Chương 29

Edit + Beta: Vịt

Thu dọn xong lá trà đầy đất, Hà Quyền xoay người từ trong tủ lạnh nhỏ lấy ra túi trà Ô Long, xé mở đổ vào trong tách trà, dùng nước sôi rửa qua một lượt pha xong rót cho Vương Hân.

"Dì Vương, không phải cháu chướng mắt con trai dì, hai bọn cháu đều là chủ nhiệm khu, bận đến nỗi coi nhà là khách sạn, thời gian này không cách nào qua."

Vương Hân bưng chén trà lên, lưu lại vết son môi bên trên: "Theo như cháu nói, chủ nhiệm khác vẫn chưa kết hôn? Dì thấy nha đầu Kiều Xảo không phải sống rất tốt, con trai cũng 3 tuổi rồi."

"Dì đừng nói vậy, lúc chị ấy kết hôn với anh rể cháu, anh rể cháu đã từ chức ở bệnh viện đến xí nghiệp rồi mà, luôn phải có một người hi sinh." Hà Quyền nói, nhìn thấy hộp cơm vẫn đặt trên bàn, vội vàng thu dọn ném vào thùng rác.

"Đừng cứ ăn đồ bên ngoài, Quyền Quyền, toàn là dầu cống rãnh." Vương Hân cau cau mày, vươn cánh tay đeo vòng tay phỉ thúy bóng loáng ra vỗ vỗ tay Hà Quyền, "Cháu nếu nguyện ý làm con dâu dì, dì lập tức bảo Hàn Tuấn từ chức về nhà. Mấy tòa núi vàng trong nhà, không đủ cho các cháu ăn sao? Chút tiền lương làm bác sĩ còn không đủ tiền xăng một năm của nó."

Trịnh Chí Khanh đang nhập dự tính tiền lương tháng vào bảng biểu trên tay ngừng chút. Anh giương mắt nhìn về phía Vương Hân từ đầu đến chân châu quang bảo khí, chợt nhớ đến Hà Quyền từng nhắc tới, nhà Hàn Tuấn ở châu Phi có mỏ vàng.

"Ngàn vạn đừng, dì Vương, bao nhiêu đứa trẻ chờ chủ nhiệm Hàn cứu mạng đấy, con trai dì làm bác sĩ cũng không phải vì kiếm tiền." Hà Quyền cười tiếp trà giúp bà.

Vương Hân năm xưa theo chồng ở châu Phi lăn lộn, năng nổ hướng ngoại nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện cũng không cố kỵ: "Ngốc, theo gót ba nó, đi làm nhiều năm như vậy, tiền quyên còn nhiều hơn tiền kiếm. Nếu không phải dì đây làm mẹ trợ cấp, nó đã ra đường cái ăn xin. Vốn tưởng nuôi đến 18 coi như xong chuyện, giờ sắp nuôi đến 38 rồi cũng không thấy điểm cuối."

"Anh ấy quyên tiền cũng là vì tích phúc cho dì, có con trai hiếu thuận như vậy di nên vui thầm chứ, dì cứ nuôi anh ấy như hồi 18."

"Ui chao, Quyền Quyền, cái miệng nhỏ này của cháu sao ngọt vậy." Vương Hân đầy lòng thích thú nhìn Hà Quyền, ánh mắt cũng mang theo cười.

Hà Quyền kịp thời dẫn dắt đề tài đi: "Đúng rồi, dì không phải nói tìm cháu có việc?"

"À, xem dì kìa, tuổi tác lớn, tán dóc là quên mất chính sự." Vương Hân từ trong túi lấy ra bản bệnh án, "Quyền Quyền, cháu xem cho dì, kết hôn 5 năm cũng không có con."

Hà Quyền nhận lấy bệnh án, từng cái lật xem đơn xét nghiệm, ảnh báo cáo cùng với thư chẩn đoán bệnh của bác sĩ, cuối cùng cậu chẹp chẹp miệng nói: "Người bệnh là sa tử ©υиɠ hậu vị, đã dính liền với vách trực tràng, tình huống như này khó mang thai, mang thai còn dễ lưu."

