Chương 4: Ai cứu cô, thì cô cũng lấy thân báo đáp

Một bữa tiệc tối mà thôi, Tô Thiên Tầm dù thế nào cũng lớn lên trong giới thượng lưu của thành phố, căn bản không quá coi trọng những việc nhỏ này.

Tuy nhiên, để gặp các nhà đầu tư, vẫn nên nghiêm túc hơn một chút.

Đến ngày dự tiệc, cô chọn một chiếc váy đen nhỏ, trang điểm tinh xảo như một nữ hoàng, như vậy thoạt nhìn cũng rất có khí chất.

Điều cô không am hiểu nhất chính là văn hóa bàn rượu, chỉ có thể lợi dụng khí chất của mình để lấn áp người khác.

Tuy rằng cô không nhận được nhiều bộ phim, nhưng dù sao cũng lăn lộn trong giới giải trí hơn ba năm, biết rõ bóng tối bên trong, cho nên vì an toàn, cô quyết định dẫn theo một trợ lý, nếu thật sự có chuyện gì, trợ lý có thể kịp thời đón cô đi.

Ở nước ngoài mấy năm nay, cho dù là công khai hay là lặng lẽ, không biết bao nhiêu người đã từng ngỏ lời với cô, chỉ cần cô hy sinh một chút, sẽ có rất nhiều tài nguyên có thể lựa chọn.

Nhưng tất cả đều bị cô từ chối.

Nếu như cô thật sự muốn đi con đường này, vậy làm gì mà phải đi cầu xin người khác, còn không bằng đi tìm Khiêm Chuẩn.

Nghĩ đến Khiêm Chuẩn, Tô Thiên Tầm bỗng nhiên cảm thấy trái tim trống rỗng, cô lập tức dùng sức bóp phần thịt trên thắt lưng mình một cái, đau đến nỗi trong nháy mắt nước mắt cô đều chảy ra.

Từ khi nào cô lại nghĩ đến việc đi cầu xin Khiêm Chuẩn.

Cô thực sự có tiền đồ!

Tô Thiên Tầm đến khách sạn đúng hẹn, lúc ở cửa, cô đưa áo khoác cho trợ lý, hơn nữa còn nhìn trợ lý với ánh mắt tràn ngập sự dặn dò.

Tuổi của trợ lý Tang Tử và cô cũng ngang nhau, thời gian ở nước ngoài mấy năm nay vẫn ở bên cạnh cô, khi cô quyết định ở lại trong nước không đi nước ngoài nữa, lại cho rằng trợ lý sẽ tiếp tục phát triển ở nước ngoài, mà không nghĩ tới cũng cùng cô ở lại.

Vì thế Tô Thiên Tầm còn có một khoảng thời gian cảm thấy bối rối.

Cô gái tên Tang Tử này, đầu óc rất thông minh, thành tích khi học đại học rất tốt, biết nói bảy tám thứ tiếng khác nhau, người có chỉ số thông minh cao, thì có EQ không cao, cách xử sự cũng không khéo léo, có điều cô ấy lại luôn hết lòng với cô.

Tiền lương có nhiều hơn hay ít hơn thì cũng sẽ không nghỉ việc, có phiền phức gì cũng sẽ bảo vệ cô trước tiên, chắn ở phía trước cô.

Nhiều năm ở nước ngoài như vậy, nếu như không phải Tang Tử ở bên cạnh cô, nơi xa lạ như vậy, cô thật sự sẽ không chịu nổi.

Điều khiến cô cảm thấy kỳ quái nhất chính là, điều kiện của Tang Tử tốt như vậy, rõ ràng có thể đến doanh nghiệp tìm một công việc tốt hơn, nhưng nhất quyết vẫn không chịu đi.

Làm trợ lý cho cô, thì làm công việc khác có lẽ sẽ ổn hơn.

Cô cũng đã đề cập đến chuyện này một vài lần, nếu Tang Tử không thích, có thể tìm một công việc khác.

Nhưng Tang Tử đều nói rõ, mình thích công việc ổn định, dù sao vừa tốt nghiệp liền đi theo cô, đổi chỗ sẽ thấy không quen.

Trừ phi một ngày nào đó cô không cần trợ lý nữa, cô ấy sẽ nghỉ việc.

Đối với chuyện này Tô Thiên Tầm ngoại trừ tăng lương cho Tang Tử, cũng không nói quá nhiều, dù sao cô còn rất ỷ lại vào Tang Tử.

