Bệnh Tình Yêu

2.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bác sĩ khoa nội Lăng Lệ và Giản Minh, bệnh nhân của anh đều là những người thất bại trong hôn nhân, hai người sau khi gặp gỡ đều nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng Giản Minh nghĩ mình có bệnh và đã có  …
Xem Thêm

“À…”, lạch cạch, tiếng cửa mở ra.

Giản Minh đưa Đông Đông lên lầu, dặn dò: “Nhìn thấy dì Mạn phải lễ phép, phải chào hỏi đàng hoàng nhé. Đúng rồi, dì Mạn đưa con về nhà ông Tô chơi, con có vâng lời không?”.

Đông Đông rầu rĩ, “Ở nhà ông Tô con rất vui, con chỉ cảm thấy ghét dì Mạn…”.

Giản Minh thở dài, điều này thực sự làm cho người ta cảm thấy buồn phiền. Sau khi ly hôn với người chồng trước La Thế Triết, Đông Đông luôn có thái độ phản đổi rõ ràng với mẹ kế Tô Mạn, cô em gái chồng Thế Hoa nói với Giản Minh, “Trước mặt Đông Đông, Tô Mạn thường xuyên quở trách chị không lịch sự và không có giáo dục này kia, để bảo vệ chị, Đông Đông tranh cãi với chị ta, cuối cùng làm ầm lên, đến nỗi trong nhà như bị rải bom nguyên tử ấy, không thể làm gì được. Anh trai em cũng chẳng thoải mái gì…”. Giản Minh có thể không để ý đến cảm nhận của La Thế Triết, nhưng không thể không để ý đến cảm nhận của Đông Đông, cô muốn bản thân mình và Đông Đông cố gắng hết sức để có thể làm vừa lòng yêu cầu của Tô Mạn. Có Trời Phật chứng giám, nói năng nhẹ nhàng trước mặt người phụ nữ đã từng làm cho chồng mình bỏ rơi vợ con là điều khó khăn như thế nào. Nhưng nếu như không hạ mình, động chạm đến Tô Mạn, Giản Minh sợ rằng cô ta sẽ trả lại cho con mình gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần như thế. Sự dày vò trong cả quá trình đó, ai có thể nói rõ được đây?

Mỗi lần đưa đón Đông Đông, La Thế Triết hầu như không có nhà, tiếp đón Giản Minh luôn là Tô Mạn, nói mấy câu khách sáo, không hồ hởi mà cũng chẳng lạnh lùng, luôn tỏ thái độ hiền hòa, nhưng mà trong thâm tâm vẫn luôn xuất hiện sự chống đối và không nể phục.

Ngồi trong phòng khách đẹp đẽ như các phòng khách mẫu hay trưng bày, trên bàn đặt một bộ pha cà phê bằng sứ có giá trị khoảng mấy ngàn nhân dân tệ, người giúp việc đứng bên cạnh phục vụ các món điểm tâm, họ vừa uống cà phê, vừa nói chuyện. Không, Giản Minh cảm thấy việc này đối với cô giống như đang bị giáo huấn. Hoặc là Tô Mạn đang thể hiện ra cô có quyền khống chế tuyệt đối đối với hai cha con nhà họ La, mỗi câu hỏi cứ giống như đang thẩm tra, “Đưa Đông Đông đi những đâu? Buổi tối ăn gì?”.

Những điều gặp phải hôm nay của hai mẹ con Giản Minh và Đông Đông không vui vẻ gì lắm, đều không thấy hứng thú, trả lời ngắn gọn, “Ăn mì sợi”.

Tô Mạn như một chiếc máy chuyển động vĩnh cửu chuyên dùng để trách móc, “Lại ăn mì, toàn ăn những thứ có nhiều đường và tinh bột, ăn nhiều thế, sẽ phát phì ra đấy. Sao không chọn cho con ít rau và thịt bò?. Lại nhìn vào tay Đông Đông không cầm đồ chơi gì đó, vẫn tiếp tục trách móc, “Cũng không mua cho nó cái áo mới gì đó…”.

Mặc kệ cô ta bới móc, Giản Minh hơi đâu chạy theo cô ta.

