Chương 19: Tỏ Tình

“Anh Khiêm Hưu, gần đây anh đến thành phố S đã mấy lần rồi, có chuyện gì sao ạ?” Sau khi xe bắt đầu đi thì Tô Thiên Tầm mới hỏi.

Nếu như không phải Khiêm Hưu đã kết hôn rồi, hơn nữa nghe nói tình cảm hai vợ chồng họ còn rất tốt thì cô còn nghi ngờ Khiêm Hưu đặc biệt đến đây tìm mình nữa chứ.

Không biết tại vì sao, bình thường Khiêm Hưu rất hay bắt chuyện nhưng hôm nay lại vô cùng trầm mặc.

Tô Thiên Tầm không nghe thấy anh ta đáp lại.

Có điều cô là chuyện gia trong việc điều chỉnh bầu không khí, đến cả con người trầm mặc như Khiêm Chuẩn cô còn không cảm thấy khó chịu, tình cảnh này cũng chỉ là chuyện nhỏ.

“Đúng rồi, bệnh viện anh vẫn ổn chứ?” Tô Thiên Tầm không có gì để nói thì cũng tìm chủ đề để nói : “Em nghe nói làm ở bệnh viện đều rất bận, có lúc nửa đêm cũng bị gọi dậy để làm phẫu thuật.”

“Em nghe thím Tô nói bây giờ anh đang là chủ nhiệm, vậy chắc công việc lại càng thêm bận rồi.”

“Cũng ổn.” Khiêm Hưu đang lái xe, câu trả lời có chút lơ đãng.

Tô Thiên Tầm khẽ cau mày, cô cảm thấy ở một chỗ với Khiêm Hưu còn không bằng ở với Khiêm Chuẩn.

Ít nhất thì một biểu tình tùy ý rất nhỏ của Khiêm Chuẩn cô cũng có thể đoán ra đó là có ý gì.

Nhưng Khiêm Hưu rốt cuộc đang nghĩ cái gì thì cô cũng chưa từng hiểu được.

Trong xe quá mức yên tĩnh, Tô Thiên Tầm là người có tính không chịu được sự yên lặng, cô luôn muốn phá tan đi bầu không khí căng thẳng này nhưng mấy lần cô đưa ra chủ đề nói chuyện thì đối phương đều không có ý muốn tiếp lời cô.

Cuối cùng cô cũng có chút mất hứng.

Không vui thì cô lại muốn mắng Khiêm Chuẩn.

Cái người này rõ ràng đã nói tới đón cô, nhưng cứ vào lúc này lại cho cô leo cây.

Không thì cô cũng không ngồi xe của Khiêm Hưu để về nhà.

Cũng không biết anh đang làm gì, tốt nhất là ở công ty có việc không thì cô chắc chắn sẽ không tha cho anh.

Nếu Khiêm Hưu đã không muốn nói chuyện, Tô Thiên Tầm điều chỉnh lại ghế tựa rồi định ngủ một giấc, tốt nhất là ngủ một giấc là có thể ra khỏi thành phố, vậy thì cũng không còn phải ngượng ngùng nữa rồi.

Nhưng cô mới điều chỉnh lại ghế tựa thì người đàn ông ngồi bên cạnh bèn lên tiếng: “Gần đây quá phiền muộn, muốn tìm Thiên Tầm nói chuyện.”

Tô Thiên Tầm nửa nằm dựa vào lưng ghế, khi nghe xong lời này cô khẽ sững người, nhanh chóng kéo ghế tựa lên.

“Anh Khiêm Hưu gặp phải chuyện gì sao?”

“Phiền muộn thì tìm tới em là đúng rồi, em rất giỏi giúp người khác giải quyết vấn đề đó, không thì anh nói xem mình gặp phải buồn phiền gì?”

“Liên quan đến việc thăng chức hay là liên quan đến bệnh nhân?”

“Hay là có bác sĩ nào làm loạn?”

Cô đoán liên tục một loạt vấn đề, Khiêm Hưu cũng không có phản ứng gì, đột nhiện Tô Thiên Tầm nghĩ đến cái gì đó, cô cười nói: “Em biết rồi, chắc chắn bác gái giục anh sinh con phải không?”

Năm đó cô ra nước ngoài chưa đươc bao lâu thì Khiêm Hưu bèn kết hôn, tính ra thì cũng khoảng ba năm rồi.

Bố mẹ muốn nhanh được bồng cháu, giục con mình sinh con cũng là chuyện bình thường.