Tang Tử nhận lấy quần áo của Tô Thiên Tầm, vén mái tóc ngắn ngang vai của mình một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cười rộ lên rất đẹp: "Thiên Tầm, nếu lỡ có việc gì thì chị phải nhanh chóng nhấn phím một, em sẽ ở trong khu nghỉ ngơi chờ chị."

"Được" Tô Thiên Tầm cong môi cười, ánh mắt cô dịu dàng, cũng không làm dáng như nữ vương: "Em đi tìm một phòng nào đó ngồi đi, đừng có ngồi đợi ở bên ngoài, có việc chị sẽ gọi em.”

Dứt lời, cô bước vào bên trong với đôi giày cao gót cao mười hai phân.

Giờ phút này cô mới lộ ra khí chất, phơi bày hết khí chất ra ngoài, ánh nhìn dịu dàng trong mắt không còn nữa, lộ ra chút khí tức hơi sắc bén, lại thêm cách trang điểm nữ vương của cô, một bộ váy đen vô cùng vừa vặn ôm sát thân hình hoàn mỹ của cô, cô chần chờ đứng ở cửa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, lập tức khiến toàn bộ khách mời di dời sự chú ý, bị khí chất kiều diễm của cô hấp dẫn.

Người đầu tiên phản ứng lại chính là Chương Hoa Lai.

Anh ấy nhanh chóng đi tới bên cạnh Tô Thiên Tầm, vươn cánh tay ra, chờ Tô Thiên Tầm đưa cánh tay đến để anh ấy giới thiệu cho mọi người: "Đây là Tô Thiên Tầm, Tô tiểu thư, mọi người hãy hoan nghênh cô ấy."

Sau đó anh ấy dẫn Tô Thiên Tầm đi giới thiệu với mọi người trong phòng một lần.

Cuối cùng đi tới trước mặt Điền tổng.

"Điền tổng, Tô tiểu thư tới rồi." Chương Hoa Lai lễ phép khách khí nói, nhưng thật ra nội tâm cảm thấy rất khinh bỉ.

Người họ Điền này, từ khi nhìn thấy Tô Thiên Tầm thì ánh mắt vẫn dán trên người cô, nghĩ gì, không cần nói cũng biết.

Cũng không biết đêm nay Tô Thiên Tầm có thể rời khỏi nơi này hay không.

Hai năm nay Điền Đại Hữu ỷ vào thân phận nhà đầu tư cũng đã không ít lần gây họa cho các nữ diễn viên kém nổi tiếng.

Nhất là người mới vào nghề, không có tài nguyên không có gia cảnh, muốn lăn lộn trong nghề này, không thể tránh việc hy sinh chút gì đó.

Mà Điền Đại Hữu chính là lợi dụng điểm này, làm hết những chuyện xấu xa kia.

"Đây là nhà đầu tư, Điền tổng" Chương Hoa Lai giới thiệu với Tô Thiên Tầm.

Tô Thiên Tầm đã sớm chú ý tới ánh mắt trần trụi không che dấu của Điền Đại Hữu.

Trong lòng cảm thấy có chút ghê tởm, nhưng nghĩ đến gã là nhà đầu tư, vẫn thì không trở mặt quá nhanh thì tốt hơn.

"Xin chào, Điền tổng."

Cô không đưa tay ra, chỉ lễ phép khách khí chào hỏi.

Điền Đại Hữu làm sao có thể cam tâm, khuôn mặt mập mạp như bánh bao nở nụ cười, gã đưa tay ra, ở trước mặt Tô Thiên Tầm, như thế nào cũng không chịu rút tay lại: "Tô tiểu thư, cô không để cho tôi chút mặt mũi sao?"

Tô Thiên Tầm cong khóe môi, cười hào phóng lại khéo léo: "Điền tổng nói đùa, Thiên Tầm hai ngày nay nổi mẩn, là lo lắng lây nhiễm Điền tổng nên không thể bắt tay, Điền tổng không cần suy nghĩ nhiều."

Da thịt trắng như tuyết của Tô Thiên Tầm lộ ra bên ngoài, trong suốt, bóng loáng nhẵn nhụi, làm sao có dấu hiệu phát ban.

Đây rõ ràng là lừa gạt gã, sắc mặt Điền Đại Hữu tối sầm, rõ ràng là mất hứng.

