Chương 18: Của Anh Đều Cho Em Hết

Tô Thiên Tầm biết Khiêm Chuẩn nghĩ gì.

Phần lớn là đang nghi ngờ cô nhìn trúng Đường An Hòa, không đúng có khi trong lòng còn nghĩ, cô vừa thích Khiêm Hưu vừa nhìn trúng Đường An Hòa hay là không thích Khiêm Hưu nữa nên mới nhìn trúng Đường An Hòa.

Giờ phút này quả thật Khiêm Chuẩn đang nghĩ như vậy, rốt cuộc người Tô Thiên Tầm thích thầm là Đường An Hòa hay là Khiêm Hưu.

Từ thái độ của cô với Đường An Hòa vào buổi sáng, nếu không phải là cô che giấu quá sâu, thì có lẽ là không thích.

Anh vốn rất vui, ai ngờ lại xuất hiện một cái Đường An Hòa.

Trên weibo nhiều người tranh nhau đòi sinh khỉ con cho Đường An Hòa như vậy, nói Tô Thiên Tầm thích anh ta cũng không phải là không thể.

Dù sao anh cũng nghe Lý Dương than vài lần.

Vị hôn thê của Lý Dương là fan vợ của Đường An Hòa, làm trò trước mặt Lý Dương nói không phải Đường An Hòa thì không gả, vì chuyện này mà suýt nữa hai người đã từ hôn.

Liệu có một ngày, giống như khi anh còn nhỏ, nghe Tô Thiên Tầm tâm sự, nói không phải Đường An Hòa thì cô không gả...

Khiêm Chuẩn nghĩ đến khả năng này, anh cảm thấy ngực mình như bị một tảng đá lớn đè lên, đè đến mức anh không thở nổi.

Nhưng sau khi nghĩ lại, kể từ ba năm trước xảy ra chuyện kia, sao Tô Thiên Tầm có thể tâm sự với anh, chia sẻ bí mật nhỏ được.

Anh căn bản không thể nghe Tô Thiên Tầm nói thích Đường An Hòa.

Nghĩ đến đây, càng buồn hơn làm sao bây giờ!

Tô Thiên Tầm mặc áo gió xong, đội mũ đeo kính râm, mặc dù vẫn là một minh tinh nhỏ tầm thường, nhưng cũng không muốn nổi tiếng khi chưa có tác phẩm nào, cho nên cô bọc mình kín mít.

Để ý đến vẻ mặt của Khiêm Chuẩn, không cần nghĩ cũng biết anh đang nghĩ cái gì.

Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ giải thích vài câu, Đường An Hòa là người ngoài, mà bọn họ lớn lên cùng nhau, đức hạnh gì cũng đều quen rồi, đương nhiên không cần phải nghiêm túc như vậy.

Nhưng bây giờ, cô không muốn nói, để anh tự vắt óc suy nghĩ đi.

Rất nhanh Tô Thiên Tầm đã về đến khách sạn, Khiêm Chuẩn đưa cô đến cửa phòng, rất tự giác dừng lại, nhìn cô vào phòng.

Tô Thiên Tầm chú ý đến vẻ mặt thận trọng của anh, bĩu môi: “Muốn vào thì vào đi, đứng ở cửa làm gì.”

“Ồ.” Sắc mặt Khiêm Chuẩn dịu đi một chút, chần chừ một chút rồi bước nhanh vào, sợ giây tiếp theo Tô Thiên Tầm lại đột nhiên chặn anh lại.

Một ngày không tắm, Tô Thiên Tầm cảm thấy ngứa ngáy khắp người, cô chỉ muốn nằm trong bồn tắm nóng ấm tắm một cái.

Khiêm Chuẩn bước vào nhìn quanh phòng trước khi ngồi xuống sô pha.

Tô Thiên Tầm cũng lười phản ứng lại anh, thấy anh câu nệ ngồi trên ghế sô pha như học sinh tiểu học, cô mím môi cười: “Khiêm Chuẩn, công ty anh không có việc gì sao?"