"Có cần phẫu thuật không?"

"Cái này cũng không cần phẫu thuật, ừm...... Vậy đi, cháu sáng mai ở phòng khám, dì dẫn người đến, tốt nhất là cả hai vợ chồng, kiểm tra căn bản không cần làm, chủ yếu là dặn bọn họ vài mục chú ý. Thời gian là, giữa 11 rưỡi đến 12h đi, bình thường khoảng thời gian đó đều khám xong hết rồi."

"Vừa lúc, trưa mai dì mời cháu ăn cơm."

"Không cần không cần, dì khỏi khách khí với cháu, lại nói chuyện nhà cửa của cháu vẫn chưa cám ơn dì đâu ạ."

Hà Quyền mua là nhà theo kỳ hạn, mắt thấy nhà lúc trước thuê sắp đến kỳ nhưng nhà đầu tư còn chưa giao phòng. Lúc cậu tán gẫu nhắc đến với Hàn Tuấn một câu, kết quả hôm sau nhà đầu thư liền phái người đưa chìa khóa tới. Hóa ra khu nhà cậu mua, nhà đầu tư là ông xã của bà chị Vương Hân, Hàn Tuấn cũng mua một căn trong đó, vừa nghe cậu nói tên khu nhà là biết.

"Việc gọi cú điện thoại, có gì mà cám ơn." Vương Hân bĩu môi, "Dì của cháu á, cái tính tình này, chiếu cố được bao nhiêu đều sẵn lòng giúp, không vừa mắt, đưa tiền cũng không phản ứng. Dì nói với cháu, vừa nãy dì đến phòng làm việc của Hàn Tuấn, nhìn thấy có người tên Tang gì đó...... Dù sao cũng là bác sĩ nhỏ cực kỳ trẻ tuổi, nói chuyện với người nhà lao lực, giọng ấp a ấp úng, dì cũng sốt ruột thay cậu ấy."

"Tang Đào à, cậu ấy như vậy, hướng nội, thành tích ở trường rất tốt, chủ nhiệm Hàn phá lệ tuyển cậu ấy vào khu bệnh làm thực tập sinh." Hà Quyền nói, nhớ tới chuyện lúc trước Tang Đình Đình nói Tang Đào thầm mến Trịnh Chí Khanh, quay mặt nhìn Trịnh Chí Khanh vẫn luôn bị coi là không khí một cái.

Cảm nhận được tầm mắt của Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh từ trên màn hình dịch chuyển lực chú ý, khẽ mỉm cười với đối phương. Vương Hân ở bên cạnh nhìn thấy hai người bọn họ mắt đi mày lại, trong lòng nhất thời gõ hồi chuông báo động. Bà lần đầu nhìn thấy Hà Quyền đã thích, cảm thấy dáng vẻ đẹp mắt lại hợp tính với mình, vẫn luôn khuyến khích con trai tóm lấy Hà Quyền. Đáng tiếc con trai gây thất vọng, hơn một năm cũng không thể dẫn người về nhà ăn bữa cơm.

Chẳng lẽ Hà Quyền thích chuyên vụ Trịnh này? Vương Hân nghĩ. Con người Trịnh Chí Khanh có vẻ tinh thần, lại là thân phận lãnh đạo, mặc dù không biết gia thế bối cảnh thế nào, nhưng nhìn quần áo chắc hẳn điều kiện không tệ. Nếu người như vậy cạnh tranh với con trai bà, thật đúng là khó nói cuối cùng rơi vào nhà nào.

Không được, làm mẹ phải cho con chỗ dựa.

Vương Hân cố ý đề cao âm điệu chút, nói: "Quyền Quyền, cháu nếu sáng mai không rảnh, vậy thì chủ nhật đến nhà dì ăn bữa cơm đi, dì đích thân xuống bếp."