Cô đúng thật quả là người thông minh lanh lợi.

Đáng tiếc cô lại đoán không đúng.

Bởi vì rất nhanh cô đã nghe thấy Khiêm Hưu nói: “Cô ấy nɠɵạı ŧìиɧ rồi.”

Tô Thiên Tầm: “...”

Vì vậy Khiêm Hưu tìm cô là muốn nói chuyện về đời sống tình cảm của anh ta?

Nếu như là ba năm trước, cô chắc chắn sẽ rất vui khi có thể nghe thấy Khiêm Hưu giải bày với cô, nói với cô những chuyện không được như mong muốn trong cuộc sống, nhưng bây giờ thì...

Chưa nói đến chuyện cô đã từng ngủ với Khiêm Chuẩn, cho dù chưa từng thì anh ta cũng là một người đàn ông đã kết hôn rồi.

Lỡ như bị một người ngớ ngẩn nào đó tiết lộ ra mấy lời lắm chuyện gì đó, rồi lại giáng cho cô danh phá hoại tình cảm gia đình người khác thì cô làm sao có thể sống trong giới giải trí hộn loạn đó nữa.

Thật lòng mà nói, cô thật sự không có ý nghĩ nối lại mối tình duyên lúc trước với Khiêm Hưu.

Tô Thiên Tầm hối hận khi lên xe của Khiêm Hưu, cô khẽ quét mắt một cái, hận không thể xuống xe ngay lập tức.

Nhưng xe đang chạy trong một vùng núi hoang vu, cũng không có cách nào để vào làng hay là quay lại cửa hàng cả, nếu cô thực sự muốn xuống xe, có thể trong hot search ngay mai sẽ có một tin tức đẫm máu về một nữ diễn viên tuyến 18 bị sát hại trong vùng núi hoang vu.

Cô thật sự không muốn chết rồi mà còn gắn cái mác diễn viên tuyến 18.

“A...a...” Tô Thiên Tầm cảm thấy các cơ trên mặt vì đau mà khẽ giật: “Cái đó anh Khiêm Hưu này, có phải anh có nhầm lẫn gì không?”

Biểu cảm của Khiêm Hưu tràn ngập cảm xúc khó nói nên lời, anh ta nhìn con đường quanh co phía trước, lâu sau mới lên tiếng: “Là anh tận mắt nhìn thấy tất cả.”

Tô Thiên Tầm biết không có người đàn ông nào đem cái chuyện vợ mình đi nɠɵạı ŧìиɧ ra đùa cả, chỉ là cô nhắc một tiếng như tượng trưng mà thôi.

Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của anh ta, ngược lại cô cũng không biết phải nói gì cho tốt.

An ủi hai câu vậy, bọn họ rất lâu rồi chưa liên lạc, đôi bên đều khá xa cách, cô cũng không biết phải làm sao để nắm chắc mức độ của chuyện này, nói một cách sâu sắc hay nông cạn lại khiến người ta không thoải mái, chưa nói đến việc nói mấy câu vô ích mà còn thể hiện ra mình giống như người có mục đích không đơn thuần vậy.

Nhưng nếu như không nói thì...

Hai người cứ ngồi như vậy thì hình như có hơi bối rối.

Tô Thiên Tầm cứ đờ đẫn ngồi như vậy, như thể có một nắm đinh cắm dưới ghế, lưng cô thẳng tắp, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, cô giống như một chiếc radar không ngừng hoạt động.(Abilene x T Y T)

* Ra-đa (ra-đa) là một hệ thống phát hiện điện tử có thể bức xạ sóng điện từ và sử dụng sự phản xạ của các vật thể để phát hiện và xác định vị trí của các mục tiêu.

“Không có gì muốn nói với anh hả?” Đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nam.

Tô Thiên Tầm “ò” một tiềng, đầu óc cô quay cuồng, hồi lâu sau mới đáp lại: “Vậy anh có dự tính gì không?”

Khiêm Hưu: “Vẫn còn chưa biết, em có kiến nghị nào cho anh không?”

Tô Thiên Tầm đâu dám đưa ra đề xuất, bây giờ cô trừ việc muốn mắng Khiêm Chuẩn ra thì không có bất kỳ suy nghĩ nào cả.

“Cái đó.” Cô khô khốc nói: “Chị ấy còn tình cảm với anh không?”

Cô khẽ nhìn trộm Khiêm Hưu một cái, thấy anh ta không có gì bất thường mới tiếp tục nói: “Ý của em là, nếu như anh không nỡ thì có thể đi tìm chị ấy để nói chuyện đàng hoàng, xem xem chị ấy có không vừa ý anh chuyện gì không?”

