Chương 10

Edit: Annie

Nhá nhem tối.

Ánh chiếu tà dần biến mất từng chút một giữa đường chân trời, trăng sáng xuất hiện giữa sườn núi, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ khắp nơi.

Trong Giang gia hoàn toàn yên tĩnh, người giúp việc dọn dẹp bộ đồ ăn ngay ngắn trên bàn, dường như còn có thể nghe thấy tiếng thìa bát va chạm.

Những ánh đèn sáng lên trên hành lang, có bóng người xuất hiện đầu bậc thang, từng bước đi vào sâu trong hành lang.

Bóng người di chuyển, tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa một căn phòng.

“Két” một tiếng, khóa cửa kim loại quay lên trên nửa vòng, có tia sáng hé ra từ căn phòng, mờ mờ ảo ảo chiếu xuống hành lang, kéo dài bóng người ở cửa.

Bóng đen từng bước một đi sâu vào trong phòng, cuối cùng tiếng bước chân dừng lại bên giường.

Lục Chu cúi người nhìn cô gái ngủ say trên giường, môi mỏng chậm rãi cong lên, thần sắc lạnh lùng.

Cậu tiến về phía trước từng chút một, ngón tay vuốt ve khuôn mặt Giang Nguyệt như có như không, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt cô.

Thật là ngốc.

Lục Chu cười trầm thấp một tiếng, lông mi dài mảnh che kín sự khác thường nơi đáy mắt.

Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, ngón tay vẫn dừng trên đôi mắt Giang Nguyệt như cũ.

Cũng không biết đôi mắt này lúc nhìn mình sẽ có bộ dạng gì.

Lục Chu vẫn đang suy đoán, ngón tay đã di chuyển xuống dưới từng tấc từng tấc, chỉ là như có như không giữa không trung, không chạm vào Giang Nguyệt.

Hơi thở của cô gái thâm sâu, không có bất kỳ phòng bị gì với Lục Chu đang đến gần.

Đầu ngón tay hơi lạnh vừa chạm vào làn da ấm áp của Giang Nguyệt, Lục Chu hơi chậm lại, bỗng dưng dừng tay, chỉ là ánh mắt vẫn rơi vào khuôn mặt Giang Nguyệt.

Thật sự là một đứa ngốc.

Lục Chu lại lẩm bẩm một câu, ý cười trên khóe môi càng sâu. Cậu nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Giang Nguyệt, vén tóc cô ra sau tai, lộ ra gò má trắng nõn.

Giang Nguyệt vẫn ngủ say như cũ, không có chút phản ứng.

Lục Chu thu tay lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Giang Nguyệt, cuối cùng rơi trên ngón tay trắng nõn của cô.

Móng tay được cắt tỉ mỉ, Giang Nguyệt không dùng sơn móng, móng tay nhẵn bóng.

Hô hấp Lục Chu ngừng lại, có hơi thất thần.

Chính đôi tay này đã đẩy tên nhóc kia vào hồ.

Chỉ là không biết…

Ánh mắt Lục Chu quay lại trên mặt Giang Nguyệt.

Nếu như cô ấy biết mình cố tình chọc giận Giang Trí, chẳng biết có làm vậy nữa không.

Chắc chắn là không.

Lục Chu nói một mình, nụ cười trào phúng lướt qua đáy mắt, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Làm gì có người nào thích mình.

Lục Chu tự nhiên ngồi một bên, trong phòng bật một ngọn đèn kết nhỏ, có gió mát thổi vào từ bên ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu vào lúc sáng lúc tối.

Cháo hạt sen được Lục Chu bưng tới được cậu đặt trên một cái bàn nhỏ, hơi nóng bốc lên.

Lục Chu thản nhiên nhìn sang đồ ăn trên bàn, ánh mắt lại rơi trên mặt Giang Nguyệt.

Ánh đèn vàng ấm áp trên đỉnh đầu xuyên qua l*иg chụp thủy tinh rơi trên mặt Giang Nguyệt. Lông mi cô cong dài, như cây quạt nhỏ che dưới mí mắt, để lại một vệt bóng.

Lục Chu mím chặt môi mỏng, thân mình ngửa ra sau, ánh mắt vẫn không dời khỏi mặt Giang Nguyệt.

Không biết qua bao lâu, cô gái trên giường cuối cùng chậm rãi tỉnh lại. Giang Nguyệt giật đầu ngón út, hô hấp chợt trì trệ.



Cô lúng túng nhìn về hướng Lục Chu, vị trí bên kia lõm vào, Giang Nguyệt ngẩng đầu, giọng nói còn có chút mơ màng chưa tỉnh.

“... Ca ca.”

“Ừ?”

“Sao anh lại ở đây?”

Giang Nguyệt chống tay ngồi dậy, tóc trượt từ trên vai xuống, che khuất nửa khuôn mặt.

