Bệnh Tình Yêu

2.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bác sĩ khoa nội Lăng Lệ và Giản Minh, bệnh nhân của anh đều là những người thất bại trong hôn nhân, hai người sau khi gặp gỡ đều nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng Giản Minh nghĩ mình có bệnh và đã có  …
Xem Thêm

Giản Minh có chút hốt hoảng. “Hôm nay có thể ra viện chưa ạ?” Hôm nay xuất viện, cô có thể trốn thoát ngay lập tức.

Bác sĩ Dương nói, “Không được, vẫn còn thuốc, buổi chiều cho cô giấy xuất viện.”

Xem ra không trốn thoát được rồi, Giản Minh rầu rĩ không vui, suy nghĩ xem có cần yêu cầu đổi thời gian với Lăng lệ không, nhưng việc đó có vẻ hơi khó, chỉ là một bữa ăn thôi mà, mời người ta ăn rồi lại thoái thác, kỳ cục sao đó. Sau đó Giản Minh nghĩ ra một cách, cô định sẽ gửi tiền ở quầy thu ngân trước, đợi sau khi vợ chồng Lăng Lệ đến, hàn huyên vài câu, cảm ơn bác sĩ Lăng, chọn món ăn, rồi cô tìm cớ chuồn trước, ví dụ như, nói là đi vệ sinh gọi điện thoại cho La Thế Hoa, nói với cô ấy gửi cho cô một tin nhắn, tạo dựng một hiện trường không đi không được, tạo không gian riêng hai người cho đôi vợ chồng đó. Chuẩn bị đâu vào đấy rồi, Giản Minh đi đến điểm hẹn.

Mấy hôm nay Lăng Lệ như sống dưới vực sâu và trong biển lửa, không giống những gì đã định sẵn, tình hình của tôi và Giản Minh chưa đâu vào đâu đã bị lộ ra ánh sáng, không, nói một cách chính xác, tình hình của tôi và Giản Minh chưa đâu vào đâu, thì “quan hệ đâu đã vào đó” của hai chúng tôi – theo như lời của các bà nhiều chuyện – đã bị lộ ra ánh sáng. Nữ giới ở khoa Nội tiết rất đông, mỗi khi buôn chuyện với nhau, có thể buôn đến mức độ ngũ mã phanh thây. Cả việc Lăng Lệ dìu Giản Minh từ phòng y tá về giường bệnh, một việc tưởng chừng nhỏ bé như hằng hà sa số những việc khác, mấy chị em lại thổi phồng lên thành một phiên bản to lớn như dải ngân hà, cho dù anh có là nhân vật chính trong câu chuyện này cũng không thể đính chính được, bởi vì “Trên thế giới này làm gì có tuyệt đối!” Lăng Lệ chỉ cảm thấy, mẹ kiếp, kiểu này thì đúng là bó tay.

Đối với bản thân Lăng Lệ, anh không sợ bị buôn chuyện, nhưng Giản Minh nhất định sẽ không có tính “vô cùng cởi mở” giống anh, hơn nữa Giản Minh cũng không thể nào giống anh, kết giao với “đàn thú dữ” này, hiểu được cách làm thế nào để “nhảy cùng với sói”. Nhiều lúc phải nhắc nhở mọi người, “Đừng nói tầm bậy, nếu không làm người ta sợ bỏ chạy mất dép.”

Đưỡng Nhã Nghiên bĩu môi, “Ôi trời đất ơi, có phải giường số 36 sắp được làm công chúa của khoa Nội tiết chúng ta không nhỉ? Ông Lăng, mới chỉ mấy ngày chứ mấy, ông bắt đầu để ý từ khi nào thế hả? Người này sao tự nhiên lại biến thành lá ngọc cành vàng rồi thế?”

Lăng Lệ im bặt, nếu như kể đầu đuôi câu chuyện ra đây sẽ chẳng khá hơn là bao, mấy bà cô nhiều chuyện này thể nào cũng nhào nặn phiên bản về dải ngân hà bao la lên thành phiên bản mới về vũ trụ? Cũng không dám manh động, nghĩ rằng hai ngày tới họ sẽ quên hết thôi, hơn nữa cộng thêm việc họ thật sự không có thời gian, công việc hàng ngày và công việc bên đài truyền hình làm mọi người rối tung cả lên, thời gian gặp được Giản Minh chắc cũng có hạn. Nhưng anh lại biết tất cả về cô.