“Chủ yếu là hỏi thử xem chị ấy đang nghĩ gì, nếu như chị ấy còn muốn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này thì anh có thể thử cho chị ấy một cơ hội.”

“Đương nhiên, nếu như chị ấy quyết liệt với chủ ý ly hôn rồi thì dựa theo ý trong lòng mình mà làm thôi.”

Tô Thiên Tầm không ngờ có một ngày mình sẽ làm người tư vấn tình cảm cho người khác, chuyện tình cảm của chính cô còn là một mớ hỗn độn kia kìa.

Cho đến bây giờ cô còn chưa từng có bạn trai nữa là.

Cô thật sự quá xuất sắc rồi!

Sau khi Tô Thiên Tầm nói xong câu này, trong lòng bàn tay cũng úa ra mồ hôi, cô cũng không thể ngồi thẳng lưng được nữa mà giống như cái bóng xì hơi, mềm xẹp dựa vào ghế.

Ở với Khiêm Hưu thật sự quá mệt mỏi.

“Em hy vọng anh làm như thế nào?” Người đàn ông bên cạnh lại lên tiếng một lần nữa.

Tô Thiên Tầm trợn tròn mắt, có chút nghe không hiểu.

“Hở?”

Khiêm Hưu quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt phức tạp: “Em hy vọng anh ly hôn không?”

Tô Thiên Tầm: “...”

Cô càng trở nên ngơ ngác: “Anh Khiêm Hưu, đây là chuyện riêng của anh, hỏi em làm gì chứ?”

Khiêm Hưu: “Không, đây vốn luôn không phải chuyện riêng của mình anh.”

“Anh luôn rất hối hận ba năm trước vội vàng kết hôn như vậy.”

“Nếu như năm đó anh ra nước ngoài tìm em, có lẽ...”

“Có lẽ sẽ có một kết cục khác.”

Lời của Khiêm Hưu nói đến đây, nếu như Tô Thiên Tầm còn không hiểu thì trừ phi cô là kẻ ngốc.

Nhưng cho dù cô có hiểu đi nữa thì cũng chỉ có thể giả vờ như mơ hồ không hiểu: “Anh Khiêm Hưu nói đùa rồi...”

“Thiên Tầm.” Khiêm Hưu không để cô nói hết, trực tiếp ngắt lời cô: “Em không cảm nhận được sao, anh vẫn luôn rất thích em.”

Tô Thiên Tầm: “...”

Cô thật sự không cảm nhận được Khiêm Hưu có chút dáng vẻ nào là thích cô.

“Anh Khiêm Hưu, anh nói đùa gì vậy.”

Nếu như ba năm trước cô nghe được lời này thì nhất định sẽ rất vui, nhưng bây giờ thì...

Cô và Khiêm Hưu là hai đường thẳng song song mãi mãi không thể chạm vào nhau, cả đời này cũng không có khả năng nữa rồi.

Không biết tại vì sao, Tô Thiên Tầm trừ có chút cảm khái ra thì lại chẳng có bất kỳ cảm giác khác lạ nào.

Nghe thấy người đàn ông mà mình luôn yêu thầm đột nhiên tỏ tình với mình, không phải nên ngạc nhiên đến mừng rỡ sao, Tô Thiên Tầm khẽ sờ vào vị trí nơi tim mình, sao thậm chí còn không có bất kỳ dấu hiệu tim đập nhanh hơn tí nào cả.

Khiêm Hưu vô cùng đau lòng với biểu hiện lãnh đạm của Tô Thanh Tầm.

Anh ta hít sâu một hơi, nói: “Có lẽ em thấy anh đang nói đùa, nhưng anh thật sự rất nghiêm túc.”

“Không thì anh cũng sẽ không bất chấp mạng sống mạo hiểm đi cứu em.”

Tô Thiên Tầm: “...”

Khiêm Hưu khẽ mím môi mỏng, có chút bất lực nói: “Anh biết Tiểu Chuẩn vẫn luôn thích em.”

“Từ nhỏ nó vốn lầm lì, cũng không có mẹ, là một đứa nhỏ đáng thương.”

“Anh đã từng nghĩ, nó có em ở bên cạnh thì nhất định sẽ vui vẻ hơn.”

“Nên anh đã ép tình cảm của mình xuống đáy lòng, hy vọng em và nó sẽ có một kết quả tốt đẹp.”