Chương Hoa Lai đương nhiên cũng nhìn ra Tô Thiên Tầm rất không thích Điền Đại Hữu, kỳ thật trong lòng tôn trọng cô, nhưng lo lắng chuyện vai diễn của cô, gắng sức hòa giải.

"Nếu cơ thể Tô tiểu thư không tốt, Điền tổng lại thương hoa tiếc ngọc như vậy, làm sao có thể so đo chuyện này." Chương Hoa Lai cười ha hả nói: "Đúng không, Điền tổng?"

Cả phòng đều đang nhìn về phía bọn họ ở bên này, sắc mặt Điền Đại Hữu khó chịu, nhưng cũng không tiện bởi vì chuyện nhỏ này mà nổi giận, đành phải nói: "Nhập tiệc trước."

Tô Thiên Tầm vốn muốn tránh Điền Đại Hữu, cô cố ý chờ Điền Đại Hữu ngồi xuống rồi lựa chỗ ngồi cách xa gã.

Ai ngờ Điền Đại Hữu không biết xấu hổ mà trắng trợn như vậy, trực tiếp đuổi người bên cạnh cô đi, ngồi xuống bên cạnh cô.

Liền cảm thấy quanh người gã đều là hơi thở cô không thích, Tô Thiên Tầm không tự nhiên nhăn mũi một chút.

Trong lòng có vài phần suy nghĩ bất chấp, hôm nay Điền Đại Hữu dám động đến đầu ngón tay của cô, cho dù không có vai diễn thì cô sẽ liều mạng, cũng phải để cho loại người này bị trừng phạt.

"Tô tiểu thư." Điền Đại Hữu tự mình rót rượu cho Tô Thiên Tầm: "Đây là rượu vừa mới vận chuyển từ Pháp về, nếm thử hương vị.”

Bộ dạng Điền Đại Hữu trông chán ngấy, nói chuyện cũng vậy, cười lên càng thấy chán ghét.

Trên mặt Tô Thiên Tầm lộ ra nụ cười ôn hòa, nhưng cũng không tự nhiên dịch người sang bên cạnh một chút, khách sáo nói: "Ý tốt của Điền tổng, tôi xin nhận, có điều hai ngày nay tôi bị cảm đều uống cephalosporin, bác sĩ dặn dò dù một giọt rượu cũng không thể uống."

Rõ ràng là lừa gạt người khác, sắc mặt Điền Đại Hữu càng thêm tối đi.

Chương Hoa Lai bên cạnh thấy không khí xấu hổ, vội vàng đi ra giảng hòa: "Uống cephalosporin cũng không thể uống rượu, thật sự là không tốt."

"Điền tổng thương hoa tiếc ngọc, đổi thành nước trái cây cho Tô tiểu thư đi."

Chương Hoa Lai này khắp nơi che chở Tô Thiên Tầm, Điền Đại Hữu cảm thấy bất mãn, nhưng gã không tiện trực tiếp trở mặt với đạo diễn, đành phải rót cho Tô Thiên Tầm một ly nước trái cây: "Tô tiểu thư, mời."

"Cảm ơn Điền tổng." Trong lòng bàn tay Tô Thiên Tầm đều đổ mồ hôi, nếu như không phải Chương Hoa Lai vẫn bảo vệ cô, chỉ sợ Điền Đại Hữu đã sớm nổi giận.

Tuy rằng cô vô cùng ghét đối mặt với người đàn ông mập mạp này, liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn, nhưng để có được vai diễn này, cô vẫn muốn ủy khuất một chút để thử xem.

Ngồi quanh bàn có ít nhất mười người.

Có người cảm thấy tô Thiên Tầm trực tiếp từ chối Điền Đại Hữu như vậy rất cương trực, rất thích, nhưng cũng có người ham vui không ngại chuyện lớn, bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.

"Vận đào hoa gần đây của Điền tổng không được tốt nha, Tô tiểu thư người ta rõ ràng không nể mặt rồi." Một người đàn ông răng vàng bên cạnh Điền Đại Hữu nói với vẻ mặt gian xảo.

Điền Đại Hữu khó chịu ra mặt, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Anh Lý nói gì thế, Tô tiểu thư người ta thật sự là sức khỏe không tốt."

Lý tổng nâng ly rượu không đồng ý cười nói: "Điền tổng, cậu rõ ràng là không chịu thừa nhận, Tô tiểu thư người ta rõ ràng nhìn rất khỏe, làm sao có thể có bệnh."