“Luôn nhàn rỗi như vậy?”

Đương nhiên là công ty có việc, Khiêm Chuẩn cũng hiểu ý trong lời nói của Tô Thiên Tầm, nhưng anh không định rời đi.

“Có người xử lý.”

Tô Thiên Tầm cảm thấy Khiêm Chuẩn rất may mắn, anh không cần làm gì cũng có thể thành công trở thành người thừa kế của nhà họ Khiêm, còn có xí nghiệp của nhà ông ngoại, sớm muộn gì cũng là của anh.

Đâu có đáng thương như cô, một cô gái nhỏ yếu ớt mảnh mai đáng lẽ được sống trong nhung lụa, nhưng lại phải tự mình kiếm ăn.

Đương nhiên thân thế của Khiêm Chuẩn cũng rất đáng thương, nhưng dù đáng thương đến đâu thì chẳng phải anh còn có một người bố sao, không giống như cô, lớn lên không cha không mẹ, một chút cảm giác lệ thuộc cũng không có.

“Vậy anh cứ thoải mái đi, tôi đi tắm.”

Ngừng một chút, cô cố ý nhắc nhở: “Đừng có suy nghĩ lung tung, nếu không thì anh đi đi.”

“Ừm.” Khiêm Chuẩn nhíu mày nhìn cô, con ngươi sâu thẳm, ánh mắt thâm thúy, thuần khiết đến mức không có một chút tạp chất nào, giống như chỉ có chỗ cho một người nhỏ bé là cô.

Trước đây Tô Thiên Tầm không nhận thấy điều gì trong ánh mắt này của anh, nhưng bây giờ ánh mắt này lại làm cô cảm thấy có chút phạm quy.

Ba năm không gặp mà người này lại phóng điện.

Cô không chịu nổi người hơi run lên, ôm áo tắm dài chạy vào trong phòng tắm.

Một tối không tắm, đột nhiên được ngâm mình trong bồn tắm, được nước ấm với nhiệt độ thích hợp bao lấy da thịt, cả người đều cảm thấy sảng khoái.

Thật muốn nằm trong đây cả đời không ra ngoài.

Tô Thiên Tầm ngâm mình trong đó khoảng bốn mươi phút mới ra, rồi gội đầu, bôi mỹ phẩm dưỡng da, cọ tới cọ lui trong phòng tắm đến lúc ra là chuyện một tiếng rưỡi sau.

Cô tưởng Khiêm Chuẩn đi rồi.

Dù sao cũng làm gì có ai nhàm chán như vậy, ngồi một mình trong phòng lâu như vậy.

Nhưng cô vẫn đánh giá thấp mức độ quái gở của Khiêm Chuẩn rồi, người này ngồi trên sô pha, đến cả vị trí cũng không đổi.

Chẳng qua trước mặt có thêm một túi hạt thông, một hột hạt thông, và một đống vỏ hạt thông.

Tô Thiên Tầm cảm thấy, nếu không có hạt thông, có khả năng đến cả dáng ngồi anh cũng không đổi.

“Sao lại bóc nhiều như vậy?” Tô Thiên Tầm thích ăn hạt thông nhất, nhưng móng tay của cô đều được làm tỉ mỉ, không thể bị chút tổn hại nào, cho nên ăn hạt thông đối với cô mà nói là một chuyện xa xỉ.

Mặc dù trong nhà đã mua rất nhiều dụng cụ bóc vỏ thông lớn bé, nhưng móng tay cô dài, thao tác rất bất tiện, thực sự quá phiền nên lười ăn luôn.

Người này vẫn nhớ chuyện cô thích ăn hạt thông.

Tô Thiên Tầm ngồi chéo đối diện Khiêm Chuẩn, cấm lấy chiếc lọ nhỏ, lấy một hạt thông ra cho vào miệng: “Ừm, đã lâu không được ăn hạt thông thoải mái như này rồi.”

Dừng một chút, còn nói đùa: “Anh đúng là rảnh.”

