Edit + Beta: Vịt Bệnh viện sản khoa Đại Chính, xếp hạng nhất trong nghề, trình độ dẫn đầu quốc tế, muốn tới đây sinh con, hoặc là bạn có tiền, hoặc là bạn có bệnh.
7h sáng sớm, Hà Quyền cơ hồ một đêm không ngủ lại lần nữa bị triệu hồi, cậu vọt vào phòng chờ sinh, hỏi: "Tình huống gì?"
"Sớm, chủ nhiệm Hà." Hộ sĩ nói, "Tăng giảm đau nửa tiếng, tim thai giảm mạnh tới 110."
"Mở mấy ngón?"
"3 ngón."
(Trong sản khoa, khi phụ nữ sắp sinh bác sĩ sẽ kiểm tra tình trạng sinh nở bằng ngón tay, nếu từ 3-5 ngón tay thì phải vào phòng chờ sinh, còn nếu là 10 ngón thì phải đi đẻ lập tức. Nhưng hình như cách này tui không thấy ở Việt Nam có thì phải, tra tiếng việt bằng GG tui không thấy, nhưng tra baidu thì nói vậy) "Huyết áp bao nhiêu?"
"150/117."
Huyết áp có chút cao, nhưng không đợi được nữa, thế là Hà Quyền dứt khoát: "Đẩy vào phòng giải phẫu, mổ!"
Ra ngoài tìm người nhà bệnh nhân ký tên, không đợi đối phương xem xong một trang giấy, Hà Quyền rút bút ra nhét vào trong tay người ta, gầm gào nói: "Đều là văn kiện tiêu chuẩn, xem cũng không thể sửa, nhanh ký, nếu không đứa nhỏ không còn mạng!"
Người nhà bị cậu dọa bối rối, tay run vành mắt đỏ ký ra nét chữ giống y con nhện giạng chân. Ký xong, người nhà âm thanh run rẩy nói: "Chủ nhiệm Hà, vô luận như thế nào, ta đem người lớn...... Người lớn giữ lại nhé......"
Xem phim truyền hình nhiều rồi nhỉ ông anh? Hà Quyền không có thời gian nói nhảm với hắn, trong chớp mắt chạy thẳng tới phòng giải phẫu khu sản 3.
Khu sản 3 chuyên môn nhận nam giới có gen X ẩn, bởi vì loại người này chiếm tỷ lệ dân số chưa tới 10%, cho nên theo đạo lý mà nói Hà Quyền hẳn là người ung dung nhất. Nhưng trên thực tế, cậu thật sự là ngủ sớm hơn gà muộn hơn chó. Khu sinh 3 luôn cực kỳ không dễ tuyển người, từ bác sĩ đến hộ sĩ, chủ yếu là người nguyện ý lựa chọn khoa này quá ít.
Hà Quyền là bộ phận HR của viện tốn số tiền lớn từ bệnh viện khác đào tới, nghe nói hồi đó người ta hỏi cậu tại sao muốn chọn sản khoa, cậu liền đáp lại 2 chữ -
NHIỀU TIỀN.
(HR (Human Resource): Nguồn nhân lực) 9h, Hà Quyền đội một đầu tóc vốn xoăn bị mũ giải phẫu đè tới lộn xộn, ngáp ngồi vào trong phòng họp ăn sáng.
Chủ nhiệm Cao khu sinh 2 vừa nhìn thấy cậu vội vàng hỏi: "Chủ nhiệm Hà, ông chủ khách sạn suối nước nóng lần trước giới thiệu cho cậu, sao cậu nói với người ta là cậu ra nước ngoài hả? Hôm qua hắn còn gọi điện thoại hỏi chị là cậu bao giờ thì về đấy."
"Chị Cao, chị cứ nói với ông ta em chết ở nước ngoài rồi." Hà Quyền hút sữa đậu nành, mắt cũng lười mở.
Từ đêm tới vừa rồi tổng cộng mổ 4 người, hiện tại cho cậu cục gạch gối lên cũng có thể ngủ. Nếu không phải hôm nay chuyên vụ mà ban giám đốc bệnh viện phái tới tới nhậm chức, cậu ngay cả hội nghị thường kỳ cũng không tới tham gia, sớm làm ổ ở trên sofa phòng làm việc ngủ bù rồi.
