- 🏠 Home
- Hệ Thống
- Sủng
- Bênh Vực Người Mình
- Chương 11
Bênh Vực Người Mình
Chương 11
Có mấy nữ sinh thấy Cố Bình Sinh đi theo Lâm Nại Nại, thả chậm tốc độ chạy, sôi nổi tám chuyện–––
“Cố Bình Sinh vẫn luôn chạy phía sau nói chuyện với Lâm Nại Nại.”
“Anh ấy đã nổi tiếng rồi mà còn đến đây tham gia huấn luyện quân sự, chắc không phải vì cậu ta chứ.”
“Không biết nữa, đừng đoán già đoán non, chuyện xấu của Cố Bình Sinh còn ít sao.”
Lời bát quái của mấy cô gái bên cạnh truyền vào tai Lâm Tuyết Nhu, cô ta quay đầu nhìn Lâm Nại Nại, siết chặt bàn tay.
Sau khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự thì sẽ có hội diễn văn nghệ, mỗi bạn học đều phải chuẩn bị một tiết mục, có thể hợp tác nhóm hoặc làm cá nhân.
Đoạn thời gian đó, Diệp Tư Trà một mực giúp nhóm người Nại Nại tập luyện, chuẩn bị đến hội diễn văn nghệ sẽ đi lên biểu diễn một đoạn kịch.
Tuy rằng kỹ năng sống của Diệp Tư Trà có chút tàn nhưng kỹ thuật diễn thật sự tốt, hơn nữa kỹ xảo của cô ấy đều là kinh nghiệm tổng kết trong nhiều năm làm diễn viên, bàn về trình độ nhất định, có khi dạy còn tốt hơn giáo viên hí kịch gì đó.
Cho nên, trong khi huấn luyện quân sự, Nại Nại quan tâm cuộc sống hàng ngày, còn cô ấy thì dốc túi truyền dạy Nại Nại và mấy cô gái nghiệp dư diễn xuất.
Sau đó, Cố Bình Sinh cũng gia nhập, thường please Nại Nại chạy chân cho hắn, đi một km ra ngoài siêu thị tiện lợi mua chai Coca, đương nhiên cũng không chạy không, khi nào cậu ta nhàn rỗi sẽ chỉ Nại Nại tập nhảy.
Tuy Cố Bình Sinh ăn chơi trác táng lại lười biếng, kỹ thuật diễn cũng bình thường nhưng nhảy rất tốt.
Nại Nại tựa như miếng bọt biển, trong huấn luyện tàn khốc điên cuồng hấp thu những gì Cố Bình Sinh và Diệp Tư Trà dạy, toàn bộ tiêu hóa hết, hơn nữa còn có thể nhanh chóng vận dụng.
Trải qua mấy vai diễn quần chúng, diễn mấy kịch bản, Nại Nại đã tiến bộ hơn mấy người mới học là Cảnh Dao, Lương Vãn Hạ.
Ánh mặt trời buổi chiều thực sự quá nóng, nhiệt độ cao nhất cũng 40 độ, huấn luyện không được, các bạn tự do hoạt động, tránh nắng ở dưới bóng cây.
“Lâm Nại Nại, đi, đi mua cho Sinh ca của cô chai nước có ga!” Cố Bình Sinh dựa vào thân cây chơi PSP của hắn.
Nại Nại ngồi dưới tán cây đọc sách, nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn: “Trả thù lao.”
“Hiện tại không rảnh, để tối cho cô.” Cố Bình Sinh đang say sưa chơi game, không nhìn cô.
“Buổi tối anh sẽ quên ngay!”
“Sao cô lại nhỏ nhen thế, tôi còn thiếu tiền chai nước ngọt có ga của cô sao.”
Nại Nại lục túi quần trống rỗng của mình: “Tôi không mang tiền.”
“Cô không biết quét mã sao?”
“Không mang điện thoại!”
Cố Bình Sinh cuối cùng cũng buông máy chơi game Sony xuống, nhìn dáng vẻ thần giữ của keo kiệt của Lâm Nại Nại, bất đắc đi đưa điện thoại cho cô: “Được rồi, ông đây phục cô rồi, cầm điện thoại của tôi đi quét đi, mật mã là hình chữ Z.”
Nại Nại nhận lấy điện thoại, thầm nói đúng là thiếu gia nhà có tiền, đi đâu cũng phải có người hầu hạ....lười không chịu nổi.
Cô đội mũ lưỡi trai, đội nắng chói chang mà đi dọc theo con đường quốc lộ vắng vẻ, đến siêu thị tiện lợi cách doanh địa 1km.
Đúng lúc này, điện thoại của Cố Bình Sinh vang lên, có người call video tới.
Màn hình hiển thị hai chữ–––
“Anh trai tôi.”
- 🏠 Home
- Hệ Thống
- Sủng
- Bênh Vực Người Mình
- Chương 11