Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bệnh Tương Tư

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
“A...”

Ý cười trên khuôn mặt cô gái lập tức cứng ở khóe miệng, Lục Chu giữ gáy cô thật chặt, không giống Giang Nguyệt vừa rồi lướt qua rồi thôi, nụ hôn của Lục Chu giống như cuồng phong bạo vũ, ngang ngược cướp đoạt tàn phá bừa bãi giữa răng môi cô.

Giang Nguyệt mở to hai mắt nhìn, bên hông đột nhiên có thêm một đôi tay cực nóng, nhiệt độ người đàn ông nóng rực xuyên qua quần áo mỏng manh, truyền đến toàn thân từng chút một.

Giang Nguyệt vừa tắm rửa xong, trên người chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, mềm mại trước ngực bị giam thật chặt trong lòng người đàn ông.

Mùi hương như có như không lượn lờ quanh chóp mũi, Giang Nguyệt nửa quỳ trước người Lục Chu, cô đưa tay muốn đẩy người ra ngược lại càng bị Lục Chu ôm chặt hơn.

“A...Lục, Lục Chu...”

Giống như là cá con gần như hít thở không thông, thân thể Giang Nguyệt dần mềm nhũn, cuối cùng ngã vào trong lòng Lục Chu.

Chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ của Lục Chu truyền đến trên đỉnh đầu, một khắc sau trời đất quay cuồng, cả người bị ôm lấy bay trên không trung.

Giang Nguyệt giãy dụa đạp đôi chân nhỏ, lại không làm nên chuyện gì.

Một cái chớp mắt tiếp theo, người đã bị đẩy vào trong chăn mềm mại, không đợi cô phản kháng, Lục Chu đã lại gần hôn lên, tay của anh dần đi lên thuận theo eo nhỏ Giang Nguyệt, cuối cùng dừng lại chỗ đầu ngón tay cô.

Mười ngón đan vào nhau, bàn tay dày rộng của anh bao vây lấy ngón tay mảnh khảnh của cô gái thật chặt, chặt chẽ không thể tách rời.

Hô hấp dần khó khăn, Giang Nguyệt co quắp đầu ngón chân mình lên theo bản năng, trong nháy mắt thân thể vừa mới cong lên, đầu gối bỗng nhiên bị tách ra.

Lục Chu nửa quỳ giữ hai chân Giang Nguyệt, không chen vào được.

“A...”

Không biết qua bao lâu, đỉnh đầu người đàn ông rốt cuộc dần ngừng lại, buông lỏng tay giữ ngón tay Giang Nguyệt ra.

Cô gái dưới thân hai gò má ửng hồng, dường như còn có thể thấy cái trán rịn đầy mồ hôi, trong con mắt màu hổ phách chứa đầy tính dục.

Thấy Lục Chu kinh ngạc nhìn chằm chằm mình, Giang Nguyệt rốt cục tỉnh táo lại, rối bời kéo gối đầu qua một bên, muốn che đi khuôn mặt của mình.

Chỉ tiếc còn chưa làm được, gối đầu trong tay đã bị người rút đi, Lục Chu cười trầm thấp vài tiếng, ngón tay rõ ràng khớp xương xoẹt qua khóe mắt cô.

Giọng nói khản đặc, mang theo ý cười rõ ràng: “Cũng không sợ làm mình khó chịu.”

Dưới ánh đèn màu da cam, màu ửng đỏ trên khuôn mặt cô gái rút dần đi, hiện ra khuôn mặt trắng nõn.

Lục Chu chống nửa thân thể trên người Giang Nguyệt, ánh mắt sáng ngời đảo quanh mặt cô gái, cuối cùng rơi trên đôi môi sáng bóng mê người của cô.

Đó là nơi vừa rồi anh đã nếm thử, còn ngọt ngào hơn so với bất kỳ rượu tiên nước thánh nào trên thế gian.

Phát hiện ánh mắt trắng trợn trần trụi rơi trên mặt mình, Giang Nguyệt hơi quay đầu, cằm lại dễ dàng bị Lục Chu ngậm chặt.