“Nhưng em đột nhiên ra nước ngoài, nhiều năm vậy hai người bọn em cũng không thể ở bên nhau, anh nghĩ có lẽ hai bọn em không có duyên phận.”

“Lần này nhìn thấy em về nước, anh...”

“Tình cảm lúc trước bị đè ép trong lòng như lũ tràn đê, đột nhiên không ngừng tràn ra, anh không có cách nào không chế được nó.”

“Không sợ em chê cười, lúc trước tới đoàn phim, anh vốn không có cuộc phẩu thuật nào, chỉ là đơn thuần muốn gặp em thôi.”

“Thiên Tầm, anh...”

Anh ta chầm chậm dựng xe bên đường, hai tay vuốt mặt, nhìn Tô Thiên Tầm với vẻ vô cùng thống khổ: “Anh thực sự không thể khống chế được tình cảm của mình nữa rồi, cho anh một cơ hội được không?”

“Anh Khiêm Hưu.” Tô Thiên Tầm hận không thể bịt tai mình lại, cô không hề thích Khiêm Hưu nói mấy lời này một chút nào: “Anh nói những thứ này, đối với em mà nói như một loại xúc phạm vậy.”

“Vẫn nên chú ý thân phận của anh đi, anh là người đàn ông đã có gia đình rồi.”

Tô Thiên Tầm vừa mới bắt đầu bị những lời nói của Khiêm Hưu làm cho ngạc nhiên xong, cô nhất thời chưa kịp phản ứng lại nên mới nghe anh ta nói nhiều như vậy.

Xe đột nhiên dừng lại, cô bị làm cho kinh sợ, đột nhiên tỉnh táo lại, ngay lúc này cô nhìn vào mắt Khiêm Hưu, thái độ kiên quyết bất thường.

Cho dù tình trạng hôn nhân của bọn họ có như thế nào, cô cũng sẽ không ngay lúc này nói chuyện tình cảm với anh ta.

Từ ánh mắt của Tô Thiên Tầm, Khiêm Hưu có thể nhìn ra được thái độ của cô, anh ta rũ mắt thở ra một hơi, có chút thất vọng: “Xin lỗi, là anh lỗ mãng rồi.”

Ngừng một lát: “Em đợi anh, anh sẽ cố gắng ly hôn nhanh.”

“Lúc trước anh vẫn luôn nhường Tiểu Chuẩn, đến cả quyền tiếp quản công ty anh cũng thỏa hiệp, nhưng với chuyện liên quan đến em này, anh vẫn luôn kiên trì đến cùng.”

Tô Thiên Tầm: “...”

Nếu như không phải lúc trước Khiêm Hưu từng cứu cô, cô cũng sẽ không kiêng nể ân cứu mạng, chỉ dựa vào những lời này cô hoàn toàn có thể rời đi luôn.

Nhưng cô có thể tức giận Khiêm Hưu quá lỗ mãng chứ không thể xem nhẹ chuyện anh ta từng cứu mạng mình.

Vì vậy cho dù không được dễ chịu nhưng cô cũng phải nhịn xuống.

“Anh Khiêm Hưu.” Tô Thiên Tầm hít sâu một hơi rồi chuyển sang chủ đề khác: “Cơm tối lúc nãy em không ăn được bao nhiêu, giờ có chút đói, chúng ta có thể đi nhanh một chút được không?”

Khiêm Hưu vẫn luôn nhìn vào mắt của Tô Thiên Tầm, thấy cô quả thật không có ý muốn nói chuyện tình cảm với mình, không phải là giả vờ thì anh ta mới thu hồi lại ánh mắt, khởi động xe rời đi.

“Được, anh sẽ cố đi nhanh.”

Cứ miễn cưỡng như vậy chỉ sẽ phản tác dụng mà thôi, anh ta tin Tô Thiên Tầm thật sự từng thích mình.

Hơn nữa, anh ta còn có con át chủ bài là ân cứu mạng.

Đến khi rời khỏi thành phố cũng đã 9 giờ tối rồi, Tô Thiên Tầm cũng không biết chính mình làm sao có thể chịu đựng được chuyện này.

Giống như mấy ngày liên tiếp trông coi giải thưởng, tinh thần vô cùng căng thẳng, đến cả mắt cũng không nhắm lại được.

Ngay lúc nhìn thấy cửa nhà mình, cuối cùng cô cũng được thả lỏng.