"Cháu đến trước Nguyên Đán cũng không nghỉ." Hà Quyền cười khổ, "Dì thật sự đừng phiền hà, rảnh rỗi cháu mời dì ăn cơm, chỗ dì đặt."

"Tuổi dì lớn lắm rồi, cháu một ngày kéo dài một ngày, quay đầu lại dì cũng nhắm mắt rồi không ăn được bữa cơm của cháu nữa." Vương Hân giả vờ trách cứ.

"Sẽ không đâu, lại nói dì còn trẻ, một nếp nhăn cũng không có, nhìn giống như chị chủ nhiệm Hàn vậy."

"Quyền Quyền, cháu còn miệng ngọt vậy nữa, dì nên trói cháu đi đăng ký kết hôn với Hàn Tuấn đó."

"Vậy thì không được đâu, dì, ép duyên không có hiệu lực pháp luật."

"Được rồi, người trẻ tuổi các cháu đầu óc linh hoạt, dì không nói lại cháu, Quyền Quyền, dì đi trước nhé, tài xế vẫn ở bên dưới chờ đấy." Vương Hân đứng dậy nhìn về phía Trịnh Chí Khanh, "Chuyên vụ, ngài bận việc nhé."

Trịnh Chí Khanh đứng lên, thay Vương Hân kéo cửa ra: "Dì đi thong thả."

"Cháu tiễn dì xuống lầu." Hà Quyền nói, cùng Vương Hân đi ra khỏi phòng làm việc.

Đóng cửa lại, Trịnh Chí Khanh ngồi trở lại trên ghế, nhìn màn hình máy tính lắc lắc đầu. Anh cho tới giờ cũng không biết Hà Quyền còn có một mặt như vậy, mềm mại thảo hỉ. Anh từng luôn cẩn thận né tránh sự sắc sảo lộ ra của Hà Quyền, cũng kiên định cho rằng bao dung tức là tất cả đối phương cần có.

Thật là trẻ tuổi không biết yêu.

Đưa mắt nhìn theo Bentley của Vương Hân rời đi, Hà Quyền quay lại về phòng làm việc. Dựa theo tốc độ của Trịnh Chí Khanh, hôm nay chắc là không cần thức đêm, nếu khám gấp không xảy ra chuyện, khoảng trước 8h là có thể về nhà.

(Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com humat3 và Sweek humat170893)

Đồng hồ trí năng nhắc nhở điện thoại gọi vào, Hà Quyền nhấc cổ tay vừa nhìn, cất bước chạy về phía khám gấp.

Thật con mẹ nó không kìm nhắc tới được.

"Ê! Chủ nhiệm Hà! Nhìn chút đi!"

Vọt vào phòng cấp cứu khám gấp, nếu không phải bị Triệu Nguyệt cản lại Hà Quyền suýt nữa giẫm vào máu.

"** mé! Đâu ra nhiều máu vậy?" Vừa nãy Hà Quyền ở đại sảnh nhìn thấy mấy cảnh sát, đoán chừng đưa tới không phải bệnh nghiêm túc gì.

"Trúng đạn, vừa đưa vào phòng giải phẫu, anh nhanh đi xem xem." Triệu Nguyệt quét mắt với mấy cảnh sát sắc mặt âm trầm cắm cọc bên ngoài, hạ giọng nói: "Nghe nói là buôn ma túy, thật liều mạng, đã tháng này rồi còn dám chơi bắn nhau với cảnh sát."

Hà Quyền ngẩn người, hỏi: "Bắn chỗ nào?"

"Trên eo."

"**!"

Không kịp hỏi thêm, Hà Quyền nhanh chóng tiêu độc chạy vào phòng giải phẫu. Coi như đứa nhỏ mạng lớn, chụp X quang biểu thị đầu đạn cách tử ©υиɠ còn có mấy milimet. Nhưng mạch máu xung quanh bị kéo rách, phải trước tiên lấy đạn ra.

"Chủ nhiệm Hà, mổ chứ?" Bác sĩ Tiết của khám gấp hỏi Hà Quyền.