“Vứt lại bao nhiêu việc của công ty đến đây bóc hạt thông cho tôi.”

Cô nhìn hạt thông nho nhỏ không lớn bằng hạt đậu: “Thái tử gia nhà họ Khiêm tự bóc, đáng giá bao nhiêu một hạt!”

Khiêm Chuẩn: “...”

Làm như không nghe thấy, tiếp tục bóc.

Tô Thiên Tầm đổ ra một nắm nhỏ bỏ vào miệng, nhựa thông tràn ngập môi răng, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn: "Ừm, ăn ngon."

Cô cầm chiếc bình gốm nhỏ vẫy vẫy trước mặt Khiêm Chuẩn: “Tổng giám đốc Khiêm tuổi trẻ đầy triển vọng tự mình bóc, nói là báu vật vô giá cũng không quá.”

“Ai, Khiêm tổng nếu anh rảnh như vậy, rảnh đến mức tiền cũng không muốn kiếm, vậy không bằng cứu tế tôi, cho tôi đây bớt vất vả, mưa to còn phải mạo hiểm làm việc.”

Hai tay cô chống cằm thở dài: “Sao tôi lại đáng thương như vậy chứ.”

Trước đây Tô Thiên Tầm cũng hoạt bát như vậy, nói chuyện trầm bổng du dương, có nhiều mánh khóe, Khiêm Chuẩn đã sớm quen rồi.

Nhưng đây là lần đầu nghe cô phàn nàn về công việc khó khăn, dù sao ba năm trước cô mới tốt nghiệp không lâu vẫn chưa đi làm.

Nghe cô nói xong, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh cho em tiền."

Tô Thiên Tầm một tay chống cằm, một tay cầm hạt thông đưa đến miệng, chớp mắt: “Lấy danh nghĩa gì?”

Khiêm Chuẩn tiếp tục bóc hạt thông, rũ mắt xuống: “Em muốn lấy cái gì thì lấy cái đó.”

Tô Thiên Tầm vô cùng buồn cười nhìn anh: “Trước kia sao tôi không cảm thấy anh sẽ có loại suy nghĩ này nhỉ.”

“Nếu tôi muốn thật, anh định cho bao nhiêu?”

Khiêm Chuẩn im lặng, Tô Thiên Tầm thử nói: “Một vạn, hai vạn, mười vạn?”

Khiêm Chuẩn vẫn im lặng, Tô Thiên Tầm tiếp tục đoán: “Vậy trăm vạn, ngàn vạn?”

Khiêm Chuẩn vẫn im lặng bóc hạt thông, một chữ cũng không nói.

Tô Thiên Tầm cảm thấy đoàn mò không thú vị, cô lấy tóc quấn trên ngón tay: “Không nói thì thôi.”

“Có bao nhiêu cho bấy nhiêu.” Khiêm Chuẩn đột nhiên nói, giọng của anh rất thấp, nhưng lại giống như tiếng sấm nổ bên tai Tô Thiên Tầm.

Cô mím môi quay đầu nhìn về phía Khiêm Chuẩn, người đàn ông cúi đầu cẩn thận bóc hạt thông, lời vừa nói ra rất tự nhiên thoải mái, như lãng tử chơi đùa tình cảm thành thói quen thường xuyên nói lời này để lừa gạt con gái.

Nhưng Tô Thiên Tầm biết, lời Khiêm Chuẩn nói ra còn có hiệu quả hơn hợp đồng được đóng dấu.

Cho nên, đây thật sự là lời trong lòng anh?

“Thật sao?”

Khiêm Chuẩn hơi gật đầu, trước sau vẫn không nhìn vào mắt cô.

Không biết tại sao, trong lòng Tô Thiên Tầm bỗng hiện lên một cảm giác kỳ lạ.

Hoặc là người đàn ông trước mặt này, thực sự rất yêu cô.

Nhưng chuyện ba năm trước...