Bởi vì chuyện vừa rồi, đôi mắt hạnh của Giang Nguyệt vẫn hơi ánh nước, quyến rũ không nói nên lời.

Lục Chu vừa mới cúi đầu xuống, l*иg ngực bỗng nhiên thêm một cái tay nhỏ, giọng nói mềm mại của Giang Nguyệt vang lên bên tai: “Không...Không được.”

Cô thật sự sợ Lục Chu.

Khuôn mặt công chúa nhỏ đỏ lên nhìn mình, Lục Chu hơi cong môi, đốt ngón tay gõ nhẹ xuống trán Giang Nguyệt.

“Nghĩ gì thế.”

Anh hơi cúi đầu chút, đưa tay vuốt tóc loạn trên gò má cô gái ra sau tai, lộ ra vành tai nhỏ nhắn trắng mịn.

Vừa mới tắm rửa xong, trên người Giang Nguyệt còn mang theo mùi hương như có như không lượn lờ quanh chóp mũi.

Đôi mắt Lục Chu trầm xuống, chợt cúi đầu khẽ cắn một cái chỗ vành tai Giang Nguyệt.

Dù lực anh không lớn nhưng cảm giác đau đột nhiên xuất hiện vẫn dọa Giang Nguyệt, cô kêu lên một tiếng bất ngờ, ngón tay phía dưới đẩy Lục Chu ra theo bản năng, ngược lại bị người đàn ông nắm chặt dễ như trở bàn tay.

Chỗ vành tai trắng mịn lập tức nhiều thêm một cái dấu răng rõ ràng, Giang Nguyệt tức giận liếc xéo Lục Chu một cái, nhưng vừa mới xảy ra chuyện như thế, bộ dáng này của cô lại giống như là muốn từ chối lại ra vẻ mời chào.

Lục Chu khẽ cười một tiếng, đưa tay kéo người lại, xích lại gần bên tai cô nói nhỏ: “Là em nói sẽ theo anh.”



“Không được lừa anh.”

Giọng nói của người đàn ông không khỏi lộ ra tủi thân, từ nhỏ đến lớn anh là một người bị vứt bỏ, cho nên một khi xảy ra chuyện, Lục Chu cho rằng Giang Nguyệt nhất định chọn Giang Ngộ mà không phải mình.

Cho nên anh tự mình bóp méo giao ước với Giang Ngộ.

Chỉ là muốn giữ lại Giang Nguyệt.

“Ừm, không lừa anh.”

Dỗ trẻ con, Giang Nguyệt lại lặp lại một tiếng, bàn tay nhỏ của cô bị Lục Chu giữ lại trong lòng bàn tay vuốt ve, cuối cùng Lục Chu cúi đầu hôn xuống đầu ngón tay cô.

Cảm giác ấm áp đột nhiên xuất hiện dọa Giang Nguyệt run một cái, cô đột nhiên thu tay, hờn dỗi: “Anh...làm gì đó.”

Lục Chu hơi cong môi, không nói gì.

Trong phòng tĩnh mịch, hai người nằm song song trên giường, chăn rơi xuống đất lúc nào không biết.

Tìиɧ ɖu͙© qua đi, nhiệt độ trên người Giang Nguyệt lui dần đi, bả vai yếu ớt vừa mới co rúm lại đã bị người đàn ông kéo lấy.

Lục Chu thấp giọng hỏi: “Lạnh không?”

Lúc ánh mắt chạm vào quần áo mỏng manh trên người Giang Nguyệt, ánh mắt không vui: “Sao không mặc nhiều chút.”

Vừa rồi anh không phát hiện, cô gái chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng mang đã tới.

Lục Chu cũng không định nhặt chăn rơi xuống một nửa giữa không trung, chỉ dùng lực ôm chặt cô gái.