Cô đưa tay muốn hất ra lại bị người đi trước một bước. Ngón tay Lục Chu vòng qua nửa người Giang Nguyệt, từ phía sau vén tóc cô ra sau tai, âm thanh trầm thấp: “Được rồi.”

Đèn trong phòng lờ mờ, không thấy rõ thần sắc trên mặt Lục Chu. Cậu thản nhiên liếc qua, dư quang thoáng nhìn chè hạt sen còn ấm trên bàn rồi đột nhiên mở miệng nói.

“Đói bụng không?”

Giang Nguyệt gật đầu: “Có một chút.”

Cô ngủ từ giữa trưa đến bây giờ, bữa tối còn chưa ăn.

Sau khi Giang lão phu nhân té xỉu, Giang Ngộ liền bảo Giang Nguyệt về phòng, không để cô ra ngoài.

Chuyện sau này Giang Nguyệt cũng không rõ ràng, chỉ biết được qua miệng Lâm mụ. Sau khi Giang lão phu nhân ầm ĩ một trận với cha, ra về không vui vẻ.

“Anh nấu chút cháo hạt sen, em muốn ăn không?” Lục Chu bưng chén tới, ngón tay nổi rõ khớp xương múc một thìa, đưa tới bên môi Giang Nguyệt.

Cháo có độ ấm vừa đủ, Giang Nguyệt nghe lời nếm một miếng, đột nhiên nhớ tới gì đó, cô chớp mắt nói.

“Là hạt sen ca ca hái sao?”

Cô nhớ rõ Giang Trí ầm ĩ với Lục Chu cũng là vì chuyện một bông sen.

Tay Lục Chu bỗng nhiên cứng đờ giữa không trung, một lát sau cậu mới gật đầu nói: “Ừ.”

Nếu không phải ngẫu nhiên nghe thấy Giang Trí đòi đến hồ ngắm hoa sen, cậu cũng sẽ không cố ý đi qua, còn đúng lúc gặp phải Giang Trí.

Mắt đen của Lục Chu hơi trầm xuống, ngón tay cầm thìa phảng phất trở nên trắng bệch, ánh mắt nhích khỏi khuôn mặt Giang Nguyệt, cuối cùng rơi vào chén nhỏ trong tay mình.

Bên trong chén sứ trắng men xanh là hạt gạo đầy đặn, ở giữa là hạt sen đã được bóc.

Bát cháo nhỏ nhanh chóng thấy đáy, Giang Nguyệt đưa tay ngáp một cái, đôi mắt mơ màng. Cô tựa bên giường, còn nghe tiếng thìa va chạm, còn có tiếng bàn di chuyển.

Lục Chu đang dọn đồ chuẩn bị rời đi.

Cô chậm chạp chớp mắt, chậm rãi mở miệng nói: “Ca ca, ba em lại không ở nhà có phải không?”

Vừa rồi lúc Giang Nguyệt ngủ hình như nghe thấy tiếng ba đến. Chỉ là thấy cô nằm ngủ, Giang Ngộ chỉ ở lại phòng cô một hồi liền rời đi.

Nghe thấy tên Giang Ngộ, Lục Chu cảm thấy thân thể cứng đờ, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay.

Cậu im lặng nuốt một ngụm, thản nhiên lên tiếng: “Chú đi công tác, mấy ngày nay đều không ở nhà.”

Lục Chu chậm rãi ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với gương mặt thất vọng của Giang Nguyệt.

Khóe môi cậu hơi cong lên, giống như không để ý mở miệng, ngẩng đầu nói: “Muốn anh gọi điện thoại giúp em hả?”

Giang Nguyệt không nhờ Lục Chu gọi điện cho ba, ngược lại chỉ để cậu đưa mình qua tặng quà.

Hôm nay là sinh nhật Giang Ngộ, vốn dĩ Giang Nguyệt định đến tối mới tự mình đưa quà tặng đến tay ba, không ngờ Giang Ngộ đã đi công tác.

Cô mấp máy đôi môi khô khốc, động tác cầm gậy mù không quen tay, đi từng bước về phía trước.

Hàng lang tối tăm, phòng Giang Ngộ và cô nằm khác tầng nhưng bố cục lại giống nhau.

Giang Nguyệt lần mò tiến lên, Lục Chu chậm rãi đi phía sau cô, nhìn cô di chuyển về phía trước từng bước một.

Bên trên hàng lang chỉ có ánh đèn yếu ớt, chỗ góc cua có ánh sáng xuyên qua cửa sổ rơi xuống đất.

Lục Chu thu tầm mắt, ánh mắt lại rơi vào sau lưng Giang Nguyệt lần nữa, nhìn cô di chuyển về phía trước chậm rãi như ốc sên.

Bên môi Lục Chu hiện lên nụ cười hiếm thấy, cậu rớt lại phía sau mấy bước, đi theo Giang Nguyệt.

Chỉ là càng đi về phía trước, sắc mặt Lục Chu càng thêm khó coi, nơi sâu thẳm trong ký ức giống như là bị cái gì đó kí©h thí©ɧ, vô cùng sống động.