"Cái đó..." Tô Thiên Tầm đột nhiên không muốn ăn hạt thông nữa, cô đứng dậy nói: "Tôi đi nghỉ một chút.”

Dừng một chút: “Anh cũng về thành phố Ly đi, có thời gian thì quay lại đây.”

Khiêm Chuẩn định nơi không về, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh lau tay, cầm điện thoại bắt máy trước.

“Bố.” Giọng Khiêm Chuẩn nhàn nhạt. Tô Thiên Tầm vừa đi về phía phòng ngủ, vừa quay đầu lặng lẽ nhìn Khiêm Chuẩn.

Biết là bố Khiêm gọi đến, nên hơi tò mò.

Từ nhỏ đến lớn, thái độ của bố Khiêm với Khiêm Chuẩn vẫn luôn rất kỳ lạ.

Nói là nghiêm khắc, thì ông ta không quản giáo con cái giống những người cha khác, bắt chọn học tập tốt, dạy con cái đạo lý làm người.

Nói không tốt, thì dường như ông ta cũng rất quan tâm đến Khiêm Chuẩn.

Ví dụ như sẽ hỏi anh đang làm gì, gặp ai, có kế hoạch gì cho cuộc đời mình.

Bây giờ Tô Thiên Tầm dường như đã hiểu ra một chút, là tại sao giữa hai người có cảm giác xa cách.

Mặc dù sống chung một mái nhà, nhưng rất khách khí, là loại cảm giác rất xa lạ.

Thật ra điều nhà họ Khiêm làm cô cảm thấy kỳ lạ chính là, rõ ràng Khiêm Chuẩn là em trai, nhưng anh lại là người thừa kế duy nhất nhà họ Khiêm chỉ định.

Hinh như Khiêm Hưu đến cả cổ phần cũng không có.

Đương nhiên cô không biết ba năm nay đã xảy ra chuyện gì, Khiêm Hưu có nhận được cổ phần không.

Ít nhất là trước đó Khiêm Hưu tốt nghiệp nghiên cứu sinh vào bệnh viện, vẫn không có cổ phần.

Mà điều khiến cô nghi ngờ nhất là tại sao mẹ của Khiêm Hưu là con dâu danh chính ngôn thuận của nhà họ Khiêm, nhưng con trai lại không có gì, còn Khiêm Chuẩn lại là người thừa kế.

Người thừa kế này còn bị mọi người nhục mạ là con của tiểu tam.

Tô Thiên Tầm hoàn toàn không cảm thấy Khiêm Chuẩn là con của tiểu tam.

Hơn nữa cho dù là con của tiêu tam, cũng không ảnh hưởng gì đến tình cảm giữa bọn họ.

...

Khoảng bốn năm phút sau, Khiêm Chuẩn cúp điện thoại, anh vừa quay lại đã thấy Tô Thiên Tầm ló đầu như quỷ dựa vào sô pha đằng sau anh nghe lén.

Tô Thiên Tầm bắt gặp ánh mắt của Khiêm Chuẩn, ngượng ngùng đứng dậy, xấu hổ giải thích: “Cái đó, tôi làm rơi đồ, chứ không phải cố ý nghe.”

Khiêm Chuẩn không có gì giấu Tô Thiên Tầm, nên cũng không để bụng chuyện cô nghe trộm.(Abilene x T Y T)

Im lặng vài giây, nói: “Khả năng anh phải quay lại thành phố Ly.”

“Mau đi, mau đi.” Tô Thiên Tầm cảm thấy Khiêm Chuẩn không cần phải ở lại đây.

Khiêm Chuẩn thấy cô muốn mình đi như vậy, trong lòng hơi bực bội.

Tô Thiên Tầm chú ý đến biến hóa trên mặt anh, cười nói: “Lát nữa tôi phải đi quay phim, cũng không thể ở cùng anh mãi được, tốt hơn là anh nên về sớm chút, khi nào có thời gian thì đến đây.”

Dùng một chút: “Đừng đến thường xuyên, chỉ... Nửa tháng đến một lần đi, ở lại một hoặc hai ngày rồi rời đi, coi như nghỉ phép.”

