Bệnh Tình Yêu

2.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bác sĩ khoa nội Lăng Lệ và Giản Minh, bệnh nhân của anh đều là những người thất bại trong hôn nhân, hai người sau khi gặp gỡ đều nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng Giản Minh nghĩ mình có bệnh và đã có  …
Xem Thêm

Giản Minh bật cười, đi về trạm xe buýt.

Lăng Lệ đi theo, “Chờ xe à? Cùng chờ đi.”

Giản Minh trả lời, “Được thôi.”

Tất cả ánh đèn trong thành phố đều soi sáng cho Giản Minh và Lăng Lệ trên chuyến xe đêm này.

Không chỉ Lăng Lệ có phần mang về, Giản Minh cũng có. Có điều trong túi của Giản Minh có cà phê, Lăng Lệ thì không, cô mở nắp hộp giấy ra, cà phê Latte tỏa ra hương thơm nồng nàn, kí©h thí©ɧ vị giác của Lăng Lệ, anh tán thưởng tự đáy lòng, “Ồ, như vậy cuộc sống mới có giá trị.”

Giản Minh đồng ý với Lăng Lệ, đưa cà phê cho anh, “Này, cho anh.” Nhìn thấy Lăng Lệ tần ngần, nghiêm chỉnh thề thốt, “Tôi chưa uống miếng nào.”

“Không phải, vấn đề ở chỗ tôi uống rồi thì cô thế nào?”

Giản Minh thật thà khai báo, “Tôi có mang nước ấm trong bình giữ nhiệt, hơn nữa, đây là ly cà phê mua cho anh.” Nhún vai, “Chỉ còn lại một ly, không còn cách nào khác.” Vô cùng kiên định, cô nhét cà phê vào trong tay Lăng Lệ, kèm theo chú thích, “Không bỏ đường.”

Lăng Lệ vui vẻ nhận lấy, nhấp một ngụm cà phê, mùi thơm cực kỳ dễ chịu, chỉ cảm thấy tỉnh người hẳn, tâm hồn co quắp bấy lâu nay như được thức tỉnh bởi mùi thơm ngào ngạt của cà phê, anh thấy thỏa mãn trong lòng, “Cảm ơn, trời lạnh như thế này, cảm giác được uống thứ gì nóng hổi thật tuyệt.”

Giản Minh nghịch ngợm, “Tôi cứ nghĩ rằng anh sẽ nói với tôi, buổi đêm uống cà phê sẽ không tốt cho sức khỏe.”

“Lâu lâu uống một lần không sao cả.” Lăng Lệ lại nhấp thêm một ngụm cà phê, “Hơn nữa làm gì có ai vừa thưởng thức cái tốt của cà phê, lại vừa ra sức chê bai những mặt trái của nó cơ chứ.”

Giản Minh nửa đùa nửa thật, “Vẫn còn có lương tâm, thói quen tốt.”

Lăng Lệ lập tức tiếp lời, “Tôi sẽ cố gắng duy trì.” Nâng ly cà phê lên như kiểu chúc rượu với Giản Minh, Giản Minh cũng đưa cái bánh Tiramisu trong tay lên đáp trả, họ cười vui vẻ trong màn đêm sáng tỏ, ánh đèn nhấp nháy lung linh.

Giản Minh nghĩ rằng, vị bác sĩ họ Lăng này vẫn là một anh chàng có tư tưởng đơn giản, anh ấy nhất định không thuộc trường phái “luôn luôn đúng” kia chứ nhỉ? Giống như La Thế Triết, không bao giờ ra ngoài mua sắm, cũng ít khi vào bếp nấu ăn, bởi vì không làm thì sẽ không xảy ra sai sót, sẽ luôn giữ vững được lập trường để bới móc những sai sót về thành quả của bất cứ người nào. Anh ta vừa được hưởng thụ, lại vừa được lên giọng quở trách, cứ như thể La Thế Triết có tính thiên bẩm như thế. Trong những năm tháng ở cùng với La Thế Triết, thật sự rất hiếm khi thấy anh ta chủ động khen ngợi điều gì, đương nhiên là anh ta tài hoa, thông minh, đẹp trai, nhưng kiểu hay xoi mói, khắc nghiệt, nặng nề, không khoan dung thì xưa nay vẫn thế. Mà cô, không ngờ lại có thể chịu đựng lâu như vậy.