"Đừng kén nữa, kén nữa là cậu qua 35, ngưỡng lớn tuổi rồi." Chủ nhiệm Phan khu 1 cười khanh khách mà nhìn Hà Quyền.
Hà Quyền rốt cục chậm rãi mà mở mắt ra, con ngươi đen láy bởi vì thiếu ngủ mà hơi có vẻ ảm đạm. Cậu vẩy ống hút trong miệng ra, nói: "Chị Phan, em cả ngày không làm gì khác, chỉ đấu trí đấu dũng với đám ba ba kia, không một ai lên giường đẻ không hối hận. Đêm qua có 1 người, em tới, bóp cổ chồng không buông tay, chửi phải gọi là rung động đến tâm can. Em liền hoang mang, chị nói hồi đó có cái công phu kia làm gì mà không được, lại cứ phải con mẹ nó dùng để tạo trẻ con. Em sau đó cho hắn một biện pháp giải quyết - Buộc ga-ro chồng chú mày lại. Ha, hắn lập tức câm miệng."
(Buộc garo: Một phương pháp tránh thai) Chủ nhiệm Cao và chủ nhiệm Phan bị cậu trêu tới ngửa tới ngửa lui, đang cười, viện trưởng đẩy cửa đi vào, vỗ vỗ tay ra hiệu 3 chủ nhiệm chú ý hình tượng chút. Người đàn ông cao đi theo phía sau viện trưởng đi vào, mặc tây trang 3 món thẳng thớm, tóc chải tỉ mỉ, mặt mày thâm thúy biểu tình trầm ổn, nhìn khí chất khí là loại thanh niên tài tuấn du học về.
"Vị này là chuyên vụ mà ban giám đốc viện phái tới, sau này mảng quản lý hành chính và sự vụ luật pháp do cậu ấy tới phụ trách, các vị, quen biết một chút, Trịnh Chí Khanh, chuyên vụ Trịnh."
"Phì -".
Sữa đậu nành trong miệng Hà Quyền toàn bộ phun lên áo khoác tây trang của Trịnh Chí Khanh. Trịnh Chí Khanh bị phun tới ngây tại chỗ, lúc anh thấy rõ người phun sữa đậu nành đầy mặt mình, biểu tình lại càng đông cứng.
Tiên sư, Hà Quyền thầm mắng, vậy mà là anh ta!
"A Quyền, A Quyền!"
Mắt thấy Hà Quyền ở phía trước đều sắp chạy, Trịnh Chí Khanh bước chân dài đuổi nhanh mấy bước cản người lại.
"Em có việc gấp phải làm?" Anh hỏi.
"Sinh con không đợi người!" Hà Quyền vội vã nhìn anh một cái, tiếp tục cúi đầu đi.
Trịnh Chí Khanh theo sát phía sau cậu, vừa đi vừa hỏi: "Anh lúc trước xem danh sách nhân viên tạm thời, còn tưởng trùng tên trùng họ, em hồi đó không phải chọn ngoại khoa sao?"
"Con người không thể thay đổi sao?" Hà Quyền tức giận chẹn họng anh một câu.
Không sai, con người đều sẽ thay đổi, Trịnh Chí Khanh bây giờ trở nên đẹp trai hơn hồi đại học nhiều.
Bước chân của Trịnh Chí Khanh hơi ngưng lại, lại vội vàng đuổi theo Hà Quyền. "Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi."
Hà Quyền mạnh mẽ thu chân, xoay mặt khiêu mi. "Ăn cơm."
"Ừ." Trịnh Chí Khanh gật gật đầu, "10 năm không gặp, ôn chuyện cũ."
Hà Quyền tức đến muốn cười: "Trịnh Chí Khanh anh người này có phải có bệnh hay không hả? Ôn chuyện với người yêu cũ? Tán gẫu cái gì, sau khi chia tay mỗi người đã ngủ với bao nhiêu người?"
"Anh muốn tháo gỡ khúc mắc, A Quyền." Trịnh Chí Khanh bình tĩnh mà giải thích, "Em hồi đó gửi cho anh một bức thư như vậy sau đó chặt đứt tất cả liên hệ, hiện tại đã có duyên gặp lại, anh cần em cho anh một lý do thỏa đáng."