Xe dừng lại, Tô Thiên Tầm đến cả áo ngoài cũng không mặc lên mà vội vàng xuống xe, sau đó cô mới nhớ ra lấy áo quần của mình.

Cô vừa lấy áo khoác len vừa gật đầu với Khiêm Hưu: “Cảm ơn anh Khiêm Hưu đã đưa em về nhà.”

“Hôm khác em mời anh ăn cơm.”

“Chọn ngày không bằng hôm nay.” Khiêm Hưu nhìn vào mắt cô, giống như đang nói đùa.

Tô Thiên Tầm ước gì có thể tát cho mình một cái, đây là đang nói cái quỷ gì vậy: “Cái đó, lúc nãy thím Tô gửi tin nhắn cho em, nói cơ thể bà nội không được tốt, em phải nhanh về nhà trước xem bà thế nào.”

“Cơ thể bà Tô không được khỏe?” Khiêm Hưu rất khóe tận dụng thời cơ một cách triệt để: “Em quên anh làm gì rồi sao?”

Tô Thiên Tầm: “...”

Sao cô có thể quên anh ta là bác sĩ cơ chứ.

“Cái đó, bà em chỉ là bệnh người già bình thường mà thôi, chủ yếu là nhớ em.”

Cô vừa nói vừa cúi gập đầu, xoay người muốn chạy, ở lâu thêm một phút cô cũng không chịu nổi nữa.

Cái người Khiêm Hưu này còn khó xử lý hơn cả Khiêm Chuẩn nhiều.

Ngồi xe một buổi tối, lại phải trải qua rất nhiều chuyện mà cô không có cách nào tưởng tượng nổi, tinh thần quá mức căng thẳng, các cơ trên mặt cô cũng căng cứng cả lên, vừa bước xuống xe thì gió lạnh thổi đến, bắp chân cô đột nhiên bị chuột rút.

Tô Thiên Tầm mới chạy được vài bước thì bị buộc phải dừng lại, cô gần như bị ngã xuống thì may có người giữ lại.

Tô Thiên Tầm vô thức còn cho rằng là Khiêm Hưu đỡ lấy cô, cô tránh đi như tránh bệnh dịch bèn muốn thoát thân, lại nghe được giọng nói không chút vui vẻ gì từ trên đầu truyền xuống: “Sao lại về muộn như vậy!”

Tô Thiên Tầm: “...”

Sao lại là giọng nói của Khiêm Chuẩn?

Cô chầm chậm ngẩng đầu, quả nhiên thấy vẻ mặt đầy sự khó chịu của Khiêm Chuẩn đang đứng bên cạnh cô, một tay anh vòng qua lưng cô rồi ôm trọn lấy vai cô.

“Khiêm Chuẩn?”

Có một khoảng khắc nào đó, Tô Thiên Tầm thấy mình giống như gặp được người thân vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác cuồn cuộn mà không có cách nào khống chế được, lại cảm thấy vô cùng yên tâm.

Cô mặc cho cả người mình dựa hẳn vào người Khiêm Chuẩn, cô thở ra một hơi thật sâu, ngay lúc này đây thì dây thần kinh căng thẳng trong suốt cả quãng đường cuối cùng cũng được thả lỏng hoàn toàn.

“Chân tôi đau.” Tô Thiên Tầm nói vô cùng ủy khuất: “Đã nói anh đi đón tôi, nhưng tôi lại không thấy bóng dáng anh đâu, bây giờ anh còn dám trách tôi về muộn, vậy tôi nên trách ai đây.”

Cái tính khó ở của Tô Thiên Tầm một khi đã nổi lên thì lại không nói lý, một mực oán trách Khiêm Chuẩn: “Nếu đã không muốn đón tôi thì cứ nói thẳng với tôi, để tôi tránh khỏi về khách sạn một chuyến.”

Như vậy thì cũng sẽ không gặp phải Khiêm Hưu, đương nhiên cũng sẽ không cần phải giày vò cả quãng đường như vậy.

“Anh nói có việc, tôi thấy bây giờ anh rất rảnh đấy chứ, còn có thời gian đứng trước cửa nhà tôi, cũng không có bận đi đâu cả.”

...

Tô Thiên Tầm cứ phàn nàn không ngừng, Khiêm Chuẩn chỉ chú ý đến chuyện chân cô bị đau, anh ngồi xuống kiểm tra từng chân một của cô: “Chân nào đau?”

“Anh đưa em đi bệnh viện.”

“Không cần, không cần.” Tô Thiên Tầm khẽ đá đá chân, cô chỉ lo mắng Khiêm Chuẩn mà quên mất đi cơn đau của chuột rút.

