Edit + Beta: Vịt Không liên lạc được với người giám hộ của đứa nhỏ tên Trần Nhiễm kia, Hà Quyền trước sắp xếp nó ở phòng đơn ở khu sinh 3. 16 tuổi, bản thân nó vẫn là con nít, mặc dù vô luận từ mặt đạo đức hay là mặt luật pháp mà nói nó đều phạm lỗi, ai có thể lại nhẫn trâm trách móc nặng nề nó chứ?
Để xác nhận quan hệ của sơ sinh bị vứt bỏ và Trần Nhiễm, Hà Quyền để cho Đoan Mộc lấy mẫu DNA khẩn cấp đưa đi kiểm tra. Lão Cừ bên kia quyết định tạm không lập án, chờ Trần Nhiễm tỉnh hỏi rõ ràng tình huống rồi nói sau. Mặc dù có khả năng 99% là nó vứt bỏ đứa nhỏ, nhưng không loại bỏ khả năng 1% nó đi tìm kiếm trợ giúp. Vứt bỏ là trọng tội, mặc dù Trần Nhiễm vị thành niên đứa nhỏ cũng không bị thương, nhưng chỉ cần định tính, nó ít nhất phải lưu án.
Trần Nhiễm cho đến buổi chiều hôm sau mới mở mắt, còn có chút mơ hồ, mất máu quá nhiều khiến trên mặt trắng như tờ giấy. Hộ sĩ đứng thông báo Hà Quyền nói người đã tỉnh, cậu vội vàng từ phòng chờ sinh chạy lên lầu, vừa vào phòng, nhìn thấy Trịnh Chí Khanh ngồi bên giường bệnh đang nói chuyện với Trần Nhiễm, Cừ Kiếm Anh thì chờ ở cửa.
"Trần Nhiễm, em vị thành niên, cần người giám hộ của em có mặt, như vậy cảnh sát mới có thể tiến hành hỏi thăm em, hi vọng em có thể cung cấp phương thức liên lạc cho bọn họ." Trịnh Chí Khanh lúc nói chuyện nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, anh hồi ở Mỹ làm luật sự pháp viện từng gặp rất nhiều đứa nhỏ cùng đường.
"Tôi nói các anh có thể chờ lát nữa rồi hỏi không?" Hà Quyền đi tới bên giường, "Tôi trước xem tình huống của cậu ấy."
Trịnh Chí Khanh đứng dậy cùng Cừ Kiếm Anh rút lui khỏi phòng, cũng nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Một lát sau, Hà Quyền ở bên trong gọi bọn họ đi vào. Trịnh Chí Khanh phát hiện trên mặt Trần Nhiễm có vẻ đỏ ửng không bình thường, đoán có lẽ thủ tục kiểm tra của Hà Quyền vừa rồi khiến nó cảm thấy xấu hổ.
Được rồi, anh nghĩ, đừng ép đứa nhỏ này.
"Nếu như em hiện tại không muốn liên hệ cha mẹ, như vậy căn cứ theo quy định pháp luật, có thể để một người có tư cách luật sư đảm nhiệm người giám hộ tạm thời của em để tiếp nhận tra hỏi của cảnh sát." Trịnh Chí Khanh chỉ chỉ mình, "Anh làm cho em, em đồng ý chứ?"
Đôi môi mím chặt của Trần Nhiễm rốt cục mở ra: "Em sẽ...... Ngồi tù sao?"
Liếc mắt nhìn nhau với Cừ Kiếm Anh, Trịnh Chí Khanh cầm lấy chén nước mang theo ống hút trên bàn đưa tới bên miệng khô khốc của Trần Nhiễm. "Trước uống chút nước, đói không? Anh đi mua ít đồ ăn cho em?"
Trần Nhiễm uống một hớp, sau đó lắc lắc đầu, ánh mắt hơi hoảng sợ nhìn Cừ Kiếm Anh mặc cảnh phục.
"Lão Cừ, tới phòng làm việc của tôi ngồi lát đi, hai hôm trước vừa nhận hộp trà ngon." Hà Quyền gọi Cừ Kiếm Anh, cậu đoán cảnh sát ở chỗ này Trần Nhiễm cũng không nói được gì. Trước hết để cho Trịnh Đại Bạch thân quen với Trần Nhiễm lại nói, không phải dọa ngốc rồi ai sẽ ném đứa nhỏ?
Cừ Kiếm Anh hiểu dụng ý của Hà Quyền, bèn đi theo cậu ra khỏi phòng bệnh.
Chờ trong phòng chỉ còn lại mình và Trần Nhiễm, Trịnh Chí Khanh cười nói: "Anh tên là Trịnh Chí Khanh, em có thể gọi tên của anh, hoặc gọi anh là anh Trí Khanh, nhưng đừng gọi chú, như vậy anh sẽ giận."