"Vứt bỏ người cần lý do?" Hà Quyền sụp khóe miệng, "Ông đây là cái tính tình kia, không thích chính là không thích, anh cũng không phải ngày đầu tiên biết."
Trịnh Chí Khanh hơi cau mày. "Em đang giận anh chuyện anh lúc trước chưa thông báo với em đã quyết định ra nước ngoài du học."
"Đừng dát vàng lên mặt mình, hai ta đâu biết cũng không có thề non hẹn biển, đường ai nấy đi không gì đáng trách, anh rời đi tôi vừa lúc thay thế danh sách thực tập của anh, đối với tôi là một chuyện tốt." Lúc này trên đồng hồ trí năng của Hà Quyền lại hiển thị điện thoại của phòng chờ sinh gọi vào, cậu vội vàng hướng Trịnh Chí Khanh khoát tay một cái, "Tôi bây giờ thật sự bận, tạm biệt ngài nhe."
Nhìn bóng lưng Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh khẽ thở dài.
Thôi vậy, anh nghĩ, đều đã qua lâu như vậy, khúc mắc với không không khúc mắc gì đó, quên nó đi.
Chờ toàn bộ hành hạ xong, Hà Quyền lúc về phòng làm việc đều sắp 12h. Y tá trưởng gõ cửa đi vào hỏi cậu có muốn ăn cơm trưa hay không, kết quả vừa thấy Hà Quyền cuộn trên sofa ngủ giống như mèo, đành lắc lắc đầu thối lui khỏi phòng.
Hà Quyền nhiều lắm là cũng chỉ ngủ 1 tiếng, giống như bản thân cậu nói, sinh con không đợi người. Một hơi bận tới 6h chiều, ra khỏi phòng giải phẫu nhìn thấy phó chủ nhiệm Kiều Xảo tới đổi ca, cậu trực tiếp treo trên người người ta giả chết.
Kiều Xảo là chị họ bà con xa của Hà Quyền cũng là học tỷ hồi cậu học trường y. Cậu sau khi đổi nơi công tác tới bệnh viện sản khoa Đại Chính dựa vào bán quan hệ huyết thống đào Kiều Xảo từ bệnh viện khác tới đây, nếu không lúc ấy khu sinh 3 căn bản không thành lập được.
"Chị đừng xin nghỉ, em cũng không muốn đi thông ca nữa......" Hà Quyền không sai biệt lắm khí lực lấy mũ từ trên đầu xuống cũng không có.
Kiều Xảo sủng nịch mà vỗ vỗ lưng cậu, cười nói: "Cậu nếu có thể để cho cháu ngoại của cậu không bị bệnh, chị sau này sẽ không nghỉ nữa, được rồi, cậu mau về ngủ."
"Không được, phải hôn hôn mới có thể sống lại." Hà Quyền bắt đầu làm nũng.
Kiều Xảo vang dội mà hôn trán cậu, "Hài lòng chưa, chủ nhiệm Hà của chị?"
"Sống rồi!" Hà Quyền đứng nghiêm, xoay xoay cổ đấm đấm vai, ngồi vào trên ghế thay giày.
"Này, đúng rồi, chị nghe nói, Trịnh Chí Khanh tới viện mình làm chuyên vụ?" Kiều Xảo dùng ngữ khí thăm dò hỏi cậu.
Hà Quyền thờ ơ nói: "Em buổi sáng nhìn thấy anh ta, vẫn vậy, ngu ngốc."
Kiều Xảo hừ một tiếng. "Nói đơn giản, hồi đó ai làm ầm ĩ xong chia tay tìm chị trong ký túc, ôm gối khóc đến bong bóng nước mũi cũng ra?"
"Chuyện cũ năm xưa, ai còn không có thời tuổi trẻ lông bông."
"Này." Kiều Xảo nhìn nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai nhẹ nhàng gõ vai Hà Quyền, "Chuyện kia cậu nói với hắn không?"
Sắc mặt Hà Quyền hơi biến, một lát sau đứng dậy lực mạnh kéo mở tủ, quăng tới cửa tủ đυ.ng ra một tiếng "Xoảng".
"Có gì hay mà nói, em lại không nợ anh ta!"