Dừng một chút: "Tôi vừa hay có một người bạn là bác sĩ, ở gần đây, nếu không cậu mời cô ấy uống một ly, xem cô ấy có việc gì không, lỡ như có việc, bác sĩ kia ở bên cạnh, sẽ không còn lo chuyện gì nữa ”

Tô Thiên Tầm nghe nói như vậy, cắn cắn môi, cô sẽ nhớ rõ người đàn ông họ Lý này, chờ sau này sẽ tính sổ với ông ta.

Điền Đại Hữu luôn thèm muốn vẻ đẹp của Tô Thiên Tầm, nhìn đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, xinh đẹp đến không gì sánh được, hỏa khí trong cơ thể đã sớm hoành hành.

Hiện tại lại bị người ta nói như vậy, sắc mặt lại thay đổi, cuối cùng rót cho Tô Thiên Tầm một ly rượu: "Tô tiểu thư, sức khỏe cô không tốt, tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, dù sao cũng phải nể mặt tôi chứ."

"Chỉ một ly này thôi, cho dù như thế nào, tôi cũng sẽ không để cô uống nữa."

Chỉ cần một ly, nói thì hay lắm.

Tô Thiên Tầm là người rất dễ say, một ly này cũng đủ để cho cô ngủ một ngày.

Chuyện say rượu ba năm trước cô còn nhớ rõ ràng, nếu như không phải cô uống quá nhiều, không chừng đã làm gì đó với người mình thích.

Nhưng vì chuyện vai diễn, cô vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: "Làm cho Điền tổng và Lý tổng mất hứng rồi, Thiên Tầm rất ngại."

"Nhưng tôi chưa bao giờ uống rượu, thật sự là dị ứng rượu, trong chốc lát lỡ như xảy ra chuyện gì, cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của hai vị."

"Ha ha ha." Ánh mắt Lý tổng mập mờ cười nói: "Tôi còn chưa từng thấy qua người dị ứng rượu, chỉ có người không nể mặt, tôi nói Tô tiểu thư, có phải cô khinh thường Điền tổng chúng tôi không?"

Nghe được Lý tổng mỉa mai gã như vậy, Điền Đại Hữu hơi mất hứng, nâng ly rượu lên dùng sức đập lên bàn trước mặt Tô Thiên Tầm, giọng nói cũng thay đổi: "Tô tiểu thư, ra ngoài lăn lộn, tốt nhất là biết điều một chút."

Tô Thiên Tầm không thích uống rượu, bị người ta nói như vậy, cũng tức giận, thu lại nụ cười miễn cưỡng vẫn đang duy trì trên mặt, nói: "Điền tổng, làm việc gì cũng nên có giới hạn, không nên miễn cưỡng người khác."

Điền Đại Hữu trực tiếp bị những lời này của Tô Thiên Tầm làm tức điên, gã là nhà đầu tư, đối với nhân viên đoàn làm phim có quyền quyết định bất cứ việc gì, chưa từng có người phụ nữ nào dám nói chuyện với gã như vậy.

Lời nói của Tô Thiên Tầm thật đúng là chạm đến giới hạn của gã: "Tô Thiên Tầm, cô đừng có không biết xấu hổ như vậy, không cần vai diễn sao?"

Gã một bên dùng lời nói uy hϊếp, một bên đưa tay ôm eo Tô Thiên Tầm, hôm nay gã còn bất chấp tất cả, không cần đến Tô Thiên Tầm, gã không bỏ qua.

Tô Thiên Tầm từ nhỏ chưa từng chịu đựng loại thiệt thòi này, cô có thể đóng vai phụ cả đời, cả đời không hết khổ, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác làm gì với cơ thể mình.

Vì vậy, cô đã bộc phát tại chỗ.

Đứng dậy tránh né khỏi bàn ghê tởm của Điền Đại Hữu, lập tức cầm ly rượu lên, trực tiếp hất qua: "Điền Đại Hữu, tôi thấy ông mới là không biết xấu hổ!"

Người trong phòng đứng hóng chuyện, vừa rồi còn đang đoán già đoán non không biết Tô Thiên Tầm có thể nhịn được bao lâu.

Có điều tất cả mọi người đều cảm thấy cô sớm muộn gì cũng sẽ bị Điền Đại Hữu bắt được, dù sao đã bước vào căn phòng này, không có nhiều phụ nữ có thể bình an mà ra ngoài.