Bây giờ không có cảm giác gì nữa rồi: “Không sao rồi, về nhà trước đi.”

Khiêm Chuẩn không biết cô nói thật hay nói giả, anh khẽ do dự chốc lát, rồi đứng dậy ôm ngang cô lên.

Nhưng đây là trước cửa nhà, Tô Thiên Tầm vừa e thẹn vừa xấu hổ, cô vươn tay đẩy anh ra: “Đừng, đừng.”

Khiêm Chuẩn thấy cô từ chối, anh chỉ giữ nguyên tư thế muốn ôm cô lên rồi không làm gì tiếp.

Tô Thiên Tầm khẽ do dự một chút, cô nghịch ngợm chớp mắt: “Cõng tôi.”

“Ồ.” Khiêm Chuẩn vô cùng nghe lời đứng dậy đi đến trước mặt cô, anh ngồi xuống chờ cô trèo lên.

Hai người từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, loại chuyện thân mật như vậy đã làm qua rất nhiều lần, vậy nên Tô Thiên Tầm cũng không thấy có gì là kì lạ, tự nhiên hơn cả tự nhiên.

Cô nằm úp trên người Khiêm Chuẩn rồi không ngừng lải nhải: “Sau này còn cho tôi leo cây thì tôi sẽ không để ý tới anh nữa.”

“Có điều sao anh lại đợi ở trước cửa nhà tôi vậy, sao lại không vào nhà.”

“Mấy ngày trước chú tôi còn tìm anh uống rượu, hôm nay thím Tô còn làm há cảo, anh nhất định phải nếm thử, tạy nghề của thím ấy vô cùng đỉnh.”

“Từ nhỏ đến lớn tôi thích ăn nhất là há cảo thím Tô gói.”

“Đúng rồi, Tiểu Ninh về rồi, nó còn đòi anh cái gì anh cũng không được cho nó, thằng nhóc này ngày nào cũng tính kế với tôi.”

...

Giọng nói của Tô Thiên Tầm càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng nằm ngủ ngon lành trên lưng của Khiêm Chuẩn.

Từ sau khi gặp được Khiêm Chuẩn thì cô quên đi Khiêm Hưu chở cô về nhà kia, cho đến vào nhà rồi cô cũng không nhìn người đàn ông đang lặng lẽ đứng trước cửa nhà cô lấy một cái.

Sau khi cô vào trong nhà rồi, người đó mới lái xe rời đi.

“Chị cháu về rồi.” Tô Thiên Ninh từ trong phòng hét lớn một tiếng rồi chạy ra ngoài, ông nội và bà nội của nhà họ Tô cũng vội vàng đi ra chào đón cháu gái của mình.

“Chị, chị sao vậy?” Tô Thiên Ninh thấy Tô Thiên Tầm được người khác cõng, cậu thấy hơi kỳ lạ mà thăm dò nhìn cô.

“Đúng thế, Thiên Tầm vậy là bị làm sao thế?” Bà nội cuống cuồng hỏi, lo cô từ nơi xa trở về trên đường đã xảy ra chuyện gì đó.

Mặt Tô Thiên Tầm hồng hồ, cô nhảy xuống khỏi lưng Khiêm Chuẩn, cô cò lò đi tới sô pha ngội sụp xuống: “Ngồi xe lâu quá nên bị chuột rút ạ.”

“Chuột rút?” Tô Thiên Ninh thấy không giống lắm: “Em thấy chị như bị gãy chân rồi vậy.”

“Xùy xùy xùy.” Bà nội giơ tay đánh sau lưng cậu bé một cái: “Có ai trù ẻo chị mình như cháu không!”

Tô Thiên Ninh bị đau bèn kêu lên một tiếng, rõ ràng bà nội không dùng nhiều lực, nhưng cậu bé lại ôm chặt lấy đầu mình: “Bà nôi, còn đánh nữa là cháu ngốc luôn đấy.”

Tô Thiên Tầm làm mặt quỷ với Tô Thiên Ninh, cô cười nói: “Làm như em thông mình lắm ấy.”

Khiêm Chuẩn vừa bước vào nhà bên này còn muốn nghe Tô Thiên Tầm oán trách thêm vài câu nữa thì lại bị ông nội kéo vào phòng sách: “Nào, Tiểu Chuẩn, nhân lúc này chúng ta làm hai ván trước.”