Lăng Lệ tìm chủ đề nói chuyện với Giản Minh, “Chắc làm việc ở tiệm bánh này lâu rồi nhỉ?”. Anh nhẩm tính thời gian quen với Giản Minh, “Được hai năm chưa nhỉ?”.

Giản Minh khẳng định, “Hai năm rồi.”

Lăng Lệ tao nhã cắn miếng bánh sandwich của anh, “Mãi mà không biết cô làm nghề gì, chỉ hay nhìn thấy cô đi chuyến xe đêm, tôi thường tự hỏi, tại sao lại có người số khổ như những bác sĩ trực ca đêm chúng tôi đây?”.

Giọng nói của Giản Minh có chút ngưỡng mộ, “Có thấy số khổ gì đâu, có được công việc và thu nhập ổn định như của bác sĩ, có lẽ tôi sẽ tình nguyện trực ca đêm.” Trông thấy ánh mắt kinh ngạc của Lăng Lệ nhìn mình cô giải thích, “Tôi chưa tốt nghiệp đã vội lấy chồng, sau khi kết hôn ở nhà làm nội trợ suốt, hai năm trước ly hôn, không thể cứ ru rú ở nhà mãi, nhưng mà lại không có kinh nghiệm trong công việc, chẳng có những bằng cấp đẹp, đương nhiên là không tìm thấy công việc thích hợp.” Giản Minh cười đau khổ, chẳng hề có ý định giấu giếm Lăng Lệ về lý lịch của mình, xét cho cùng, trước mặt nguời lạ thì càng dễ dàng thổ lộ tâm sự hơn, chẳng có sự ràng buộc nào với nhau về mối quan hệ vì một lợi ích nào đó, cũng không sống chung trong một môi trường, ai biết được ngày mai, ngày kia, hay một ngày tháng năm nào đó mới lại gặp nhau? Cho nên Giản Minh yên tâm tâm sự thoải mái, “Chính bởi điều này, khi ly hôn tôi mới không có tư cách giành lấy quyền nuôi con trai. Hai năm nay, cứ làm tạm công việc này, vừa học thêm về kinh doanh, đợi khi nào có bằng mới dễ dàng tìm được con đường đi cho mình, mục tiêu của tôi là đón con trai về ở với mình…”

“Ồ, hóa ra là như vậy.” Lăng Lệ thở dài, “Có ý định tìm người khác không?”.

Giản Minh lấy cái muỗng nhỏ múc một miếng Tiramisu, ngừng một lát sau mới lên tiếng, “Không phải là tôi chưa từng suy nghĩ, đi thêm bước nữa có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề, có thể đón con về ở cùng, sống thoải mái một chút, cứ coi như một lần vất vả để suốt đời được nhàn nhã, xét cho cùng tôi không phải là người chiến sĩ có đủ sức khỏe dồi dào để chiến đấu, có bản lĩnh để lăn lộn với thế giới này, có điều…”. Giản Minh ngồi xích vào dựa lên thành ghế, thì thầm, “Con người tôi, cũng hay có những suy nghĩ hoang tưởng lắm, gặp được người mình thích thì sẽ bất chấp tất cả, tôn sùng người đó hết sức, anh ta làm gì tôi đều cảm thấy tốt, cảm thấy đẹp. Nếu như không thích, làm gì cũng thấy khó chịu, nhìn sao cũng thấy không vừa mắt, người ta tặng tôi nước hoa mà tôi cứ nghĩ đó là nước cống. Biết làm sao bây giờ, quá cực đoan, không khống chế được.” Giọng điệu của Giản Minh có chút gì đó vô vọng, “Tôi vẫn muốn gặp được một người mà có thể làm cho tôi cảm nhận được tình yêu, chỉ có như thế mới được, những thứ khác, tôi đều không tài nào chấp nhận được. Nhưng thực ra, bây giờ mà còn đòi hỏi tình yêu thì đúng là quá xa xỉ, quá là không thực tế, đương nhiên, giải quyết vấn đề sinh tồn mới quan trọng nhất, cho nên mỗi lần nghĩ đến bản thân mình, thường cảm thấy bản thân mình đúng là người cực kỳ vô dụng, không còn cách nào cứu chữa…”.