Tô Thiên Tầm cảm thấy nếu cô không đặt thời gian, không quá hai ba ngày sau Khiêm Chuẩn sẽ lại đến.

Mặc dù Khiêm Chuẩn không hài lòng với đề nghị của Tô Thiên Tầm, nhưng vẫn gật đầu.

Nghĩ đến những gì bố Khiêm vừa nói với anh, Khiêm Chuẩn hơi do dự, nhưng vẫn nói: “Nếu...”

“Nếu sau này anh không thể thừa kế công ty nhà họ Khiêm, em có ghét bỏ anh không?”

Tô Thiên Tầm bị bộ dạng nghiêm túc của anh chọc cười: “Anh nói nhảm cái gì thế, sao lại có cảm giác như chúng ta sắp kết hôn vậy.”

Nhận thấy ánh mắt thất vọng của Khiêm Chuẩn, Tô thiên Tầm lại nói thêm: “Nếu thực sự có ngày đó, thì anh yên tâm, tôi sẽ không để anh đói chết.”

Tô Thiên Tầm cảm thấy Khiêm Chuẩn người này, giỏi nhất là giả vờ đáng thương trước mặt cô.

Biết cô sẽ mềm lòng, nên lần nào cũng dùng chiêu im lặng bị tổn thương này.

Ngay cả khi ba năm trước xảy ra chuyện kia, cô cũng chỉ mất bình tĩnh lúc đó, sau đó vẫn không có cách gì với anh.

Khiêm Chuẩn vẫn ăn vạ không chịu đi, Tô Thiên Tầm chú ý đến hạt thông trên bàn, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, hạt thông ở đâu ra?"

“Không phải là sáng nay anh ra ngoài mua chứ?”

“Còn cả cháo sáng nay nữa, anh vẫn chưa giải thích là lấy ở đâu?”

Khiêm Chuẩn: “...”

“Anh đi đây, mấy ngày nữa lại đến.”

Thấy Khiêm Chuẩn rời đi như đang chạy trốn, Tô Thiên Tầm bĩu môi.

Cái nhóc phản bội Tang Tử này, đúng là càng ngày càng trắng trợn táo bạo.

Khiêm Chuẩn đi đến cửa, thấy Đường An Hòa lại đến, trong ngực còn ôm bó bách hợp như khi xuất hiện ở bệnh viện.

Trong lòng cảm thấy không vui.

Đương nhiên Đường An Hòa cũng chú ý tới vẻ mặt của Khiêm Chuẩn, lại thấy anh đi ra khỏi phòng Tô Thiên Tầm, còn cái gì không sao, hơi do dự một chút rồi nhét hoa vào trong ngực anh: “Thật ra, hoa này là tôi tặng cho anh.”

Khiêm Chuẩn: “...”

Sau khi Khiêm Chuẩn rời đi, Tô Thiên Tầm tiếp tục quay phim.

Sau khi Hoắc Dĩnh Tân rời đi, cả đoàn phim đều hài hòa hơn nhiều, đặc biệt là thái độ của Đường An Hòa với Tô Thiên Tầm, gần như trở thành chó liếʍ.

Trong kịch bản có một cảnh nam nữ chính cãi nhau, đây là lần đầu tiên Hàn Tranh nổi giận với Điền Lộ Lộ.

Vẻ mặt của Hàn Tranh rất hung dữ, như thể anh ta hận không thể bóp chết Điền Lộ Lộ.

Nhưng một đoạn diễn như vậy, nếu là trước đây chỉ cần một lần là qua.

Nhưng bây giờ, Đường An Hòa đã NG 11 lần, đến cả Chương Hoa Lai cũng nổi giận: “Đường An Hòa cậu có được không?’

Đường An Hòa cũng oan ức, chỉ vào Tô Thiên Tầm nói: “Đều tại cô ấy.”

Những người bên cạnh đều bàn tán xôn xao, không khỏi hỏi: "Tại sao?"