Ý cười trong mắt Trần Nhiễm lóe nhanh rồi biến mất, rất nhanh lại bị ưu sầu thay thế. Nó nghiêng đầu nhìn về phía giường sơ sinh trống rỗng, cẩn thận hỏi: "Em không...... Không hại chết nó chứ?"
"Không có, nó rất tốt, ở khu sơ sinh, có bác sĩ và hộ sĩ xuất sắc đang chăm sóc nó."
Trịnh Chí Khanh đang nói, Tiền Việt gõ gõ cửa đi vào, đặt mấy thanh socola trên tủ đầu giường. "Chủ nhiệm Hà bảo tôi đưa tới, cậu ấy phải ăn chút gì, nếu không người không có chút sức lực nào." Hắn nhẹ giọng dặn dò Trịnh Chí Khanh.
Gật gật đầu, Trịnh Chí Khanh bóc ra giấy gói một viên socola đưa tới khóe miệng Trần Nhiễm. Trần Nhiễm vừa ăn socola vừa khóc, nhìn Tiền Việt lắc đầu đi ra phòng bệnh. Phòng khám bệnh bên kia 14-15 đã đi nạo thai đã đủ để bọn họ thổn thức rồi, giờ lại lòi ra 16 đã sinh con ở toilet, thật không biết tiết giáo dục kỳ dậy thì trong trường học dạy thế nào.
Chờ tâm tình Trần Nhiễm bình phục một chút, Trịnh Chí Khanh hỏi nó: "Em không hi vọng để cha mẹ biết, như vậy có muốn thông báo cho bạn trai em hay không?"
Trần Nhiễm nắm chặt chăn đơn, nín hồi lâu mới nói: "Em đều...... Không biết tên thật của anh ấy...... Em với anh ấy...... Là...... Chơi game điện thoại quen biết...... Chỉ gặp mặt một lần...... Nhưng sau đó thì không gọi được điện thoại cho anh ấy nữa......"
"Không cần cảm thấy xấu hổ, anh sẽ không làm bất kỳ đánh giá gì với em." Trịnh Chí Khanh ở trong lòng thở dài, "Gặp gỡ với ai là quyền lợi của em, Trần Nhiễm, nhưng đứa nhỏ không phải chuyện của cá nhân em, người kia, cậu ta có trách nhiệm gánh vác nghĩa vụ nuôi dưỡng, cho nên vô luận là acc game cũng được hay là số điện thoại, hoặc là các phương thức liên lạc internet khác cũng được, em lát nữa cung cấp hết cho cảnh sát, bọn họ sẽ tìm được cậu ta, được chứ?"
Trần Nhiễm gật gật đầu, trợn mắt nhìn trần nhà: "Em sau khi phát hiện muốn đi làm giải phẫu, nhưng bác sĩ nói chức năng đông máu của em có vấn đề, không có chữ ký của người nhà không thể làm...... Em không dám nói cho cha em biết, ông ấy sau khi biết nhất định sẽ đánh chết em."
"Sẽ không." Trịnh Chí Khanh an ủi nó, "Mặc dù anh không quen cha em, nhưng anh tin, ông ấy sẽ không cam lòng đánh em."
"Ông ấy thật sự sẽ!" Trần Nhiễm kích động ngồi dậy - Xem ra socola này rất có tác dụng.
Trịnh Chí Khanh vội vàng ấn nó nằm lại xuống, khuyên nhủ: "Hiện tại vẫn không thể dậy, sẽ choáng."
"Cha em trước kia cực kỳ thương em." Trần Nhiễm vừa nói vừa lau nước mắt, "Kể từ sau khi mẹ em ly hôn với ông ấy, cả người cha em liền thay đổi, ngày ngày uống rượu, tính tình cũng tồi tệ tới rối tinh rối mù, em hơi nói sai một câu ông ấy liền đánh em, còn ném đồ...... Ông ấy nói mẹ em là đồ đê tiện, có lỗi với ông ấy, nói nếu như em không học hành cẩn thận cho ông ấy nở mày nở mặt, còn không bằng bóp chết thằng nhãi do đồ đê tiện sinh ra em đây! Người kia...... Ba của đứa nhỏ...... Anh ấy nói anh ấy sẽ dẫn em đi, nhưng ai biết sau đó em không liên lạc được với anh ấy!"
Mi tâm Trịnh Chí Khanh nhíu chặt. Có gia đình như vậy, chẳng trách Trần Nhiễm sẽ ở trên người người bên ngoài tìm kiếm thừa nhận và an ủi, thậm chí không tiếc dùng thân thể của mình làm tiền đặt cược. Một bước sai từng bước sai, chuyện phát triển đến nước này, cha của Trần Nhiễm gánh vác trách nhiệm không thể trốn tránh.
Vỗ vỗ cánh tay Trần Nhiễm, Trịnh Chí Khanh trầm giọng nói: "Vậy em hôm nay là sao? Tại sao muốn sinh con ở toilet cũng không cầu giúp đỡ từ bác sĩ?"