Ông Tô rất nghiện đánh cờ nhưng trong nhà lại không có ai chơi cùng ông.

Bình thường Tô Hải Yến bận đến nỗi không có thời gian, cháu chắt được nghỉ trở về nhà thì lại chê ông đánh cờ không hay nên không đồng ý chơi với ông, tay ông mấy ngày nay ngày nào cũng ngứa ngáy, thật không dễ dàng gì mới gặp được Khiêm Chuẩn, ông không chút do dự mà kéo anh vào phòng sách.

Bà nội Tô chú ý đến hành động của ông ấy, bà cao giọng nhắc nhở: “Chơi một ván là được rồi, nên ăn cơm thôi.”

Tô Thiên Tầm nói mấy câu với bà nội Tô rồi vào phòng bếp chào hỏi thím Tô, sau đó cô bước vào phòng vệ sinh, lúc đi ra thì cơm tối đã chuẩn bị xong cả rồi.

Cách một khoảng khá xa cô vẫn ngửi thấy mùi thơm của há cảo: “Thím Tô, cháu thích nhất món há cảo của thím, mấy tháng nay ở bên ngoài, ngày nào cháu cũng nghĩ đến lúc nào mới có thể được ăn đây.”

Bà Tô cười nói: “Thím Tô của cháu cũng biết cháu thích ăn nên đặc biệt chuẩn bị sẵn đồ chờ cháu về, bà nói cứ gói sẵn là được nhưng thím Tô của cháu còn bảo để lâu thì lúc nấu lên sẽ không ngon nữa, cứ phải đợi cháu về mới bắt đầu làm, cháu nhanh ăn đi.”

Khẽ ngừng một lát: “Thiên Ninh, cháu đi gọi ông cháu và Tiểu Chuẩn, bảo hai người họ ra đây ăn cơm.”

Tô Thiên Ninh nhìn về phía phòng sách một cái, cậu không muốn đi lắm: “Ông cháu thắng rồi còn đỡ, nếu mà thua thì giờ ai gọi ông thì ông sẽ giận người đó.”

Tô Thiên Tầm gắp một miếng há cảo vừa trắng vừa múm mím cho vào miệng, vừa đi vừa nói: “Để cháu đi gọi.”

Nhìn thấy Tô Thiên Tầm đi vào phòng sách, bà Tô cười nói: “Bà còn cho rằng Thiên Tầm và Tiểu Chuẩn không qua lại nữa chứ, Thiên Tầm đi hơn ba năm nay, trừ cái lần Tiểu Chuẩn đến hỏi Thiên Tầm đi đâu rồi thì cũng chưa đến đây thêm một lần nào nữa.”

“Bây giờ Thiên Tầm trở về, nó lại thành khách quen rồi.”

Thím Tô nhìn về phía phòng sách một cái rồi nghĩ đến dáng vẻ nam tài nữ sắc của hai người, bà ấy cười nói: “Không phải là vừa tốt sao, cũng khiến chúng ta bớt lo lắng lại.”

“Tốt nhất là năm sau kết hôn mới tốt, cũng là để giải quyết một mối hôn sự của nhà chúng ta.”

Bà Tô thở ra một hơi: “Chỉ là không biết nhà họ Khiêm bên kia nghĩ thế nào, mẹ của Tiểu Chuẩn cũng không còn nữa, chỉ sợ chuyện trong nhà bây giờ còn do ông Khiêm làm chủ mới được.”

Thím Tô cười nói: “Mẹ, mẹ không cần phải gấp, đợi lát nữa con hỏi ý của Tiểu Chuẩn xem sao, xem thử nhà bên đó nghĩ như thế nào.”

Lúc Tô Thiên Tầm bước vào phòng sách thì ông Tô vừa thắng một ván, vừa đúng lúc đang vui vẻ: “Tiểu Chuẩn này, tài đánh cờ này của cháu thật không ổn nha, phải luyện cho tốt vào.”

Tô Thiên Tầm ôm lấy ông Tô đứng lên, cô cười nói: “Ông nội chơi cờ giỏi vậy sao?”

“Thật không phải có người cố ý nhường đấy chứ?”

Ông Tô mới không thừa nhận chuyện mình đi lại hai nước cờ: “Sao có thể, cháu còn không biết tài chơi cờ của ông cháu hả?”

Trong lòng Tô Thiên Tầm giống như biết rất rõ nhưng cô cũng không vạch trần: “Vậy thì ông nội giỏi quá đi, đợi ngày mai cháu chơi với ông vài ván nhé.”