Ngực đau nhói một hồi, Lục Chu đột nhiên nôn khan một tiếng, ôm lấy ngực chậm rãi ngồi xổm người xuống.

Giang Nguyệt đi phía trước cũng phát hiện điểm khác thường, cô chậm rãi xoay người, cầm gậy thăm dò phía trước, khẽ gọi: “Ca ca?”

Giang Nguyệt mù, tất nhiên là không nhìn thấy Lục Chu ngồi xổm trên mặt đất, chỉ đi về phía trước dựa vào trực giác: “Anh không sao chứ?”

Ý thức dần trở lại, Lục Chu mím chặt môi, thấy Giang Nguyệt đi về phía mình, lên tiếng ngăn lại nói: “Anh không sao.”

Cậu đứng dậy, đôi mắt đen lại trở lại khôn khéo như xưa: “Đi thôi.”

Giang Nguyệt “A” một tiếng, hàng lông mày vẫn nhíu lại như cũ, chỉ là thấy Lục Chu không muốn nói, cô cũng không hỏi nhiều.

Trong phòng ngủ Giang Ngộ, lúc Giang Nguyệt đi qua, nơi đó một mảng tối om, chỉ có tiếng đồng hồ chạy trên tường.

“Ca ca, anh đợi em một chút.”

Giang Nguyệt cầm quà vào phòng, sờ tường tiến lên theo thói quen, để lại Lục Chu đứng ở cửa.

Không biết vì sao, càng đến gần phòng Giang Ngộ, ký ức ở nơi nào đó trong đáy lòng Lục Chu càng hiện lên mãnh liệt.

Cậu mím chặt môi, thấy Giang Nguyệt đã tiến vào trong, Lục Chu hơi chần chừ, sau đó thả nhẹ bước chân, đi thẳng về phía trước theo ký ức.

Mọi thứ trong phòng đều xa lạ, Lục Chu hơi híp mắt lại, ánh mắt đảo qua từng bức tranh trang trí trên tường, cuối cùng rơi vào một bức tượng điêu khắc Pegasus.

Mũi chân xoay một cái, có thứ gì đó nhanh chóng hiện lên trong trí nhớ Lục Chu. Cậu mím chặt môi mỏng, chậm rãi lại gần bức tượng.

Tiếng bước chân lại càng rõ ràng trong bóng tối vô tận, Lục Chu tiến tới từng bước một, cậu nín thở, nhịp tim nhảy lên kịch liệt, gần như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Cậu run rẩy chậm rãi giơ cánh tay lên, lúc đầu ngón tay vừa muốn chạm vào bức tượng, âm thanh tan nát cõi lòng của người phụ nữ lại lần nữa chợt vang lên bên tai.

Lại tới.

Lục Chu đau đớn cắn chặt bờ môi, hai tay bịt lỗ tai ngồi xổm trên mặt đất. Cậu nhắm chặt mắt lại, ngón tay lục lọi cái gì đó trong túi theo bản năng, lại không tìm được gì.

Lọ thuốc kia bị cậu bỏ quên trong phòng ngủ.

Môi dưới đã bị cậu cắn đến rỉ máu, Lục Chu vịn vách tường, chậm rãi đứng dậy.

Hai chân còn run lẩy bẩy, Lục Chu hoảng hốt, suýt chút nữa lảo đảo ngã trên mặt đất.

Đột nhiên, có ánh sáng yếu ớt xuất hiện trên sàn nhà cách đó không xa.

Con ngươi Lục Chu xiết lại, trong lòng bỗng dưng hiện ra hình ảnh người phụ nữ lần trước, người ấy tóc tai bù xù nằm ngửa trong bồn tắm, máu tươi chảy ào ạt từ cổ tay, nhuộm đỏ bồn tắm lớn.

Máu tươi chảy xuống theo khóe mắt của cô, làm mơ hồ toàn bộ gương mặt cô, không thấy rõ dung nhan thật sự.

Quỷ thần xui khiến, Lục Chu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía phòng tắm lóe lên ánh sáng nhạt.

Thân thể giống như bị khống chế, hai chân di chuyển máy móc, nhích vào trong từng chút.

Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.

Tiếng bước chân nặng nề ngày càng gần, bả vai Lục Chu cứng ngắc, cậu đứng trước cửa phòng tắm, cánh tay chậm rãi nâng lên.

Tiếng thét chói tai của người phụ nữ ở nơi sâu trong ký ức còn vang vọng bên tai.

Là nơi này sao.

Lục Chu thấp giọng hỏi một câu, ngón tay đặt lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng xoay.

“Cạch.” Một tiếng.

Khóa cửa kim loại vừa quay ra ngoài nửa vòng.

Cậu đẩy mạnh vào trong.

Cửa gỗ vừa mới chạm vào đã mở ra trong nháy mắt.

Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng nói nghi ngờ.

“… Ca ca, anh đang làm gì vậy?”