Giản Minh không nói gì, Tô Mạn lại chẳng buông tha cho, “Chị ấy, phải chú ý ăn uống vào một chút, đừng có đưa Đông Đông đi ăn ba cái thứ rác rưởi như KFC, McDonald, Pizza Hut, mấy cái đó đâu phải thức ăn dành cho con người. Còn nữa, bánh kem này, sô-cô-la này, đừng có mà nhồi nhét vào bụng nó, ăn vào cho phát phì ra, mai này ai thèm lấy…”.

Lại nữa, lại tiếp nữa rồi, Giản Minh than thầm trong lòng, ngoài miệng vẫn đối phó, “Được rồi, tôi sẽ ghi nhớ”.

Mỗi khi nhắc đến từ “bánh kem”, nhất định phải hỏi thăm đến công việc của Giản Minh, dĩ nhiên rồi, nhắc đến mấy loại thức ăn không dành cho con người đó chẳng phải vì việc này hay sao?! Tô Mạn tao nhã nhấp một ngụm cà phê, “Chị vẫn làm ở cái tiệm bánh ngọt kia à?”

Giản Minh gật gật đầu, chẳng buồn trả lời.

“Cứ làm suốt ở đó như thế chẳng có tiền đồ gì đâu”.

Giản Minh kiềm chế, “Cô cũng biết tôi chẳng có chí lớn mà”.

“Nhưng một khi đã làm cha mẹ, cũng phải làm gương cho con cái chứ.” Tô Mạn liếc mắt nhìn Đông Đông, “Nếu không sau này làm được trò trống gì? Nếu không thì cũng vô dụng?”.

Đông Đông cúi đầu, im lặng, tiếp tục im lặng. Trước mặt Tô Mạn, hình như ngoài im lặng ra, đứa trẻ này chẳng có việc gì để làm. Nhẫn nhịn cũng có giới hạn của nó, Giản Minh cuối cùng cũng không nhịn nổi, “Không thể tùy tiện đưa trẻ con ra nói vô dụng gì gì đó”. Bỏ ly cà phê xuống, nhìn thẳng vào Tô Mạn, thái độ và ánh mắt của cô như đang nói rằng, không thèm so đo với cô ta, trong quan niệm của cô ta, cái gì cũng đòi hỏi phải có tác dụng nào đó, hơn nữa nhất định phải do cô ta sử dụng mới được.

Tô Mạn không giải thích cũng không giận dữ, hàng lông mày hơi nhíu lại, “Giản Minh, miệng lưỡi của cô, đúng là không ai có thể sánh nổi”.

Giản Minh chấp nhận bại trận, tránh đi ánh mắt của cô ta, cô biết đây không phải là tán dương, mà là châm biếm, là chế giễu, là nhắc nhở, nhắc nhở cô đừng quên rằng, cô đã dùng tám mươi vạn, bán đứt cuộc hôn nhân, gia đình của cô… Không nói gì thêm nữa.

Hai năm trước, đúng tại phòng khách này, lúc ấy vẫn chưa bài trí có phong cách hoành tráng như thế này, Tô Mạn tìm bà chủ nhà Giản Minh, “Đừng để anh Thế Triết khó xử, chị cũng biết anh ấy hay mềm lòng, hay hoài niệm tình xưa nghĩa cũ, hay do dự thiếu quyết đoán. Có việc gì, chị cứ tìm em đây, đưa điều kiện ra đi, nói đi, chị muốn như thế nào mới ly hôn hả?!”.

Điều kiện của Giản Minh, “Tôi không muốn ly hôn, cô có làm được không?”

“Trừ cái này ra”. Tô Mạn bưng tách trà trước mặt kia lên, lại khó chịu nhíu mày rồi đặt xuống, giống như vừa bưng lên một tách rác ấy. Cũng với cái giọng điệu khó chịu đó, “Giản Minh, chị tự trọng một chút có được không? Thế Triết đã không còn yêu chị nữa, chị lấy hôn nhân ra trói buộc anh ấy để làm gì cơ chứ?”. Cô ta còn thêm câu giải thích, “Phụ nữ không nên sống như vậy”.