Không giống lạnh lẽo trên người Giang Nguyệt làm người ta sợ hãi, trên người Lục Chu ấm áp, Giang Nguyệt ủi ủi trên người anh, cuối cùng tìm tư thế thoải mái nằm nhoài trên người Lục Chu.

Tay nhỏ làm loạn lượn quanh trước ngực anh.

“Anh trai.” Giang Nguyệt ngẩng đầu, bĩu môi lầm bẩm nói “Em muốn gặp cha.”

“Qua mấy ngày nữa dẫn em đi.” Lục Chu không chút nghĩ ngợi nói.

“Thật sao.” Giang Nguyệt mở to hai mắt, không ngờ Lục Chu đồng ý yêu cầu của mình dễ như trở bàn tay.

Một lát sau mới mở miệng thăm dò: “Ông ấy...Ông ấy không sao chứ.”

Tay nhỏ nhíu chặt lấy vạt áo Lục Chu, vì tư thế của hai người, Giang Nguyệt chỉ có thể ngửa đầu nói chuyện với Lục Chu.

“Không có chuyện gì lớn, chỉ là vết thương da thịt rất nhỏ.

Trước kia Giang Ngộ đã có đề phòng, chỉ là không ngờ người kia ra tay sớm nên mới chẳng may bị thương. Ở lại bệnh viện thời gian lâu như vậy, vết thương trên người Giang Ngộ đã bắt đầu khép lại.

Chỉ là phong tỏa tin tức với bên ngoài.

Giang Nguyệt lúng ta lúng túng gật nhẹ đầu, nhìn đôi mắt Lục Chu nói: “Trần Lan kia thật sự là em gái anh.”

Lục Chu gật đầu.

Trần Lan là đứa bé Trần Tử Dĩnh giấu ở nông thôn, năm đó bà ta sợ chuyện mình đi quá giới hạn bại lộ nên nói dối đứa bé vừa sinh ra đã mất.

Lúc ấy cha Lục đi công tác bên ngoài, vốn lòng áy náy chuyện mình không thể làm bạn với vợ lúc mang thai, nghe thấy con xảy ra chuyện, cha Lục sợ kí©h thí©ɧ vợ vẫn luôn không dám hỏi ngọn nguồn.

Cho đến sau khi Lục Chu bị đưa đi cô nhi việc, lòng Trần Tử Dĩnh áy náy mới đón Trần Lan về lần nữa.

Cho nên Lục Chu vẫn luôn không biết mình có một em gái.

“Cho nên anh cố ý nói chuyện này cho anh Chu.”

Lục Chu rũ mắt cười khẽ, tay lớn xoa đỉnh đầu Giang Nguyệt: “Ừ.”

Nếu không phải anh cố ý tiết lộ tin tức, với thủ đoạn Trần Lan và Chu Cẩn làm sao có thể dễ dàng tìm đến nơi ở Giang Nguyệt như vậy, còn có thể đυ.ng phải trùng hợp như vậy.

.



Một đêm như thế, Trần Tử Dĩnh bên này lại hoàn toàn khác biệt.

Bà ta nơm nớp lo sợ đứng cạnh cửa, không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước cửa sổ.

Những năm này phụ nữ bên ngoài của Chu Doãn càng ngày càng nhiêu, Trần Tử Dĩnh tuổi già sức yếu, dung nhan đã sớm không còn như năm đó.

Nếu không phải vì bà ta còn có chút tác dụng, Chu Doãn căn bản sẽ không đến cửa nhà bà.

Chỉ là bây giờ một chút tác dụng cũng không có.

Sương trắng lượn lờ quanh đầu ngón tay người đàn ông, hình dáng người đàn ông mơ hồ, màu đỏ tươi rõ ràng giữa ngón tay.

“Chu, Chu tiên sinh.”

Trần Tử Dĩnh run rẩy tiến lên, muốn cầu xin Chu Doãn tha thứ.

“Ngài yên tâm, ngày mai tôi lại đi tìm Lục Chu, tôi là mẹ nó, nó không dám.