"Mổ, nếu không thuốc gì cũng không có tác dụng." Hà Quyền vừa nói vừa dùng siêu âm B đo kích cỡ thai nhi, "Phải 2.5kg rồi, không thành vấn đề."

"Vậy phải chờ tôi trước lấy đầu đạn ra, vị trí này cần gây tê toàn bộ."

"Bảo Tần Phong xuống gây tê, đừng chưa lấy xong đầu đạn đã ngộp chết con."

Bị thương trúng đạn vẫn có ý thức mơ hồ, nghe thấy lời Hà Quyền hắn mãnh liệt ngọ ngoạy một cái, dọa sợ nhân viên y tế bên bàn mổ rối rít rút lui.

"Đừng giày vò nữa! Giờ cứu cậu với con đấy!" Hà Quyền đưa tay vỗ vỗ chân người kia, thử để đối phương bình tĩnh lại, "Đến bệnh viện mặc kệ cậu làm gì, bác sĩ đều sẽ tận lực cứu cậu, cậu phải phối hợp với công tác của chúng tôi, nghe thấy không?"

Đôi môi mất hết huyết sắc của người kia run lên, Hà Quyền khom lưng ghé tới, nghe thấy hắn đứt quãng nói: "Không cứu được...... Con...... Tôi...... Để các anh...... Tuẫn táng......"

Hà Quyền nghe vậy chân mày không tự chủ được nhăn lại — Giỏi lắm, mạng đã giao trong tay người khác rồi, còn mẹ nó dám uy hϊếp bác sĩ.

"Hắn nói gì thế?" Bác sĩ Tiết hỏi.

"Không nghe rõ." Hà Quyền thẳng người, "Nhanh lên, gọi Tần Phong xuống, máu nhỏ giọt lên sàn nhà rồi."

Tần Phong từ phòng phẫu thuật khu nằm viện trực tiếp đi tới, vào phòng vừa thấy tình huống này cũng trước tiên ngây ra một lúc. Gây tê toàn bộ dáp dụng cho sinh mổ khẩn cấp, bình thường chỉ cần có thể bán gây tê đều bán gây tê, nếu không đứa nhỏ ra ngoài hô hấp khó khăn không nói rõ được rốt cục là gây mê hay là bản thân có vấn đề. Đừng thấy Tần Phong bình thường cà lơ phất phơ ngay cả chủ nhiệm khoa gây mê cũng nhờn được, thật sự có tình huống, Hà Quyền vẫn tín nhiệm hắn nhất.

Lúc chờ bác sĩ Tiết lấy đầu đạn, Hà Quyền vừa theo dõi ảnh X quang vừa lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này thật là mạng lớn, đạn găm vào trong chút nữa cuống rốn phải bị bắn thủng."

"Tôi vừa nghe cảnh sát đưa hắn tới nói, hắn là bị lựu đạn bắn trúng, xung lượng đạn không lớn như vậy." Bác sĩ Tiết nói, "Mọi người gục xuống hết, cảnh sát đi qua mới phát hiện trong bụng còn có một người, lúc ấy cũng dọa hết hồn bọn họ."

Tần Phong lắc lắc đầu: "Hà cớ gì chứ, làm gì mà không phải kiếm tiền, cứ phải buôn ma túy? Cho dù vì con cũng đừng nổ súng với cảnh sát chứ."

"Tóm được chính là tử hình, liều cá chết lưới rách chứ sao." Hộ sĩ bên cạnh bĩu môi.

"Cũng phải xem tình tiết nghiêm trọng chứ?"

"Không phải 50 gam là đủ tử hình?"

Bác sĩ Tiết dùng kìm cầm máu vừa cầm đến trong tay chỉ chỉ người trên bàn mổ, nói: "Tôi nghe cảnh sát gọi điện thoại, nói không ở trên xe hắn phát hiện bất kỳ ma túy gì, chỉ là mồi, trùm buôn chân chính sớm chạy rồi."

"Tiết Vĩ, tay anh nhanh lên chút, tim thai xuống đến 102 rồi." Hà Quyền nhắc nhở.