Đường An Hòa: “Mấy người đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp như chị Tô, tức giận, cho tôi xem.”

Ha ha ha ha ha ha...

Trong đám người vang lên tiếng cười.

Tô Thiên Tầm: “...”

Không nói nên lời nhìn Đường An Hòa.

Vậy nên đây là lỗi của cô.

Các cảnh quay còn lại diễn ra rất suôn sẻ, vốn định kết thúc sau tết, không ngờ vừa đến tháng chạp đã đóng máy.

Hôm nay mùng tám tháng chạp tổ chức tiệc đóng máy, mọi người sẽ đường ai nấy đi.

Ở chung hơn ba tháng, mọi người đều không nỡ, lúc sắp chia tay mọi người quay lại cầm tay nhau hai mắt đẫm lệ, ai cũng không muốn về trước.

Tô Thiên Tầm cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu: “Không ngờ nhanh như vậy đã quay xong rồi.”

“Đúng vậy, thực sự rất nhớ cô, Thiên Tầm.”

“Đúng vậy, tôi cũng nhớ, lúc đầu mọi người đều cảm thấy Thiên Tầm lạnh lùng khó ở chung, không ngờ sau một thời gian dài, mới phát hiện ra Thiên Tầm đúng là thiên sứ nhỏ của chúng ta.”

“Chủ yếu là do chúng ta đều bị lừa, tin vào lời đồn.”

...

Mọi người anh một lời tôi một lời vậy quanh Tô Thiên Tầm nói ra sự không nỡ trong lòng, Tô Thiên Tầm bị bọn họ làm cho giật mình: “Tôi lạnh lùng?”

“Ha ha ha, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy người khác nói tôi lạnh lùng.”

...

Thấy thời gian càng ngày càng muộn, mọi người còn có việc riêng phải làm, nên cho dù không nỡ đến đâu cũng phải chia tay.

Đúng lúc này, Chương Hoa Lai lại thả ra một quả bom: “Được rồi được rồi, nếu không muốn chia tay thì có thể xem xét bộ phim mới của tôi, đã bắt đầu tuyển diễn viên rồi, cần rất nhiều diễn viên nữ, nếu mọi người nể mặt Chương mỗ tôi, nhất định phải đến ủng hộ nhé.”

"Thật sao?"

Mọi người không thể tin được, nhưng vẻ mặt của Chương Hoa Lai không giống như nói dối, lập tức vây lấy quanh ông ấy: “Thử nữ chính trước?"

Chương Hoa Lai: “...”

Tô Thiên Tầm đóng máy, Khiêm Chuẩn đã nói hôm nay sẽ đến đây đón cô.

Nhưng lúc cô rời khỏi phim trường lại không thấy Khiêm Chuẩn, nhưng lại thấy tài xế của anh đứng ở cửa khách sạn.

Khiêm Chuẩn rất ít khi thất hứa, Tô Thiên Tầm đoán có lẽ anh bị vướng vào chuyện của công ty, nếu không anh đã không phái xe riêng đến.

Cô và Tang Tử lái xe đến đây, căn bản không cần đón, nếu cô đi cùng tài xế của Khiêm Chuẩn, thì nhất định phải để Tang Tử lái xe về một mình.

Nghĩ đến đây, Tô Thiên Tầm đợi tài xế đi đến, rồi nói: “Tôi về chung với Tang Tử, anh tự về đi.”

Vẻ mặt Lý Dương đau khổ: “Vậy không ổn đâu, tổng giám đốc Khiêm bảo tôi đón cô về.”

Tô Thiên Tầm cười: “Nếu vậy Tang Tử sẽ phải lái xe một mình mấy tiếng đồng hồ, cô ấy sẽ thấy chán.”

Lý Dương muốn nói mình cũng thấy chán, nhưng như này như Tô Thiên Tầm dùng để gϊếŧ thời gian cho cậu ta vậy, do dự một chút cuối cùng vẫn không nói: “Vậy tôi đi theo các cô.”

