Ba năm không gặp, cho tới bây giờ Tô Thiên Tầm chưa từng nghĩ tới khi gặp lại Khiêm Chuẩn sẽ là tình huống như thế nào.
Bởi vì cô không bao giờ nghĩ đến việc gặp lại anh ta.
Tuy rằng hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quan hệ không phải bình thường, nhưng dù sao anh ta cũng bóp chết toàn bộ ảo tưởng về tình yêu của cô.
Một người đàn ông như vậy, sẽ chỉ làm cho cô cảm thấy tâm cơ quá sâu, làm cho cô sợ hãi.
Người đàn ông này đã trưởng thành hơn so với trước kia rất nhiều, thân người cao lớn cùng với đôi chân dài, vai rộng eo hẹp, dáng người cao ngất đứng ở phía đó, toát ra khí chất lạnh lùng.
Anh ta vốn trầm mặc ít nói, nghiêm túc nói cười, nhìn âm trầm hơn người thường, hơn nữa còn có cặp kính gọng vàng, nói anh ta là sát thủ biếи ŧɦái thì chắc chắn là có người tin.
Điền Đại Hữu bị đạp một phát, nhất thời không kịp phản ứng.
Khiêm Chuẩn đứng ở trước mặt hắn, rũ mắt nhìn gã: "Như thế nào, không muốn sống qua đêm nay à?"
Giọng nói Khiêm Chuẩn không cao, trầm thấp lại lộ ra một cảm giác lạnh lẽo, giống như bộ phim kinh dị trong đêm khuya yên tĩnh, có một âm thanh ma quái đột nhiên phát ra từ sàn bê tông trống rỗng, khiến trái tim của mọi người run rẩy.
Điền Đại Hữu giống như bị mê hoặc, theo bản năng lắc đầu.
Khiêm Chuẩn khom lưng, đưa tay vỗ vỗ mặt gã, khóe miệng nhếch lên, đáy mắt lại không có một chút ý cười nào: "Vậy thì tốt rồi, sau này biết điều một chút, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Tô tiểu thư nữa, nếu không tôi sẽ cho ông lựa chọn cách lên thiên đường thoải mái nhất.”
Đây là một ngày chật vật nhất trong đời Điền Đại Hữu, bị người ta giẫm vào bàn chân dĩ nhiên đều quên phản kháng, mãi đến Khiêm Chuẩn đứng dậy, gã thấy bên cạnh châm chọc, mới phát hiện Khiêm Chuẩn tới một mình.
Lúc này gã còn không biết Khiêm Chuẩn là ai, chỉ là cảm thấy mình bị nhục nhã, gã giống như điên mà xông đến đám vệ sĩ bên cạnh: "Mấy người làm gì vậy, lên cho tôi!"
Tô Thiên Tầm biết Khiêm Chuẩn có luyện võ, nhưng anh ta khó có thể đánh lại nhiều người như vậy, hơn nữa vừa rồi Điền Đại Hữu bị khí thế của anh ta hù dọa, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, lúc này ra sức liều mạng, làm sao có thể còn để cho anh ta chiếm được tiện nghi.
Cũng may tay chân Khiêm Chuẩn rất lưu loát, đối mặt với bốn năm người, dĩ nhiên không bị lấn áp, nhưng Tô Thiên Tầm vẫn trơ mắt nhìn khóe miệng anh ta bị trúng một đấm.
"Xì" Tô Thiên Tầm phản xạ có điều kiện mà ấn khóe miệng, giống như một đấm này là đánh vào mặt cô.
"Khiêm Chuẩn, đừng đánh nữa." Tô Thiên Tầm thừa dịp người của đối phương đều ngã trên mặt đất liền đi qua kéo anh ta: "Nhanh lên, chúng ta đi thôi. ”
Người này là ai vậy?
Không biết, thật là trẻ, không phải là bạn trai của Tô Thiên Tầm chứ.
Chưa từng thấy qua, nhìn không đơn giản, nhưng đẹp trai quá, không phải là tân binh nào trong giới giải trí chứ.
Có điều lá gan của người này cũng lớn đấy chứ, vậy mà cũng dám đánh Điền Đại Hữu.
Sau này Tô Thiên Tầm đừng hòng lăn lộn trong giới giải trí.
Đây chẳng những là Tô Thiên Tầm không có cách nào lăn lộn, người đàn ông này chắc cũng muốn như vậy.
Vẫn còn quá trẻ, thiếu kiên nhẫn, đắc tội với Điền Đại Hữu, không có hậu quả tốt.
Tiếng xì xào bên cạnh càng ngày càng nhiều, chỉ là không dám tiến lên cãi nhau.