Lời còn chưa dứt đã bị Chu Doãn ngắt lời, ông ta cười lạnh một tiếng, tay kẹp thuốc lá chậm rãi buông xuống, ánh mắt đảo quanh mặt Trần Tử Dĩnh.

“Mẹ.”

Ngón tay thon dài của ông ta nâng cằm người phụ nữ lên, giọng nói lạnh lẽo: “Cô cho rằng nó vẫn là đứa bé mặc cho cô đánh chửi năm xưa sao.”

Trước kia Trần Tử Dĩnh chỉ cần tâm tình không tốt sẽ trút giận lên người Lục Chu, Chu Doãn thấy mấy lần chỉ có điều dù sao cũng không phải con ông ta, ông ta chắc chắn sẽ không xen vào việc người khác.

“Đã nhiều năm như vậy, sao mà cô còn ngây thơ như thế.”

Ngón tay bóp cằm người phụ nữ càn dùng sức, mơ hồ có thể nhìn thấy đầu ngón tay trắng bệch.

Hô hấp Trần Tử Dĩnh ngừng lại, nói chuyện cũng không lưu loát, đôi mắt trợn to cầu xin Chu Doãn tha thứ.

“Chu, Chu tiên sinh...Cầu xin ngài thả, thả tôi ra...”

Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, giãy dụa muốn đẩy ngón tay Chu Doãn ra, âm thanh đứt quãng: “Cầu, cầu xin ngài...”

Thấy người phụ nữ hô hấp dần dần khó khăn, Chu Doãn rốt cuộc buông người ra.

Trần Tử Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà một chớp mắt tiếp theo, tóc bỗng nhiên bị níu lại, cả người bị Chu Doãn đánh ngã sấp xuống.

Trần Tử Dĩnh kêu lên một tiếng, ôm đầu co quắp trên mặt đất.

“Thật sự là phế vật, ngay cả chút chuyện nhỏ cũng không làm được.” Giọng nói người đàn ông tàn nhẫn, kéo người phụ nữ lại gần góc tường, một lần nữa kéo tóc dài của Trần Tử Dĩnh.

Cổ tay bỗng nhiên dùng sức, đẩy người phụ nữ về hướng góc tường.

“Không, không được...”

Trần Tử Dĩnh đau khổ giãy dụa, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Chu Doãn, tóc dài lại bị nắm lấy lần nữa.

Người đàn ông cúi người, ánh mắt một mảnh nham hiểm, giọng nói tàn nhẫn: “Tôi cho cô thêm một cơ hội, nếu như lại xảy ra như hôm nay...”

“Không có.” Trần Tử Dĩnh giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, lắc đầu như sóng vỗ, liên tục gật đầu nói: “Tôi cam đoan sẽ không mắc sai lầm nữa, tôi cam đoan...”

Tóc dài rốt cuộc được thả ra, Chu Doãn khẽ cười một tiếng, ông ta vỗ bụi trên đầu gối, chậm rãi sửa sang nếp gấp trên quần áo.

Ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua trên mặt Trần Tử Dĩnh, giọng nói lạnh lẽo: “Tốt nhân cô nên nhớ kỹ lời mình nói, nếu không...”

“Tôi biết tôi biết...”

Trần Tử Dĩnh nằm rạp trên mặt đất, không ngừng ôm đầy lại, đến khi cửa phòng mở ra khép lại lần nữa, bà ta rốt cuộc mới từ từ ngồi dậy từ mặt đất, ánh mắt rơi vào cánh cửa chính đã khép lại.

Hồi lâu sau, người phụ nữ rốt cuộc ngẩng đầu lên, mắt đen một mảnh trống rỗng, hoảng sợ trên mặt đã sớm không còn.

Tiếng động khởi động ô tô dưới lầu truyền đến, cuối cùng Trần Tử Dĩnh bò lên từ mặt đất, chậm rãi sửa sang tóc bị Chu Doãn làm loạn.

Cười trầm thấp ra tiếng....
« Chương TrướcChương Tiếp »