Chương 16: Được Ôm

Tô Thiên Tầm uống chút thuốc, sau nửa đêm cảm giác đau đớn mới giảm bớt.

Rạng sáng mới mơ màng ngủ được.

Tô Thiên Tầm là một người rất nghiêm túc trong công việc, mặc dù người không khỏe nhưng cô cũng không nghĩ đến việc xin nghỉ, vẫn dậy theo giờ chuông báo thức kêu.

Tang Tử thấy sắc mặt cô không tốt, đau lòng nói: “Nếu không thì xin nghỉ nửa ngày đi, buổi chiều quay tiếp.”

Tô Thiên Tầm lắc đầu: “Thôi bỏ đi, nếu là bệnh khác còn tốt, chứ xin nghỉ vì đến tháng, có vài người không biết sẽ nói thế nào đây.”

“Đây là lần đầu tiên chị làm nữ chính, nên không muốn bị người ta bôi đen.”

“Vậy được, để em đi lấy cơm cho chị.” Tang Tử nói xong liền rời đi.

Bụng Tô Thiên Tầm đau dữ dội, ăn không vào, nên chỉ ăn một chút.

Cảnh quay buổi sáng không nhiều, Tô Thiên Tầm quay xong liền tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Buổi chiều có nhiều cảnh quay, cô đến cả thời gian uống ngụm nước cũng không có, bận đến hơn bảy giờ.

Ban đêm mưa phùn, tình cờ có một cảnh nam nữ chính tranh cãi trong mưa phùn, Chương Hoa Lai nhân cơ hội nói: "Mọi người mau ăn cơm đi, lát nữa lại đây quay thêm hai cảnh.”

“Gặp trời mưa không dễ, sau này đỡ phải dùng mưa nhân tạo.”

Tang Tử đau lòng cho Tô Thiên Tầm, vốn dĩ đã đau bụng kinh, hôm nay lại bận cả một ngày, cơm cũng chưa ăn, bây giờ tăng ca không phải là làm khó cô sao.

Vừa định mở miệng thương lượng với đạo diễn có thể đôi hôm khác không, thì nghe thấy Hoắc Dĩnh Tân âm dương quái khí nói: “Vất vả lắm mới gặp được trời mưa, bớt rất nhiều phiền phức, mọi người chuẩn bị xong rồi, sẽ không vì người Thiên Tầm không thoải mái, mà không quay nữa chứ?”

Từ hôm qua Hoắc Dĩnh Tân đã nhìn ra Tô Thiên Tầm không khỏe, hôm nay nhân cơ hội thường xuyên bị NG để làm khó Tô Thiên Tầm.

Bây giờ trời đang mưa, đúng là cầu mà không được, cho nên trước khi Tang Tử mở miệng, đã chặn miệng cô ấy.

“Chẳng lẽ để cả đoàn phim chờ một mình cô?”

Tang Tử vừa định nói, nhưng lại bị Tô Thiên Tầm ngăn lại.

Tô Thiên Tầm dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ấy, sau đó nhìn về phía Hoắc Dĩnh Tân, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: “Người tôi quả thật có chút không thoải mái, nhưng vẫn chưa đến mức ảnh hưởng đến việc quay phim, vất vả lắm mới gặp được mưa to, vừa hay quay cảnh trong mưa cho tốt.”

Cô cảm thấy cơ thể mình vẫn chưa yếu đến mức như vậy, chỉ là hơi đau thôi, uống nhiều nước ấm một chút là được.

Chương Hoa Lai nghe người Tô Thiên Tầm không thoải mái, thông cảm nói: “Nếu thật sự không được, thì cũng đừng cố.”

Tô Thiên Tầm: “Không sao đâu, vẫn có thể kiên trì.”

Chương Hoa Lai: “Nếu như vậy, thì mọi người ăn cơm trước đi, rồi quay xong sớm để kết thúc công việc.

Đột nhiên trời mưa, thời tiết trở lạnh, người Tô Thiên Tầm không khỏe, uống một bát canh trứng gà nóng hầm hập nên cũng cảm thấy khá hơn nhiều.

Tang Tử đưa cho cô một miếng dán giữ ấm Bảo Bảo: “Dán cái này lên đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Bây giờ Tô Thiên Tầm đang mặc trang phục công sở, sơ mi trắng, váy ôm mông.

Cảnh quay sau là Điền Lộ Lộ bị khách hàng gây rắc rối, lãnh đạo trực tiếp của cô ấy, chính là vai nữ hai do Hoắc Dĩnh Tân đóng chẳng những không giúp cô ấy, còn chỉ trích cô ấy không làm được việc, mắng cô ấy một trận.

Điền Lộ Lộ vô cùng oan ức chạy ra ngoài trong cơn mưa phùn, không muốn làm nữa.

Nam chính Hàn Tranh biết chuyện liền đuổi theo, anh ấy không những không an ủi Điền Lộ Lộ, mà còn châm chọc tố chất tâm lý của cô không tốt, hai người liền xảy ra tranh cãi dưới cơn mưa phùn.