Bọn họ vừa thấy đáng tiếc khi Tô Thiên Tầm xinh đẹp như vậy mà tiền đồ lại bị hủy, vừa cảm thán Khiêm Chuẩn khí phách như vậy, lại dám ra tay với Điền Đại Hữu.
Một bên lại vì Tô Thiên Tầm cùng Khiêm Chuẩn mà cảm thấy đáng tiếc, về sau hai người sợ là không có cách nào lăn lộn ở trong giới.
Ngược lại Chương Hoa Lai bên cạnh lại không có suy nghĩ giống bọn họ.
Bởi vì anh ấy nhận ra Khiêm Chuẩn.
Tô Thiên Tầm vừa mới giữ chặt Khiêm Chuẩn, chưa đi được mấy bước đã bị đám người Điền Đại Hữu cản đường.
Điền Đại Hữu một tay vịn khung cửa, một tay lau máu khóe miệng, biểu cảm dữ tợn nhìn Tô Thiên Tầm: "Tôi nhiệt tình như vậy, thì ra là cô đã có người bên ngoài.
"Thật là..." Hôm nay tôi không gϊếŧ chết cô thì tôi không phải họ Điền: "A..."
Những lời tục tĩu của gã còn chưa thốt ra hết, đã bị đạp một phát vào bụng, gã đau đớn lập tức che bụng lại: "Các anh em, hôm nay nhất định phải gϊếŧ chết người này cho tôi."
Nhìn thấy Điền Đại Hữu đã trở nên nóng giận, Tô Thiên Tầm lo lắng hai người sẽ không chạy ra ngoài được, trong lòng bàn tay không ngừng toát mồ hôi, gắt gao nắm lấy Khiêm Chuẩn, ngoài miệng lại nói: "Vừa rồi kêu anh chạy, anh không chạy, bây giờ thì cả hai người chúng ta đều không đi được."
Khiêm Chuẩn không thèm để ý cái khác, chỉ chú ý tới tay cô đang gắt gao nắm tay mình.
Bàn tay trắng tinh tế mềm mại, tỏa ra hương thơm độc quyền của con gái, bàn tay nắm lấy anh hơi run rẩy.
Đây là lần đầu tiên sau ba năm, hai người tiếp xúc thân thể, anh tham lam ngắm nhìn, giống như choáng váng, thế nhưng đã quên hoàn cảnh hiện tại của hai người.
Tô Thiên Tầm nói xong không nghe được người bên cạnh đáp lại, không tự nhiên quay đầu nhìn lại, lại phát hiện anh ta vẫn nhìn chằm chằm bàn tay hai người đang nắm chặt vào nhau.
Tô Thiên Tầm liền cảm thấy ánh mắt của anh ta giống như lưỡi dao sắc bén, xuyên qua bả vai cô, đi thẳng đến lòng bàn tay cô, làm cho cô theo bản năng buông tay anh ta ra.
Điền Đại Hữu thấy bọn họ giờ phút này còn có tâm tình ân ái, trong lòng càng thêm tức giận: "Đứng ngây ra làm gì, nhanh lên đi.”
"Đợi một lát." Ngay khi tất cả mọi người vì Tô Thiên Tầm và Khiêm Chuẩn mà đổ mồ hôi, Chương Hoa Lai bỗng nhiên hô to.
Điền Đại Hữu tức giận vì Chương Hoa Lai không giúp gã, sắc mặt không tốt lắm nói: "Cậu cút đi cho tôi, hôm nay tôi không bắt được cô ta, người khác còn tưởng rằng Điền Đại Hữu tôi không có hình tượng."
Chương Hoa Lai đi đến bên cạnh gã, một bên đỡ gã, một bên thương lượng nói: "Theo tôi thấy hay là bỏ đi, cái này vĩ hòa di quý, Điền tổng rộng lượng, để cho bọn họ rời đi."
Điền Đại Hữu đương nhiên không chịu: "Chương Hoa Lai, có phải đầu óc cậu không tỉnh táo không, tôi mới là ông chủ của cậu, cậu giúp người ngoài chắc là không muốn làm việc nữa rồi?"
Chương Hoa Lai đã thấy khó chịu với Điền Đại Hữu từ lâu, lúc này chính là muốn triệt để đẩy gã ra khỏi giới giải trí.
Cho nên cũng không lập tức nói thẳng thân phận của Khiêm Chuẩn, chỉ là liên tục khuyên gã đừng quậy nữa, mãi đến khi Điền Đại Hữu càng nói chuyện ngày càng quá đáng, sắc mặt Khiêm Chuẩn càng ngày càng không tốt, anh ấy mới nói: "Người này hình như là thái tử gia của nhà họ Khiêm, anh có thể đυ.ng đến à."