Khi trong tim thật sự có bóng hình của một ai đó, hình như tất cả hệ thống nhận thức đều bật lên để nhận tín hiệu từ cô, cô khóc, cô cười, cô vui hay không vui, anh đều hiểu hết. Lăng Lệ mãi vẫn chưa có cơ hội để nói với Giản Minh, thực ra anh và cô là đồng loại của nhau, một khi để ý đến người ta, tất cả mọi thứ của người ta đều khắc ghi trong tim, vô cùng si mê, cô vui hay không vui đều có thể dễ dàng cảm nhận được, một khi không để ý đến người ta, cho dù người đó thể hiện một tình yêu trào dâng như sóng cuộn, trong lòng anh đều không hề cảm thấy rung động. Theo như lời của Giản Minh nói, thì đó là hành vi quá cực đoan, mất kiểm soát.

Thế nên, Lăng Lệ cứ đi theo con đường cực đoan, mất kiểm soát đó, âm thầm quan sát Giản Minh từ những việc nhỏ nhất, biết tâm trạng cô ấy không vui thì sẽ ra ngoài đi dạo, chính xác luôn! Biết cô nhường túi chườm nóng của mình cho bệnh nhân cùng phòng sử dụng, anh về nhà vội vàng lục tung đồ đạc tìm túi chườm nóng ngày xưa người cha quá cố của anh mang từ Nhật Bản về tặng mẹ, tặng lại cho Giản Minh. Buổi sáng cô đi ra ngoài, quá giờ vẫn chưa thấy về, anh điện thoại cho cô, cô không nhấc máy, còn kiếm cớ bảo điện thoại hết pin, Lăng Lệ nhịn, chúng ta dùng điện thoại bàn vậy. Bày tỏ tình yêu một cách lộ liễu với cô như thế rồi, cô còn trốn tránh, Lăng Lệ vẫn có thể nhịn, cho dù nhịn đến nỗi sắp nổ tung lên, nhưng cũng kiềm chế lại được ý muốn lao đến phòng bệnh túm lấy cô lôi ra ngoài.

Lăng Lệ cho rằng, kẻ làm người khác chịu đựng không nổi chính là La Thế Triết. Đã từng nghĩ rằng, sự quan tâm của La Thế Triết dành cho Giản Minh chỉ xuất phát từ việc một người đàn ông nhìn thấy vợ cũ của mình sống không tốt, cho nên trong lòng cảm thấy áy náy gì đó, nhưng giờ đây, Lăng Lệ đã bác bỏ kết luận này, trực giác mách bảo anh, kẻ này hết sức nguy hiểm. Lăng Lệ không dám chắc chắn việc Giản Minh đã quên hẳn chồng cũ của mình hay chưa, nếu như Giản Minh đã dẹp chuyện này sang một bên, Lăng Lệ không sợ, điều Lăng Lệ sợ chính là Giản Minh vẫn chưa dứt khoát được. Nếu vẫn chưa dứt khoát được, như thế mới thật sự bị rớt vào trong hố đen sâu thăm thẳm, mặc cho giãy dụa như thế nào đều khó lòng thoát thân. Nếu như Giản Minh không thoát ra được, Lăng Lệ nghĩ rằng chỉ sợ mình bám theo đùa vui cho xong, có thể buông Giản Minh ra, không quan tâm đến cô ấy nữa có được không? Đúng thế, tại sao sự việc lại có thể tiến triển đến giai đoạn không thèm quan tâm đến cô ấy rồi nhỉ? Lăng Lệ không cách nào phân tích được, khi đọc sách, đã từng nghe một câu nói, vô duyên vô cớ yêu người khác sẽ là tình yêu rung động lòng người nhất, hay nói cách khác, đó là khi gặp gỡ rồi, vô duyên vô cớ, mỗi khi nhớ đến lại cảm thấy rầu rĩ trong lòng. Đến ban công lộ thiên hút điếu thuốc để điều chỉnh lại tâm trạng, gặp Giản Minh cũng ra đây vứt hoa hồng, thực ra anh không nói gì cả phải không? Phải hứng chịu sự dữ dằn của người ta, có oan ức không cơ chứ? Có điều, việc đó làm Lăng Lệ yên tâm hơn đôi chút, vứt bó hoa hồng đi, dù sao cũng đỡ hơn ngồi ôm bó hoa khóc sụt sùi.