Mà lúc này nữ hai còn chạy ra cười nhạo Điền Lộ Lộ, còn nói cô ấy nếu không làm được thì cút sớm một chút.

Hàn Tranh vốn khinh thường Điền Lộ Lộ đến cả một chút oan ức cũng không chịu được, nhưng thấy nữ hai mắng Điền Lộ Lộ, thì lại bùng nổ, cãi nhau với nữ hai ngay tại chỗ.

Nữ hai đương nhiên không cam lòng yếu thế, càng cãi nhau gay gắt với Hàn Tranh, cuối cùng Điền Lộ Lộ lại thành người xem kịch.

Đây cũng là một bước ngoặt trong mối quan hệ giữa Điền Lộ Lộ và Hàn Tranh.

Sau đó hai người xóa tan hiềm khích lúc trước, tình cảm phát triển vượt bậc, cho đến khi xác định quan hệ.

Hơn nữa cãi nhau trong mưa, không chỉ riêng tình cảm của nam nữ chính có bước ngoặt, mà còn là bước trưởng thành trong sự nghiệp của nữ chính.

Vì thế có thể nói cảnh cãi nhau trong mưa này, có thể coi là tâm điểm của cả bộ phim.

Tô Thiên Tầm cảm thấy dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải làm thật tốt.

Đứng trong mưa, nước mưa rơi trên quần áo, rất dễ bị ướt đẫm, nếu dán miếng giữ ấm Bảo Bảo thì rất dễ thấy.

Cho nên Tô Thiên Tầm liếc nhìn miếng giữ ấm Bảo Bảo rồi từ chối: “Thôi đi, sẽ làm hiệu ứng quay phim không tốt, còn phải bóc ra nữa.”

Rất nhanh việc quay phim bắt đầu.

Sau khi Điền Lộ Lộ bị khách hàng mắng, rồi bị lãnh đạo mắng, cô ấy siết chặt ngón tay, trong lòng cảm thấy oan ức, khổ sở, không cam lòng.

Cô ấy không khống chế được cảm xúc hét lên với lãnh đạo: “Cùng lắm thì tôi không làm nữa” sau đó liền chạy ra ngoài.

Dưới ống kính, cô ấy đang đi bộ một mình trong cơn mưa nặng hạt.

Vốn dĩ hôm nay Tô Thiên Tầm không thoải mái, dáng vẻ cô đơn gầy yếu được cô diễn giải một cách nhuần nhuyễn, gãi đúng chỗ ngứa, ngay cả đạo diễn Chương Hoa Lai cũng giơ ngón cái lên.

Hoắc Dĩnh Tân lại không muốn cô kết thúc công việc thuận lợi như vậy, đợi đến khi cô ta đuổi kịp đến dưới tầng ba người cùng nhau đối diễn lại dùng kỹ xảo buổi sáng ra, cố ý làm khó Tô Thiên Tầm.

Nước mưa không ngừng đập vào người, lúc mới bắt đầu mưa vẫn nặng hạt, sau đó chuyển thành mưa vừa liên tục không ngừng.

Mỗi lần rơi xuống người, đều khiến cả người Tô Thiên Tầm lạnh lẽo.

Nếu biết lạnh như vậy, tối nay nói gì cô cũng sẽ không tăng ca.

Nhưng bây giờ sắp kết thúc công việc rồi, sao cô có thể bỏ dở giữa chừng.

Chỉ có thể cắn răng nhịn lại.

Hoắc Dĩnh Tân thấy người Tô Thiên Tầm phát run, cố ý nói: “Thiên Tầm không chịu nổi nữa sao.”

“Ai, dù sao cũng không giống loại người thô kệch như chúng ta hoàn cảnh nào cũng có thể thích ứng, mưa một chút đã không chịu được nữa rồi.”

Tô Thiên Tầm lau nước mưa trên mặt, lạnh lùng nhìn cô ta: "Nếu không phải cô thường xuyên NG, chúng ta đã sớm quay xong rồi."

"Không nỗ lực nâng cao kỹ thuật diễn, chỉ ở đây lục đυ.c với nhau cô thấy có thú vị không?”

“Cô───” Hoắc Dĩnh Tân cố ý kéo dài thời gian, một người bình thường như cô ta còn không chịu được, không tin Tô Thiên Tầm có thể chịu được: “Đúng vậy là do kỹ thuật diễn của chúng tôi không tốt, kỹ thuật diễn của cô tốt, thì cô có thể quay một lần là qua.”

“Chúng ta làm lại.” Tô Thiên Tầm không để ý đến cô ta, chỉ nghĩ mau chóng quay xong.

Tô Thiên Tầm không để ý đến cô ta, Hoắc Dĩnh Tân lại đi phàn nàn với Đường An Hòa, muốn kéo Đường An Hòa vào phe của mình.

Kể từ khi gia nhập đoàn phim, Đường An Hòa đã nghe nói Tô Thiên Tầm bá đạo, ngang ngược kiêu ngạo, ỷ vào có người chống lưng nên bắt nạt nữ minh tinh khác, chơi bời với người có danh tiếng lớn.