Cho rằng vừa rồi cô chẳng qua chỉ là nhất thời, sớm muộn gì cũng sẽ gỡ bỏ lòng tự trọng mà đi theo Điền Đại Hữu.

Không ai nghĩ tới cô sẽ đột nhiên làm như vậy, hiện tại phản ứng không kịp.

Điền Đại Hữu là người đầu tiên phản ứng lại, một tay gã lau tầm nhìn bị rượu vang đỏ bao trùm, liền đứng lên nắm lấy Tô Thiên Tầm: "Chết tiệt, tôi đã quá dễ dãi với cô rồi đúng không?"

Chương Hoa Lai lo lắng xảy ra chuyện, phản ứng lại trước tiên là ngăn cản Điền Đại Hữu: "Điền tổng, hãy nguôi giận, Tô tiểu thư không phải cố ý."

Dừng một chút, anh ấy nháy mắt với Tô Thiên Tầm: "Tô tiểu thư, mau xin lỗi đi, chuyện này sẽ cho qua."

Anh ấy không biết gia cảnh của Tô Thiên Tầm, chỉ biết cô đóng vai phụ ba năm, không có bất kỳ tác phẩm nào, đắc tội với Điền Đại Hữu, chỉ sợ sau này không thể làm trong giới giải trí được nữa, cho nên mới bảo cô nhanh chóng xin lỗi.

Tô Thiên Tầm đứng cách Điền Đại Hữu một thước, ánh mắt sắc lạnh liếc gã: "Điền Đại Hữu, có phải ông hồ đồ quá rồi hay không, cứ thấy phụ nữ xinh đẹp là không cần mặt mũi gì nữa."

"Trước kia ông gây họa cho bao nhiêu cô gái tôi mặc kệ, nhưng hôm nay, tôi nói cho ông biết, ông tới số rồi."

"Cái quái gì." Điền Đại Hữu không nghĩ tới Tô Thiên Tầm dám trực tiếp cùng gã, cảm giác tức giận xông thẳng lên não, nhất là ở trước mặt bao nhiêu người, lại càng không nén được lửa giận: "Tô Thiên Tầm, hôm nay tôi tuyên bố ở đây, sau này nếu tôi còn để cô sống trong cái giới này, chữ Điền của tôi sẽ viết ngược lại.”

Đảo ngược lại thì vẫn như cũ mà không phải sao.

Ha ha ha, Điền tổng tức giận đến hồ đồ rồi.



Tất cả người trong phòng đều hóng chuyện, tuy rằng phần lớn đều sợ thế lực của Điền Đại Hữu mà không dám lên tiếng, nhưng cũng đều vui sướиɠ khi gã cuối cùng cũng gặp phải một người cứng rắn như vậy.

Thậm chí còn có một ngôi sao nhỏ lén lút giơ ngón tay cái lên cho Tô Thiên Tầm.

Cái loại rác thải nguy hại như Điền Đại Hữu này nếu không loại bỏ, giới giải trí sẽ không có một được ngày sạch sẽ.

Điền Đại Hữu uy hϊếp xong quay đầu lại gọi đàn em của gã: "Đứng ngây ra đó làm gì, bắt lấy cô ta ngay, đem rượu này rót cho cô ta."

Tô Thiên Tầm suýt nữa đã quên đi phía sau Điền Đại Hữu còn có mấy tên cao to, cô là một phụ nữ mảnh khảnh yếu ớt, không thể là đối thủ của bọn họ.

Nhưng lúc này cô cũng không thể tỏ ra yếu mềm, nếu không thì không biết Điền Đại Hữu sẽ tra tấn cô như thế nào đây.

Cô vừa lấy điện thoại di động ra nhấn phím một, vừa kéo dài thời gian với Điền Đại Hữu: "Điền Đại Hữu, ông đừng quá đáng, tôi cũng ghi hình rồi, nếu ông dám động thủ, tôi sẽ phát trực tiếp tình hình ở đây, để cho tất cả mọi người nhìn vào khuôn mặt đáng ghét này của ông."

Điền Đại Hữu vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, Tô Thiên Tầm tựa như một đóa hoa hồng gai, càng không hái được, trong lòng lại càng ngứa, lúc này làm sao còn có thể sợ sự uy hϊếp của Tô Thiên Tầm, tiếp tục ra lệnh cho đàn em: "Sửng sốt làm gì, trước tiên cướp điện thoại di động cho tôi."