Giản Minh ăn miếng trả miếng, cũng nói với giọng lạnh nhạt, khó chịu, “Tôi chỉ bàn về lòng tự trọng với người có tự trọng mà thôi”. Vốn dĩ là như vậy mà, người quyến rũ đàn ông đã có gia đình, còn có thể trơ trẽn đến mức này, người phụ nữ chẳng nhẽ phải sống như thế này sao? Như thế này mới chứng tỏ có lòng tự trọng sao? Nhìn thấy Tô Mạn định cướp lời, Giản Minh không cho cô ta cơ hội, đưa ra điều kiện, “Một trăm vạn”.

Trước khi đến đây Tô Mạn đã có sự chuẩn bị trước, “Một trăm vạn bao gồm cả quyền nuôi dưỡng La Đông, nếu như tám mươi vạn, chị vẫn có cơ hội giành quyền nuôi dưỡng La Đông.”

Giản Minh biết Tô Mạn không thèm để ý đến hai mươi vạn kia, cô không muốn cô ta được như ý, nhưng cô biết rằng Tô Mạn muốn đánh nhanh thắng nhanh, “Tài sản trước hôn nhân của cô và La Thế Triết, bất kể là hiện kim hay nhà cửa, đều là của La Đông, cô đồng ý không?”.

Đối với một chút tiền cỏn con của La Thế Triết, một thiên kim tiểu thư của doanh nghiệp lớn có khối tài sản vượt quá con số hàng tỉ kia, sao thèm để ý đến? Cô ta đồng ý.

“Thỏa thuận giữa hai chúng ta phải có văn bản chính thức với sự chứng nhận của pháp luật”. Giản Minh không tin tưởng Tô Mạn.

Tô Mạn giơ tay ra, bắt tay Giản Minh, “Hợp đồng đã xong”. Tiếp đó liền châm biếm, “Cảm giác như thế nào khi bán đi gia đình của mình vậy?”.

Giản Minh đáp, “Không tồi, may mà Thế Triết gặp được cô, trong mắt tôi anh ta chẳng đáng một xu, cũng được đấy chứ, cô thì cứ giống như vừa vớ được báu vật quý hiếm…”. Thực ra sự thật chẳng phải như vậy sao? Nếu như La Thế Triết nɠɵạı ŧìиɧ với một phụ nữ không có tiền, anh ta vẫn nhất định đòi ly hôn, Giản Minh đâu có đòi được mấy chục vạn tệ để giải thích với cha mẹ mình.

Nhưng mà sự thật đó, Tô Mạn không muốn thừa nhận, ngày ấy cô ta giận đến nỗi khuôn mặt lúc đỏ lên lúc tái đi, với thân phận một người được dạy dỗ như cô ta cũng không cho phép cô ta đánh trả, muốn nói lại với Giản Minh vài câu thì Giản Minh đã nói lời tiễn khách, “Cô đi đi, không tiễn, thỏa thuận làm xong cô có thể nhờ luật sư đưa đến đây tìm tôi ký tên”. Giản Minh lúc đó, rõ ràng đã thua hết, ngoài mặt vẫn làm ra vẻ không chịu nhận mình thua cuộc.

Không chịu nhận mình thua cuộc, cũng phải trả giá, sau đó số tiền tám mươi vạn ấy là vũ khí sắc bén để trả đòn cô và Đông Đông, bị Tô Mạn nhắc liên tục và chế giễu Giản Minh, “Biết rằng chị ghê gớm, nhanh mồm nhanh miệng, biết làm ăn buôn bán…”. Mặc dù Giản Minh cảm thấy Tô Mạn gần như là đang âm thầm thay đổi sự thật. Nhưng, khi Đông Đông mở to đôi mắt trong veo lên hỏi, “Mẹ ơi, mẹ quy đổi con với cha thành tám mươi vạn ạ?”. Giản Minh không biết phải trả lời như thế nào, cho nên, sự thật đã trở thành như thế này, cô bỏ chồng bỏ con, chỉ vì tám mươi vạn!

Thêm Bình Luận