Nói cũng rất trùng hợp, Tô Thiên Tầm bên này vừa nói với Lý Dương xong, còn chưa quay lại xe, đã thấy Khiêm Hưu.

Khiêm Hưu lái một chiếc xe việt dã màu đen rất bình thường, anh ấy mặc phong cách Anh dáng người cao chân dài đứng cạnh xe, vẫy tay với cô từ xa.

Mặc dù Tô Thiên Tầm diễn nữ chính, nhưng dù sao phim truyền hình cũng chưa phát sóng, cũng chưa nổi tiếng đâu, nên cũng không sợ bị paparazzi đăng tin gì, do dự một chút, rồi đi qua chào hỏi.

“Anh Khiêm Hưu, thật trùng hợp.”

Khiêm Hưu nhìn qua Lý Dương ở phía xa, mím môi mỏng, sửa lại: “Không phải trùng hợp, là anh đặc biệt đến đây đón em.”

“Đón em?” Tô Thiên Tầm ngẩn ra, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Mặc dù lúc nhỏ cô thích Khiêm Hưu, nhưng cũng không tiếp xúc nhiều với anh ấy.

Khiêm Hưu lớn hơn cô ba tuổi, lúc cô học tiểu học không nghĩ gì, lúc học cấp hai anh ấy đã học cấp ba rồi, lúc cô học cấp ba, anh ấy đã vào đại học rồi.

Nghĩ kỹ lại thì, cơ hội tiếp xúc thực sự không nhiều lắm.

“Anh Khiêm Hưu có việc gì sao?”

Khiêm Hưu nhìn thoáng qua xe của mình: “Lên xe rồi nói.”

Tô Thiên Tầm không định lên xe, bất chấp ngồi chung xe với một người đàn ông đã kết hôn, luôn cảm thấy không phải chuyện bình thường.

Hơn nữa dẫu sao trước kia cô cũng từng thích người đàn ông này.

“Anh Khiêm Hưu, có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi.”

Khiêm Hưu cong khóe môi, có chút chua xót: “Sao vậy, Thiên Tầm xa lạ với anh trai nhỏ đã cứu mạng em năm 14 tuổi như vậy sao?”

Nói như cô là một người vong ơn bội nghĩa vậy, Tô Thiên Tầm nhíu mày, giải thích: “Em sợ làm chậm trễ thời gian của anh Khiêm Hưu.”

Khiêm Hưu không chút khách khí vạch trần lời nói dối của cô: “Em không phải lo sẽ làm ra tai tiếng gì.”

Dừng một chút: “Em yên tâm đi, chắc chắn sẽ không xảy ra loại chuyện đấy.”

Bị người ta nói trúng tim đen, Tô Thiên Tầm cũng không kiên trì nữa, nhưng vẫn muốn kiếm cớ khác: “Rất nhanh sao?”

“Em còn phải về chung với Tang Tử, sức khỏe mẹ cô ấy không tốt, cô ấy phải mau chóng trở về.”

Khiêm Hưu lập tức nói: “Yên tâm, anh cũng phải về thành phố Ly, để cô ấy đi trước, anh đưa em về.”

Tô Thiên Tầm: “...”

Thấy Tô Thiên Tầm còn do dự, sắc mặt Khiêm Hưu không tốt lắm, nhưng lại giả vờ thoải mái nói đùa: “Sao vậy, còn sợ anh sẽ làm gì em trên đường sao.”

“Sao có thể.” Tô Thiên Tầm xấu hổ cười nói: “Anh Khiêm Hưu có ân đã cứu em, em còn chưa báo đáp, sao có thể nghĩ như vậy được.”

Cô thấy sắc mặt Khiêm Hưu tốt hơn chút, vừa mở cửa lên xe, vừa nói: “Vậy làm phiền anh Khiêm Hữu làm tài xế đưa em về vậy.”

Lúc này Khiêm Hưu mới vừa lòng đóng cửa xe, lên xe từ bên kia.