Một câu này cũng manh theo cảm giác hả hê nhưng lại khiến cho Điền Đại Hữu sợ đến run lên.
“Khiêm Chuẩn?”
Một câu thái tử gia nhà họ Khiêm như sét đánh bên tay, là nhà đầu tư trong giới giải trí ai mà chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng bản thân anh ta luôn luôn khiêm tốn, rất ít qua lại với người khác, bao nhiêu người muốn nịnh bợ anh ta cũng không được.
Điền Đại Hữu cũng từng nghĩ tới chuyện kết giao với Khiêm Chuẩn, đáng tiếc là nhờ rất nhiều mối quan hệ cũng không được, làm sao biết người trước mắt chính là Khiêm Chuẩn.
Nghe nói Khiêm Chuẩn người này độc ác thâm sâu, có thù tất báo, thậm chí có người nói anh ta là biếи ŧɦái, trong giới lưu truyền rất nhiều chuyện kinh khủng về anh ta.
Nói anh ta mười ba tuổi đã đem con mèo mà anh trai mình nuôi từ nhỏ ngược đãi gϊếŧ chết, thủ đoạn tàn nhẫn đẫm máu, mèo con chết trong tình trạng rất khủng khϊếp.
Còn có lời đồn có người đắc tội với anh ta, về sau chẳng những công ty sụp đổ trong một đêm, ngay cả bản thân người đó cũng không xuất hiện ở trong giới nữa, là chết hay sống, cũng không ai biết.
Giờ phút này Điền Đại Hữu nhìn thấy Khiêm Chuẩn, liên tưởng đến chuyện xưa lưu truyền trong giới, làm sao có thể không sợ hãi.
"Không, không có khả năng. " Điền Đại Hữu vẫn không thể tin được, gã không chỉ đắc tội Khiêm Chuẩn, rõ ràng nhìn ra được Tô Thiên Tầm là người mà anh ta để ý, đây tuyệt đối chạm đến giới hạn của anh ta.
Chương Hoa Lai đương nhiên biết Điền Đại Hữu đắc tội với người nào, cười đến gian xảo: "Nhìn giống, không bằng anh hỏi một chút?"
Chương Hoa Lai vừa nói xong lời này, bên cạnh có người bỗng nhiên nhớ tới Tô Thiên Tầm vừa rồi gọi tên Khiêm Chuẩn, kích động nói: "Người đó chính là Khiêm Chuẩn, vừa rồi Tô Thiên Tầm gọi anh ta."
Điền Đại Hữu: "..."
Liền cảm thấy trời trong xanh, bỗng nhiên có sét đánh xuống, chính giữa đầu gã.
Gã làm sao có thể nghĩ tới, sau lưng một tiểu minh tinh chỉ đóng vai phụ trong giới giải trí lại là thái tử gia của nhà họ Khiêm.
Có tài nguyên như vậy, ai còn có thể vì chuyện nhận phim mà phát sầu, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
“Khiêm Chuẩn, cậu thật sự là Khiêm Chuẩn?” Điền Đại Hữu run rẩy, giọng nói lắp bắp, không dám tin nhìn Khiêm Chuẩn.
Khiêm Chuẩn nhất định không thích gã, hơn nữa từ trước đến nay anh ta rất ít nói, lúc này cũng lười nói.
Tô Thiên Tầm biết tính tình Khiêm Chuẩn, không vui nhíu mày: "Biết là Khiêm Chuẩn, thì mau nhanh chóng cút ra chỗ khác."
Dừng một chút: "Tôi sớm đã nói bảo ông đừng chọc tôi, không nghe lời thì ông có kết cục này, đi thu gom gia sản sớm một chút, cút khỏi cái giới này đi. ”
Giờ phút này Điền Đại Hữu đã sớm quên tôn nghiêm là thứ gì, gã quỳ rạp trên mặt đất rồi bắt đầu không ngừng đánh vào miệng mình: "Khiêm Chuẩn, là tôi có mắt không biết thái sơn, đắc tội Tô tiểu thư, cậu rộng lượng, tha cho tôi lần này đi. ”
Không thấy Khiêm Chuẩn đáp lại, gã tiếp tục khóc cầu xin: "Tôi cam đoan sau này nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt Tô tiểu thư, sẽ tránh thật xa."
"Khiêm Chuẩn, tôi sai rồi tôi thật sự sai rồi, là tôi hồ đồ nên mới có thể làm ra loại chuyện này, tôi cam đoan sau này cũng không dám nữa."