Vừa rồi đám đàn em còn có chút sợ hãi, hiện tại thấy Điền Đại Hữu thật sự tức giận, vội vàng xông lên trên, sợ nếu còn chậm trễ thì sẽ mất chén cơm.

Chương Hoa Lai thấy sự việc ngày càng không thể khống chế, vội vàng ngăn ở phía trước Tô Thiên Tầm, vừa để cho cô chạy nhanh vừa cười cùng Điền Đại Hữu nói: "Điền tổng rất rộng lượng, hôm nay việc này dừng lại ở đây đi, hôm nào đó tôi nhất định sẽ để Tô tiểu thư xin lỗi Điền tổng."

Tô Thiên Tầm lúc này cũng cảm thấy sợ, cô vừa lui về phía sau, vừa tìm đường chạy ra ngoài.

Sớm biết vừa rồi không kí©h thí©ɧ Điền Đại Hữu, trực tiếp nghĩ biện pháp rời đi là được rồi.

Không nghĩ tới Điền Đại Hữu lại dám phớt lờ luật pháp và làm chuyện trơ trẽn như vậy.

Người chung quanh vừa rồi đều vội vàng hóng chuyện, còn có người cổ vũ cô làm tốt, nhưng vừa thấy Điền Đại Hữu nổi điên, đều nhao nhao cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy bất cứ cái gì.

Có thể thấy những người này sống nhục nhã như thế nào dưới quyền lực chuyên chế của Điền Đại Hữu.

Tâm tư Tô Thiên Tầm xoay chuyển một vòng, thầm mắng, lúc này còn có tâm tư quan tâm đến việc người khác có chịu uất ức hay không, chính mình sẽ bị bắt.

Cô nhân lúc bên cạnh có đường đi, nhanh chóng chạy đến cửa, nhưng vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của mấy tên to lớn kia, rốt cuộc cũng bị bắt lại.

Mắt thấy vẻ mặt đó đi về phía mình, cô ghê tởm muốn nôn: "Điền Đại Hữu, ông đừng quá đáng, tôi cảnh cáo ông, hôm nay ông dám động đến một ngón tay tôi, thì ngày mai ông sẽ chết dưới tay tôi."

Điền Đại Hữu liếʍ môi dưới, cười tủm tỉm nói: "Phải không, mỹ nữ xinh đẹp như cô, để cho tôi chết trong tay cô đêm nay là được rồi."

Gã nói xong, đưa tay sờ mặt Tô Thiên Tầm, mắt thấy ngón tay chạm vào da thịt như ngọc của cô.

"Chậc chậc chậc, giống như đóa hoa hồng gai, thật sự là làm cho lòng người ta vô cùng ngứa ngáy."

Tô Thiên Tầm bị người ta khống chế, ngoại trừ nổi giận ra cũng không còn cách nào khác, lúc này chỉ có thể chịu đựng sự ghê tởm mà nhắm mắt lại.

Chỉ hy vọng Tang Tử sẽ nhanh chóng đến cứu cô.

Đồng thời ở trong lòng cầu nguyện, lúc này nếu người nào cứu cô, nếu là nữ thì sẽ làm trâu làm ngực cho người đó, còn nếu là nam thì sẽ lấy thân báo đáp.

Dự cảm ngón tay dầu mỡ kia cũng không chạm vào mặt mình, lại bỗng nhiên nghe được một tiếng nổ, sau đó liền có người phát ra tiếng gào thét giống như gϊếŧ heo, vang vọng cả gian phòng.

Tô Thiên Tầm kinh ngạc đến run rẩy, rất nhanh ý thức được có người tới, nhưng Tang Tử không có khả năng tạo ra động tĩnh lớn như vậy.

Cô chậm rãi hé mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Điền Đại Hữu ôm bụng lăn trên mặt đất, không hề có hình tượng.

Đứng bên cạnh một người đàn ông mặc một âu phục màu bạc.

Giống như một thiên thần giáng xuống thế gian để cứu nhân gian đau khổ.

Tô Thiên Tầm mở mắt, đồng tử không ngừng mở to, cho đến khi nhìn rõ người đàn ông ấy.

Vẻ mặt anh ta hung ác, nghiêm túc, trên sống mũi là một cặp kính gọng vàng, một đôi mắt đen nhánh xuyên thấu qua tròng kính lộ ra ánh mắt sắc lạnh có thể gϊếŧ chết người.

Trong nháy mắt, Tô Thiên Tầm dường như quên hô hấp.