Cô nhìn Khiêm Chuẩn vẫn ngồi trên ghế bèn vẫy tay nói: “Đi ăn cơm thôi.”

Khiêm Chuẩn có chút ngại ngùng, nghĩ đến cùng nhiều người nhà họ Tô ăn cơm như vậy, anh có chút không thích ứng được.

Tô Thiên Tầm bất lực nhìn anh bằng ánh mắt khinh khỉnh: “Nếu như anh không muốn ăn thì sau này cũng không cần đến nhà tôi nữa.”

“Thím Tô của tôi còn tưởng anh chê tay nghề của thím ấy.”

Khiêm Chuẩn: “...”

Tô Thiên Tầm quá hiểu tính cách của Khiêm Chuẩn, ngồi trên bàn ăn cô luôn quan tâm đến cảm xúc của anh, cho dù nói đến cái gì cũng sẽ hỏi anh một câu, không đến nối khiến anh có cảm giác bị cô lập.

Há cáo được bâng tới bên cạnh tay anh, còn gắp rau vào đĩa cho anh, đến cả rượu cô cũng đích thân rót đầy cho anh.

Mặc dù Khiêm Chuẩn trầm mặc không lên tiếng, anh cũng không giỏi ăn nói nhưng bữa cơm này anh ăn vô cùng tự nhiên.

Thím Tô thấy Tô Thiên Tầm chăm sóc Khiêm Chuẩn như vậy, bà ấy trộm đυ.ng vào Tô Hải Yến bên canh: “Anh xem Thiên Tầm nhà chúng ta kìa.”

Tô Hải Yến cũng để ý tới, có chút giả như không nhìn thấy: “Ăn cơm đi.”

Thím Tô cười nói: “Lần trước còn nói về chuyện hẹn hò, Thiên Tầm không có biểu hiện gì, em thấy nếu như Tiểu Chuẩn có đối tượng hẹn hò thì người khóc đầu tiên chắc là Thiên Tầm.”

Một nhà ngồi vây quanh lại với nhau, bầu không khí hòa hợp, ấm áp, bữa cơm tối này cũng thật tốt đẹp.

Sau khi ăn cơm xong, Tô Thiên Tầm tiễn Khiêm Chuẩn ra ngoài, bà Tô vốn dĩ muốn hỏi Khiêm Chuẩn có dự định gì, lại bị thím Tô kéo lại: “Mẹ, người ta lâu ngày chưa gặp, có chuyện cũng không cần gấp phải hỏi bây giờ, tìm một lúc khác rồi hỏi.”

“Để hai người trẻ tuổi ở riêng với nhau đi.”

Bà Tô ngầm hiểu được, cười nói: “Vậy hôm khác nhất định phải hỏi cho rõ ý của Tiểu Chuẩn.”

“Hai đứa nhỏ cũng đã đủ tuổi rồi, vẫn nên sớm ở bên nhau mới được.”

Tô Thiên Tầm tiễn anh đến cửa thì dừng bước: “Anh uống rượu rồi, đừng lái xe.”

Khiêm Chuẩn gật đầu: “Ừm, Lý Dương đang đợi ở bên ngoài.”

Trăng đêm nay rất đẹp, Tô Thiên Tầm mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, đứng dưới ánh trăng vẫy tay với Khiêm Chuẩn: “Đến nhà thì nói với tôi một tiếng.”

Miệng Khiêm Chuẩn khẽ mấp máy, rõ ràng có điều muốn nói lại không thể nói ra.

Tô Thiên Tầm chú ý đến biểu cảm của anh, cô hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Khiêm Chuẩn rũ mắt, tóc cô gái bị gió thổi bay, một sợi rơi xuống môi, nhìn ngứa mắt, anh muốn gạt nó đi, lại sợ mình làm như vậy quá lỗ mãng.

Tô Thiên Tầm hiểu con người của Khiêm Chuẩn, không giục anh, anh sẽ không nói: “Nếu không nói thì tôi vào nhà đây, chuyện gì, nhanh nói.”

Khiêm Chuẩn trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên quá khó để mở lời, nhưng vẫn nói ra: “Thiên Tầm, anh có thể theo đuổi em không?”

Lúc anh nói câu này, trong mắt đều tràn ngập ánh mắt vô cùng hy vọng, nhưng xen lẫn vào đó là một ít thăm dò và kiên quyết.

Giống như những đại tướng thời cổ đại sắp ra trận, một khi móng ngựa đã bước đi thì sẽ không có đường quay đầu lại.