"15 phút."

Hà Quyền gật gật đầu, lại sắp xếp hộ sĩ thông báo với bác sĩ khu sơ sinh đến đây. 3 tiếng, 2 ca giải phẫu kết thúc. Bé trai 5 cân 1 lạng (~ 2.6kg), vừa ra đời đã được ôm tới khu sơ sinh tiến hành chăm sóc. Hà Quyền từ phòng giải phẫu đi ra ngoài, một cảnh sát ngầm canh giữ bên ngoài chìa phù hiệu cảnh sát ra với cậu.

"Đội trưởng chi đội 3 đại đội phòng chống ma túy, Vệ Đồng, ngài là chủ nhiệm Hà?"

Hà Quyền liếc phù hiệu cảnh sát, gật gật đầu, giương mắt nhìn về phía đối phương. So với người nằm bên trong, cậu cảm thấy tướng mạo của Vệ Đồng giống tội phạm hơn. Râu ria xồm xoàm, mắt lộ hung quang, khóe mắt trái có vết sẹo kéo dài đến rìa tai.

"Nghi phạm lúc nào có thể chuyển viện?" Giọng nói của Vệ Đồng vừa nghe chính là bị khói hun khàn, cách xa hơn 1 mét Hà Quyền cũng có thể ngủi thấy mùi thuốc lá trên người hắn tràn ra.

"Chuyển viện? Hắn vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm đâu! Trong 7 ngày tuyệt đối không thể động, có một động mạch bị rách, may đưa đi bác sĩ kịp thời, nếu không thực sự một xác hai mạng."

Mày rậm của Vệ Đồng vặn lên: "Hắn là trọng phạm, chạy trốn các cậu có thể chịu trách nhiệm?"

"Chạy? Hắn 1 tuần có thể ngồi dậy đã là kỳ tích rồi!" Hà Quyền cười lạnh, "Chúng tôi từng tiếp nhận tội phạm, các anh có thể phái người thay phiên ở trong phòng bệnh trông chừng, tôi sẽ phối hợp với đội trưởng Sát Mục bên bảo an phối hợp công việc với các anh, hắn —"

"Sát Mục làm việc ở đây?" Biểu tình Vệ Đồng thay đổi.

"Đúng, các anh quen biết?"

Trong mắt Vệ Đồng hiện lên cảm xúc rắc rối phức tạp, một lát sau hắn hít sâu một hơi, cũng không trực tiếp trả lời nghi vấn của Hà Quyền: "Tôi cần sắp xếp hai người ở đây, chủ nhiệm Hà, nghi phạm đã từng làm lính đánh thuê, tố chất thân thể tốt hơn người bình thường, thời kỳ dưỡng bệnh của hắn tuyệt đối sẽ ngắn hơn cậu dự tính."

"Được, tôi bảo hộ sĩ để giường xếp ở trong phòng bệnh." Hà Quyền suy nghĩ một chút, "Đúng rồi, đứa nhỏ các anh muốn sắp xếp thế nào? Hết thảy bình thường, bình thường mà nói ba ngày có thể xuất viện."

"Chúng tôi không có tin tức người thân của nghi phạm, hẳn đưa đến viện phúc lợi."

"Vậy à...... Đáng thương thật."

"Không có cách nào, cũng không thể đưa vào ngục giam."

"Vậy trước tiên để ở bệnh viện đi, tôi đánh tiếng với bác sĩ khoa nhi. Các anh sớm liên hệ với người thân của nghi phạm, tốt nhất là có thân nhân có thể nhận nuôi."

"Cám ơn." Vệ Đồng gật gật đầu, "Phòng làm việc của đội trưởng Sát ở đâu?"

"Tôi dẫn anh đi nhé, gặp phải loại chuyện này chủ nhiệm khu bệnh cũng phải gánh trách nhiệm."

Hà Quyền cười cười hữu hảo với đối phương, cậu rất muốn nhìn phản ứng lúc gặp người quen của nam thần.