…
Khiêm Chuẩn không nói lời nào, Tô Thiên Tầm chán ghét Điền Đại Hữu, nếu như không phải Khiêm Chuẩn bỗng nhiên xuất hiện, còn không biết tên súc sinh này sẽ làm cái gì với mình.
Những ngôi sao nhỏ trước kia từng bị gã khi dễ là không biết làm sao để thoát khỏi gã.
Giờ phút này cô hận không thể bổ sung thêm mấy câu: "Điền Đại Hữu, trước kia bao nhiêu cô gái bị ông khi dễ, ông cũng không biết xấu hổ cầu xin tha thứ, nếu tôi là ông thì sẽ không còn mặt mũi sống trên đời này, ít nhất cũng phải đầu thú."
…
Nửa giờ sau, Tô Thiên Tầm ngồi trong phòng khách nhà Khiêm Chuẩn, xử lý vết thương ở khóe miệng cho Khiêm Chuẩn.
Cô nhẹ nhàng xoa trứng gà luộc chín bên miệng anh ta, đây là lần đầu tiên cô xử lý loại chuyện này, vụng về, cảm giác làm thế nào cũng không được tự nhiên.
"Anh nói xem, xông vào thì chỉ biết xông vào à, sao lại không dẫn người theo."
"Nếu không phải Điền Đại Hữu sợ nhà họ Khiêm, bị dọa, không chừng hai người chúng ta đều không ra khỏi đó được."
"Bọn họ nhiều người như vậy, chúng ta chỉ có thể bị lấn áp."
Tô Thiên Tầm không biết trong ba năm qua Khiêm Chuẩn xây dựng thế lực của mình lớn mạnh bao nhiêu, cho rằng Khiêm Chuẩn chỉ dựa vào thanh danh của nhà họ Khiêm.
Không nghĩ tới điều mọi người sợ hãi chính là Khiêm Chuẩn anh ta.
Cô vừa không nhẹ không nặng lăn trứng gà, vừa trách mắng.
Bỗng nhiên nhớ tới chút chuyện: "Đúng rồi, nha đầu chết tiệt Tang Tử này chạy đâu rồi, làm sao mà khi mình gọi điện cầu cứu, lại không xuất hiện cơ chứ?"
"Nếu không phải anh tới đây, đêm nay còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Tang Tử luôn luôn chững chạc, chưa từng bỏ mặc cô, Tô Thiên Tầm có chút lo lắng, cô dùng sức ấn trứng gà lên mặt Khiêm Chuẩn, nói: "Tự mình xoa" lập tức cầm lấy di động, gọi cho Tang Tử.
"Xì" Lực tay Tô Thiên Tầm quá lớn, đau đến mức Khiêm Chuẩn không nhịn được phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Tô Thiên Tầm cảm thấy vô cùng áy náy nhìn anh ta một cái, tiếp tục gọi điện thoại.
"Thiên Tầm." Đối phương hình như biết Tô Thiên Tầm đã bình an: "Nhà em có chút việc, em đi rồi, chị không sao chứ?"
Trong nhà có chuyện?
Tô Thiên Tầm nhíu nhíu mày, cảm thấy không giống lắm: "Em đừng có gạt chị nhé?”
Giọng nói trong điện thoại bị gián đoạn vài giây, Tang Tử lại nói chuyện: "Làm sao có thể, làm sao em có thể giấu chị, là mẹ em bị bệnh, tạm thời có việc, thực sự xin lỗi nha, Thiên Tầm, sau này cam đoan sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa."
Tô Thiên Tầm nghe nói mẹ Tang Tử bị bệnh, ngược lại an ủi cô ấy vài câu, còn hỏi cô ấy có cần hỗ trợ hay không, mãi đến khi Tang Tử nói không có việc gì, cô mới cúp điện thoại.
Tô Thiên Tầm càng nghĩ càng thấy kỳ quái, thế nào cũng cảm thấy đêm nay Tang Tử không giống bình thường.
Cô không hiểu sao sau khi cất điện thoại di động, ánh mắt dừng trên mặt Khiêm Chuẩn, nhìn khá lâu, nhưng còn có một mảng lớn màu xanh: "Hay là đi bệnh viện khám một chút đi, cũng không biết khi nào có thể hết bằm, ngày mai làm sao mà ra đường. ”
Dừng một chút: "Đúng rồi, làm sao anh biết tôi gặp chuyện không may?"
Vẻ mặt Khiêm Chuẩn dừng lại, rất nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác, tránh nhìn vào ánh mắt của cô.
Tô Thiên Tầm nhíu mày: "Còn kịp lúc như vậy."