến đấu không thể khinh thường nên khi mắng chiến trên mạng, nhóm Bông Tuyết của Lâm Tuyết Nhu lũ lượt bại trận, một câu cũng không dám ho he.

Lâm Tuyết Nhu bị mắng mấy ngày mấy đêm, một đợt thao tác này, mất nhiều hơn được.

*

Buổi chiều, Nại Nại nhận được cuộc gọi của ba Lâm Đồng Duệ, hy vọng Nại Nại có thể về nhà một chuyến, từ khi lên đại học cô chưa về nhà lần nào.

Trong phòng khách, Lâm Đồng Duệ ngồi một mình trên ghế sô pha, Lâm Tuyết Nhu và mẹ Thư Ninh đang ngồi ở phần khác trên ghế sô pha, Thư Ninh liếc Nại Nại một cái, vẻ mặt không mặn không nhạt.

Trên bàn đã dọn bữa tối nóng hôi hổi.

Lâm Đồng Duệ vội vàng chào đón, kéo Nại Nại đến bàn ăn: “Tới tới, ăn cơm thôi, Tuyết Nhu lại đây, con ngồi cạnh Nại Nại nhé.”

Lâm Tuyết Nhu trợn trắng mắt: “Ai muốn ngồi cạnh nó?”

“Lại đây!” Ba mắng một tiếng, mẹ cũng đẩy cô, cuối cùng cô ta không tình nguyện mà đi tới, ngồi trên ghế.

Trong lòng Nại Nại là một mảnh bình tĩnh, cũng ngồi trên cái ghế cạnh chị ta.

Lâm Đồng Duệ nói: “Nào, đầu tiên chúng ta nâng chén chúc bộ phim đầu tay của Nại Nại khai máy thuận lợi.”

Người môt nhà bình tĩnh nâng ly, Lâm Tuyết Nhu lẩm bẩm: “Còn không phải nhặt lại đồ mình không thèm.”

Thư Ninh đẩy cô ta một cái, ý bảo cô ta ít nói đi.

Nại Nại nhìn mẹ Thư Ninh, lúc trước bà là người có quyền lên tiếng nhất nhà, bà cũng là người che chở Lâm Tuyết Nhu nhất, nếu là khi trước thì hiện tại không biết bà đã mắng Nại Nại bao nhiêu câu đâu.

Hôm nay không chỉ kiềm chế tính tình không nói một lời, còn quản chế Lâm Tuyết Nhu để chị ta ít phát tác tính tình đại tiểu thư.

Thật hiếm thấy.

Nại Nại cũng sẽ không trông cậy vào việc Thư Ninh đột nhiên bộc phát lương tâm, rốt cuộc từ nhỏ đến lớn Thư Ninh yêu thương Lâm Tuyết Nhu nhất, Lâm Tuyết Nhu cũng được một tay bà bồi dưỡng thì mới có danh tiếng như ngày hôm nay.

Nại Nại rất rõ ràng, cho dù tương lai cô nổi tiếng hơn Lâm Tuyết Nhu thì Thư Ninh vẫn sẽ không thèm liếc cô một cái.

Cô con gái bà yêu nhất trong lòng, vẫn chỉ có Lâm Tuyết Nhu. Nói sao thì Lâm Tuyết Nhu thành công, có đến 80% là nỗ lực của Thư Ninh.

“Nại Nại, tiền sinh hoạt tháng trước mẹ gửi cho con con đã nhận được chưa?” Thư Ninh cố ý mở miệng nhắc tới chuyện tiền sinh hoạt.

“Nhận được ạ.” Nại Nại đáp.

“Vậy là tốt rồi, đúng rồi, mẹ còn cho con thêm một ngàn rưỡi, cho con mua mấy bộ váy xinh đẹp.”

Một ngàn rưỡi, mua mấy cái váy, Nại Nại liếc mắt nhìn Lâm Tuyết Nhu, một chiếc váy của chị ta cũng có giá bốn con số.

Đây là thân sơ khác biệt.

Thư Ninh đã quen với phương thức đối đãi như thế, với Lâm Tuyết Nhu, bà dốc hết vốn liếng, cho chị ta thứ tốt nhất; mà với Nại Nại, dùng loại ơn huệ nhỏ này thì chắc hẳn đủ để cô cảm động rớt nước mắt.

Thật là.....một bàn tính xuất sắc.

Nại Nại buông đũa, nói: “Ba mẹ, hai người có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, chút nữa con còn phải về trường học.”

Lâm Đồng Duệ và Thư Ninh liếc mắt nhìn nhau một cái, nói thẳng: “Nại Nại, lần này gọi con trở về là hy vọng con với chị....có thể bắt tay giảng hòa, đừng vì chút chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến tình cảm chị em.”

Nại Nại bỗng bật cười: “Ba, ba nói bắt tay giảng hòa là có ý gì?”

“Này...chính là để con và chị gái hòa hảo, hai chị em có chuyện gì mà không thể ngồi lại nói rõ? Một hai phải nháo đến trên mạng cãi tới cãi lui sao, quá khó coi.”

Nại Nại nói: “Trên mạng đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Tuyết Nhu ủy khuất chu miệng: “Ba, ba xem nó kìa, nó còn giả vờ không biết!”

Nại Nại thoải mái cười: “Ngại quá, tôi thật sự không hề biết, cũng không tham dự. Chỉ là nghe nói, chị gái đây năm lần bảy lượt đăng bài lên weibo tạo chuyện.”

“Mày...!”

“Cho nên, nếu phải bắt tay giảng hòa, người trước hết phải thể hiện thành ý của mình, chắc không phải con nhỉ?”