Anh ta cũng là người mới, trước khi ra mắt thường xuyên bị bắt nạt, chỉ biết âm thầm chịu đựng.

Cho nên không có ấn tượng tốt với Tô Thiên Tầm, cho dù bây giờ thấy sắc mặt cô không tốt, cũng không nghĩ là người cô không khỏe, mà cho rằng cô cố ý giả vờ yếu đuối để dạy Hoắc Dĩnh Tân một bài học.

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Đường An Hòa không vui nói: “Chưa từng thấy người nào yếu ớt như cô.”

Đương nhiên Tô Thiên Tầm có thể nhìn ra Đường An Hòa cố ý nhắm vào cô, muốn nói hai cậu, nhưng cơ thể cô thật sự không thoải mái, trời mưa càng lúc càng lớn, cô không muốn trì hoãn nữa, chỉ hy vọng mau kết thúc.

"Vậy thì nhanh lên."

Đường An Hòa cũng nhắm vào Tô Thiên Tầm, vui nhất đương nhiên là Hoắc Dĩnh Tân, cô ta lộ ra nụ cười đắc thắng.

Hận không thể để Tô Thiên Tầm bỏ cuộc ngay bây giờ, rời khỏi đoàn phim càng tốt.

Việc quay phim vẫn tiếp tục, Điền Lộ Lộ không muốn cãi nhau với Hàn Tranh, cô ấy xoay người rời đi, lại bị Hàn Tranh nắm lấy cổ tay.

Khi Đường An Hòa tiếp xúc với làn da của Tô Thiên Tầm, đã bị dọa trước nhiệt độ nóng bỏng của cô, thậm chí còn quên là đang quay phim: “Sao lại nóng như vậy?”

Đây đâu phải nhiệt độ bình thường của cơ thể, cũng ý thức được thành kiến của bản thân mình với Tô Thiên Tầm quá sâu, vội vàng bảo đại diễn dừng: “Dừng───”

Lúc này cơ thể Tô Thiên Tầm cũng đã chịu đứng đến cực hạn rồi, cô được nuông chiều từ bé, đâu phải chịu khổ như này.

Nếu không phải cô mạnh mẽ, không muốn làm người khác cảm thấy cô đang chơi đùa với những người có danh tiếng lớn, đây cũng là lần đầu tiên cô được chọn diễn vai nữ chính, muốn để lại ấn tượng tốt với mọi người, nếu không cũng không phải bán mạng như vậy.

Quả nhiên nỗ lực làm việc không dễ dàng như vậy, cô không có cuộc sống cá mặn tiêu diêu tự tại nữa.

Lúc cô đang mê man, ý thức ngày càng mơ hồ, đột nhiên cảm thấy mình ngã vào một cái ôm ấm áp, mà khuôn mặt của chủ nhân cái ôm này, vậy mà có chút quen mắt.

Hình như là...

Anh trai nhà họ Khiêm đã ba năm không gặp.

Ba năm trước cô uống rượu phạm lỗi làm hỏng việc một lần, lần này tám phần là cô váng đầu hoa mắt nên hồ đồ rồi.

Chứ sao Khiêm Hưu có thể xuất hiện ở đây được.

Tô Thiên Tầm cố gắng mở mắt ra, cố gắng muốn nhìn rõ xem người trước mặt cô là ai, nhưng cơ thể cô quá yếu, đầu óc không tỉnh táo không thấy rõ lắm.

Trong nháy mắt, cô nhận định người trước mắt là Khiêm Chuẩn.

Cho nên trước khi ngất xỉu, cô gọi một tiếng: “Khiêm Chuẩn───”

Mí mắt từ từ khép lại, trong cơn mê, xuyên qua màn mưa, có một bóng người mơ hồ đứng cách đó không xa.

“Thiên Tầm──”

Ngay trước khi Tô Thiên Tầm ngã xuống, Đường An Hoà đã nắm lấy cổ tay cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể không đúng, lúc bảo đạo diễn dừng lại, đột nhiên bị một người đàn ông đẩy ra, sau đó Tô Thiên Tầm đã bị người đó ôm lấy.

Đường An Hòa không quen người đến, chỉ cảm thấy rất kỳ quái, nhìn có vài phần giống Khiêm Chuẩn, nhưng lại không phải anh.

Mưa càng ngày càng nặng hạt, Tô Thiên Tầm đột nhiên ngất đi, hiện trường hỗn loạn, có người mở ô, có người nhấc điện thoại gọi 120, có người khiêng cáng, mãi cho đến khi có người đến ôm Tô Thiên Tầm đi.

Mọi người mới nhận ra tình huống không đúng.

Bởi vì không ai nghĩ đến chuyện sẽ có một người xa lạ đột nhiên lao vào đoàn phim, ôm nữ chính của bọn họ đi.

Sao lại thế này?

Người kia là ai?

Rốt cuộc có ý gì?

...