"Hôm qua...... Có chút xuất huyết......" Trần Nhiễm dùng sức nuốt ngụm nước miếng, "Em sợ, nghĩ hôm nay tới khám chút...... Lúc ở trên hành lang chờ gọi tên, đột nhiên rất muốn đi toilet, nhưng đi vào liền đau, không đứng dậy nổi...... Em sợ bị người phát hiện báo cho cha em liền chịu đựng, kết quả không nghĩ tới...... Đầu óc em đều trống rỗng, chuyện sau đó cũng không nhớ được, lại mở mắt thì đã nằm ở đây......"
"Được, anh hiểu, em lát nữa đúng sự thật nói rõ tình huống với cảnh sát Cừ là được, không cần lo lắng chuyện ngồi tù." Trịnh Chí Khanh lại bóc miếng socola cho nó, "Ngoài ra xét thấy em là trẻ vị thành niên, vô luận thế nào cũng phải báo cho cha em, yên tâm, có anh ở đây, ông ấy dám động thủ với em anh nhất định sẽ để cho ông ấy vì vậy trả giá thật lớn."
Trần Nhiễm mím môi ngậm socola, khó khăn gật gật đầu.
(Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com humat3 và Sweek humat170893) Nói xong với bên Trần Nhiễm và Cừ Kiếm Anh, Trịnh Chí Khanh gõ mở cửa phòng làm việc của Hà Quyền, nói với cậu Trần Nhiễm muốn xem con.
"Không ôm ra được, ở trong l*иg ấp đấy, tôi vừa xem xong trở về." Hà Quyền vừa nói vừa lấy di động ra, "Bất quá tôi đã chụp hình, chờ lát đưa cho cậu ấy nhìn."
Kỳ thực không cần Hà Quyền nói Trịnh Chí Khanh cũng biết cậu vừa từ khu sơ sinh về - trong miệng ngậm kẹo que đấy. Cũng chỉ chủ nhiệm Hàn có thể làm chuyện này, anh nghĩ, ngoại trừ bác sĩ khoa nhi, ai không có chuyện gì ở trong túi mỗi ngày giấu kẹo que chứ!
Bất quá trẻ sơ sinh có thể ăn kẹo que sao?
"Sao em cứ ăn kẹo vậy?" Anh hỏi Hà Quyền.
"Lúc trước có lần ở trong phòng giải phẫu 17 tiếng, ra ngoài liền ngã trên hành lang." Hà Quyền khıêυ khí©h mà nhìn Trịnh Chí Khanh, "Sau đó, kẹo que đảm bảo đủ."
"Chủ nhiệm Hàn thật là có tâm a."
"Thuận tay mà thôi, y không phải bác sĩ khoa nhi sao."
"Khoa nhi sơ sinh, em từng thấy ai cho trẻ con mới sinh ra ăn kẹo que chưa?"
Hà Quyền vừa nghĩ, đúng nha, Trịnh Đại Bạch nói có đạo lý. Không, chờ chút, lại không ăn kẹo nhà anh, quản được sao?
"Tôi nói Trịnh Đại Bạch, anh có phải có bệnh hay không?" Hà Quyền gập ngón tay gõ gõ mặt bàn, "Tôi ăn kẹo que của ai mắc mớ gì dây thần kinh anh đau? Hai ta có quan hệ sao?"
Trịnh Chí Khanh cứng họng.
Thấy anh không nói chuyện cũng không rời đi, Hà Quyền đứng lên đi ra ngoài: "Tôi phải đi tuần phòng, nhường chút."
"Ừm, tôi cũng phải đi - A Quyền!"
Mặc dù chân trái có thể bước đi nhưng không chịu nổi cả ngày chạy các tầng, chân trái Hà Quyền không dám dùng sức chân phải nhấc không đủ cao vấp phải khung cửa, đυ.ng ngay vào ngực Trịnh Chí Khanh. Cậu còn theo bản năng giơ tay túm, mạnh mẽ mà ôm lấy eo Trịnh Chí Khanh.
Cách lần trước cậu ôm eo Trịnh Chí Khanh như vậy đã 10 năm trước rồi, mặc dù trên quần áo có mùi nước hoa nhàn nhạt, nhưng xem lẫn trong đó, vẫn là mùi vị quen thuộc của anh, cứ như vậy ôm eo Trịnh Chí Khanh, mặt chôn ở ngực người ta ngây người.
"A Quyền......" Trịnh Chí Khanh nắm cánh tay cậu, hầu kết lăn lăn, "Em...... Lại trẹo chân?"
Hà Quyền trong nháy mắt tỉnh táo, vội vã đẩy Trịnh Chí Khanh ra, xoay mặt quát Đoan Mộc đang định lén lút cầm điện thoại chụp bát quái -
"In cho tôi một tờ A4
"Trịnh Đại Bạch và chó không được đi vào" dán lên cửa!"