Lăng Lệ cảm thấy chua xót trong lòng, trong buổi tối ngày hôm nay, vừa mới ký vào đơn ly hôn, mất đi gia đình và vợ yêu vì vận mệnh và tiền bạc, nghe những lời nói này của Giản Minh, anh cảm thấy cực kỳ chua xót. Không biết phải an ủi Giản Minh như thế nào, giống như việc không biết phải anh ủi bản thân mình như thế nào vậy. Nghe giống như có vẻ đang thuyết phục cô ấy, và cũng giống như đang ép bản thân mình phải tin rằng như thế, Lăng Lệ nói chắc như đinh đóng cột, “Câu nệ không có gì là không tốt cả.”

“Cảm ơn anh đã nói như vậy.” Giản Minh ngước mắt lên nhìn Lăng Lệ, đằng sau mắt kính là đôi mắt sáng lấp lánh, khóe miệng còn dính một ít mứt trái cây và vụn bánh tart, ồ, sao lại có kiểu ăn như thể của trẻ con thế nhỉ? Giản Minh không nhịn được bật cười khì khì, làm cho Lăng Lệ không hiểu được vì chuyện gì, “Sao thế?”, trên gương mặt lại xuất hiện thêm nét ngây ngô. Không biết vì sao, trong phút chốc Giản Minh bỗng nảy ra ý muốn, rất muốn giúp anh lau đi những vụn bánh còn dính bên khóe miệng, cô đưa tay lấy khăn giấy ở ngăn bên của túi xách ra, nhét vào tay Lăng Lệ, chỉ vào khóe miệng, “Lau sạch đi, ảnh hưởng đến hình tượng của cánh đàn ông thanh niên quá, anh cũng đã qua tuổi lên bảy lâu lắm rồi đấy.”

Lăng Lệ hiểu ra, cầm lấy khăn giấy, vừa cười vừa lau miệng, “May quá, em không chụp ảnh lại, nếu không thì mất mặt quá.”

Rồi tiện tay, Giản Minh lấy luôn đống áo khoác như núi đang để trên đầu gối Lăng Lệ xuống, găng tay, túi xách, lấy từng cái ra vuốt phẳng lại, để vào khoảng trống giữa hai người, “Anh ôm đống đồ này ngồi ăn không thấy khó chịu sao?”.

Đối với những hành động vô tư này của Giản Minh, Lăng Lệ chỉ trả lời qua loa, “Đàn ông đều hay qua quýt đại khái như thế.” Anh chỉ có thể nói những lời như thế, cố gắng ép mình không chú ý tới sự ấm áp và run rẩy trong lòng, hình như đã lâu lắm rồi không được người khác chăm sóc như vậy. Cả ánh mắt của cô nhìn anh, trong đáy mắt giống như có những ánh sao đang tỏa sáng lung linh, ánh mắt lấp lánh làm cho trái tim Lăng Lệ vô cớ đập loạn lên, trái tim anh cũng đã lâu lắm rồi không nhảy nhót như thế. Có thể, phụ nữ một khi đã làm mẹ, họ sẽ có những suy nghĩ tinh tế như vậy, Lăng Lệ muốn liếc nhìn Giản Minh một cái thật nhanh, nhưng rồi cảnh giác dời ánh mắt đi nơi khác ngay lập tức, đương nhiên anh biết rằng cô trông rất đoan trang, thanh tú, tỉ mỉ quan sát trong khoảng cách gần như thế, cô trông lại phảng phất vẻ đẹp nhu mì đến nỗi làm tim người ta run lên, một vẻ đẹp làm rung động lòng người.

Thêm Bình Luận