Chương 25: BOSS trong truyền thuyết
Là một đại thần truyền kì, Tam hoàng tử tựa như mây bay chân trời, đến và đi đều nhanh như nhau, loại thần trước mắt này và đám người Trương Khởi Khởi chẳng hề liên quan đến nhau, cố gắng phấn đấu để thăng cấp mới là vương đạo.
Vì lúc đi trưởng thôn không giao tiếp bất kì nhiệm vụ nào, ở trấn tân thủ lại không nhận được nhiệm vụ nên Trương Khởi Khởi với hai người con riêng và Đinh Đương chỉ có thể đau khổ buộc phải đi đánh quái nhỏ để thăng cấp.
Sau khi Tam hoàng tử đi ngang qua, chúng người chơi của trấn tân thủ đều nhao nhao chạy tới Đại thảo nguyên để chiêm ngưỡng hơi thở oai hùng còn sót lại của Tam hoàng tử, vào lúc ấy Đại thảo nguyên kín người hết chỗ, tài nguyên quái nhỏ trong nháy mắt đã không đủ phân phối, tổ ba người buộc phải di dời trận địa.
(*)Đại thảo nguyên: Đồng cỏ lớn, vì là địa danh trong game nên mình giữ nguyên nhé.
Ba người vừa mới lên cấp 10, quái ở Đại thảo nguyên là thích hợp nhất, sau khi di dời trận địa, ba người đi thẳng tới nơi tụ tập của quái thổ phỉ cấp 15 – sườn núi.
Trương Khởi Khởi và Đinh Đương cầm ít cỏ nhỏ che mặt lén lút trốn ở bên kia sườn núi, con riêng theo sau hai người, níu chặt góc áo Trương Khởi Khởi để ngừa lạc đường.
“Làm sao bây giờ? Bọn đấy đều là quái thổ phỉ chủ động tấn công, solo cũng solo cực kì bạo liệt!”.
Trương Khởi Khởi vừa nhìn chằm chằm chiến cuộc trước mặt, vừa oán giận với Đinh Đương.
Đinh Đương hướng mắt về phía trước mà suy nghĩ hồi lâu, sau đó vô cùng hưng phấn nghĩ tới một biện pháp: “Chẳng phải thổ phỉ đều thích cướp bóc sao? Chúng ta ném ít tiền dụ hắn tới đi!”.
Trương Khởi Khởi phản bác rằng: “Rắm chó, chúng ta có tiền sao có tiền sao? Thổ phỉ không chỉ cướp tiền mà còn đoạt mỹ nhân, chúng ta dứt khoát tìm một người giả mỹ nữ dụ người qua đi!”.
“Ai giả?”
“Anh đó!”
“...... Mẹ nó!”
Cuối cùng con riêng vô tội đứng sau hai người, nằm cũng bị thương, lúc hắn làm theo yêu cầu củaTrương Khởi Khởi, "d"đ"l-q-đ biến bộ trang phục duy nhất trên người thành kiểu nửa hở nửa kín, còn bị Trương Khởi Khởi thần thông quảng đại tìm đâu ra một mớ hoa màu tới hung bạo bôi lên mặt, vẻ mặt uất ức kia, chậc, người đẹp sẵn có đây mà!
Dựa theo yêu cầu của Trương Khởi Khởi, con riêng phải vừa nằm trên mặt đất vừa nhu nhược la lên: “Cứu mạng, cứu mạng!”.
Trương Khởi Khởi ở xa xa lập tức vô cùng kích động sửa lời: “Cậu kêu sai rồi! Đừng có kêu như cha mẹ chết vậy chứ, chủ yếu là thể hiện sự yếu đuối! Yếu đuối! Cậu phải kêu như vầy nè, Á... ~ Cứu mạng ~ aa, Á ~ cứu mạng ~ có ai không ~ cứu cứu tôi với ~”.
Đinh Đương: “......”
Con riêng: “......”
Nháy mắt như băng lạnh vùng cực quét qua ba thước, giọng điệu mất hồn kia khiến Đinh Đương lập tức bỏ mình, con riêng cũng ngẩn người một hồi lâu, sau đó quả thực học theo Trương Khởi Khởi mà kêu.
Vì giọng con riêng ngọt lịm, lại mềm mại, kêu lên như vậy còn có một loại cảm giác cực kỳ mê người, chỗ đối diện hắn có hai tên thổ phỉ, chẳng mấy chốc hai tên thổ phỉ đã bị hấp dẫn bước qua.
Hai tên thổ phỉ đầu tiên là vui vẻ, hét lớn: “Mỹ nhân!” Sau đó hai người liếc nhau, liền vì chuyện ai có thể xông tới trước mà vung tay.
Con riêng kêu nửa ngày, hai người kia vẫn không qua, đang lúc con riêng bắt đầu không kiên nhẫn, bỗng nhiên rống to một tiếng: “Mỹ nhân, ta đến đây!”.
Sau đó hai tên thổ phỉ chỉ nghe “rầm” một tiếng liền nhất tề bỏ mình, sau đó một tên thổ phỉ mặc hộ giáp đồng đen cầm một đôi chùy đồng dạng xuất hiện trong tầm mắt ba người, sau khi một chùy đập chết hai tên thổ phỉ, liền chu miệng xông về phía con riêng.
Nhưng Đinh Đang và Trương Khởi Khởi chỉ trong nháy mắt đã nhận ra, trang phục bảnh bao này, động tác nhanh nhẹn này, quen mắt xiết bao!
“Mẹ nó! Boss!”