Điều làm Lăng Lệ lo lắng hơn nữa, là tin đồn giữa anh và giường số 36 lan truyền nhanh chóng như vi rút mang bệnh trong tòa nhà khoa Nội tiết, trong tình hình lộn xộn của tin đồn này, La Thế Triết cao hứng ôm hoa đến tặng, ai kiềm chế nổi tính hiếu kỳ không buôn chuyện được cơ chứ? Lăng Lệ biết Giản Minh không thích ồn ào, không thích để ý đến chuyện của người khác, cho nên chắc không hiểu được sự kỳ lạ trong chuyện này, cô không hiểu, nên anh phải lo lắng thay cho cô. Cho nên, Giản Minh còn không mời bác sĩ đi ăn thì có lẽ là bác sĩ cũng chuẩn bị “đòi cơm” ăn rồi đó.

Có điều, cú điện thoại hẹn hò ăn cơm của Giản Minh thật sự làm anh “vô cùng cảm động”, còn biết anh thích ăn món thịt bò kho tàu, thật không dễ dàng gì mà. Vấn đề ở chỗ cô bảo mang theo chị Lăng là có ý gì đây? Lăng Lệ kiểm tra lại tin nhắn mình đã gửi cho Giản Minh, thê thảm đến nỗi không dám nhìn, con người nhiều lúc nếu cứ cứng đầu cứng cổ muốn làm con lừa, có làm thế nào cũng không thể nào trở thành con ngựa được. Cho vào túi mấy món quà tặng cho Giản Minh, máy đo đường huyết, que thử đường huyết đủ dùng trong vòng ba tháng, một túi trữ lạnh để đựng thuốc tiêm, còn có cả hai hộp sô-cô-la Richart được gói ghém tinh tế lấy trộm được từ nhà của anh trai.

Buổi tối hôm trước, Lăng Lệ đến nhà anh trai ăn tối, đúng lúc có người bạn của chị dâu Văn Quyên vừa đi du lịch ở Pháp về, mang cho con trai Trọng Hằng của họ hai hộp sô-cô-la, e hèm, sự thật là mang về cho cậu con trai lười biếng tìm người yêu của họ mang đi dỗ dành các bạn nữ ăn cho vui. Khi Trọng Hằng đang đắn đo suy nghĩ xem nên dỗ dành ai ăn cho có hiệu quả, thì bị chú hai vừa bước vào cửa nhà nhìn thấy. Lăng Lệ nói với giọng hờ hững, “Cái thứ này có ai ăn không vậy?” Không đợi mọi người trả lời, cất ngay vào túi, “Không ai ăn thì em lấy nhé.” Rõ ràng là ăn cướp một cách trắng trợn mà.

Ban đầu chưa có ai phát hiện ra hành vi của Lăng Lệ có gì khác lạ. Cậu hai nhà họ Lăng thích cướp thì cứ để cho cậu ấy cướp, cậu hai nói rằng muốn giới thiệu bạn bè đến công ty làm việc cũng sẽ đồng ý, chỉ cần cậu hai vui là được. Một thằng bé tướng mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, lại dịu dàng, mặt nào mặt nấy đều tốt như Lăng Lệ còn bị vợ nó cắm sừng rồi đá luôn, cho dù Lăng Lệ có thể chấp nhận chuyện nay, nhưng Lăng Khang và Văn Quyên làm sao cam tâm đè nén nỗi bực túc này đây? Trong lòng cũng đã từng có suy nghĩ muốn xé xác Phương Nam ra làm trăm mảnh rồi mang đi ninh nhừ lên, đau lòng lắm chứ. Trọng Hằng đã từng nói rồi, chỉ cần chú hai vui, cho dù đi hái sao và mặt trăng trên trời cũng không thành vấn đề, huống gì chỉ cướp sô-cô-la của anh.

Thêm Bình Luận