Bệnh Tình Yêu

2.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bác sĩ khoa nội Lăng Lệ và Giản Minh, bệnh nhân của anh đều là những người thất bại trong hôn nhân, hai người sau khi gặp gỡ đều nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng Giản Minh nghĩ mình có bệnh và đã có  …
Xem Thêm

Lăng Lệ hừ một tiếng, “Tốt nhất là phải nhớ kĩ.” Đứng dậy, anh giơ tay về phía Giản Minh, “Đi theo anh.”

Giản Minh không hiểu, “Để làm gì?”

“Đi ăn cơm.” Lòng bàn tay to với những ngón tay thon dài kia của Lăng Lệ, kiên định hướng về Giản Minh, “Nhanh lên một chút, giờ này, may ra chúng ta có được chút cơm thừa của nhà ăn.”

Anh ấy nói chúng ta hả, Giản Minh hỏi, “Anh cũng chưa ăn cơm sao?”. Cô không cầm lấy bàn tay của Lăng Lệ, mà túm vào cánh tay anh đứng dậy.

“Ừ, anh cũng chưa ăn cơm.” Lăng Lệ trả lời nhẹ nhàng, rất tự nhiên, đặt tay Giản Minh lên cánh tay mình, dìu Giản Minh đi theo cách đó, “Cảm thấy chóng mặt thì bảo anh.”

“Chân còn run một chút thôi, ăn bánh quy có tác dụng thật đó, thoải mái hơn lúc nãy nhiều rồi.” Giản Minh hơi cúi đầu xuống, liếc nhìn bàn tay của mình trên cánh tay Lăng Lệ, vị bác sĩ này thật sự quá lịch sự, chu đáo, anh ta ý thức được việc cô tránh tiếp xúc thân mật với anh mới nghĩ ra kiểu này sao? Chỉ một phút giây thôi, Giản Minh dời ánh mắt đến nơi khác, “Em thích bánh quy Oreo hơn.” Khiêu chiến để che giấu đi sự mắc cỡ và cảm động của cô.

Lăng Lệ đùa, “Bác sĩ già rồi, không hợp lắm với mấy thứ đồ đáng yêu đó.”

Giản Minh tiếp tục khích bác, “Không phải anh mỗi ngày ba bữa ăn cơm phải đúng giờ sao? Ngày nào giờ này anh cũng mới tới nhà ăn ăn cơm thừa sao?”.

Lăng Lệ nhẫn nại, “Có thể đúng giờ được sẽ đúng giờ, nhưng luôn xảy ra việc ngoài ý muốn, công việc bận rộn mà.”

“Có thật là bận như thế thật không? Thực ra chắc là bác sĩ cứ hay tùy hứng nhỉ?”, Giản Minh gặm miếng bánh quy cuối cùng, bánh quy vị rong biển, cô thích loại này.

Lăng Lệ gần như nổi điên lên, “Người nuôi heo không có thịt heo để ăn, người trồng trà không có trà để uống, người ăn mặc đẹp đẽ thì không phải người nuôi tằm. Suốt ngày gặp những bệnh nhân như em, sống sao nổi đây trời.”

Giản Minh bị chọc cười, bên ngoài khu điều trị nội trú của khoa Nội, tia nắng chiều hồn nhiên buông rơi trên vai áo, ấm áp, dễ chịu làm người ta muốn cất bước nhảy tung tăng cùng những tia nắng. Lăng Lệ sánh bước bên Giản Minh, chăm sóc cẩn thận, dìu cô nhẹ bước, làm Giản Minh xuất hiện ảo giác rằng trước mặt anh, bản thân mình giống như lá ngọc cành vàng, như người có tước vị cao quý.

Nhà ăn chỉ còn vài món không đáng kể, đang chuẩn bị đóng cửa dọn vệ sinh, bà thím phục vụ mở ô cửa đựng thức ăn ra, dứt khoát khác thường, “Chỉ còn lại một chút này thôi, có được không?”. Nói rồi trút hết thức ăn còn lại cho Giản Minh và Lăng Lệ, sau đó vứt hai hộp cơm đi, “Thôi khỏi, không cần trả tiền.” Đuổi hai thực khách cuối cùng ra khỏi nhà ăn, vui vẻ đóng cửa!

Cảm ơn trời đất, họ vẫn còn có thể mua được hai cốc cà phê nóng ở máy bán hàng tự động, rảo bước về chiếc ghế dài trong công viên, chuẩn bị đối phó với bữa ăn cho xong việc. Giản Minh vốn sợ trong cà phê có đường, không dám uống, Lăng Lệ cho phép cô uống, “Có thể uống hai ngụm, lúc nãy hạ đường huyết, bổ sung một chút cũng được.” Giản Minh rất vâng lời, uống đúng hai ngụm, bắt đầu ăn cơm.

Nghĩ rằng đây là lần đầu tiên ăn cơm với Giản Minh, lại đơn giản, sơ sài đến như thế này, Lăng Lệ thực sự không cam tâm. Nhưng vào giờ này, nhà ăn riêng dành cho bác sĩ chắc cũng đóng cửa rồi, nên đề nghị, “Giản Minh, hay là chúng ta ra ngoài tìm một cái quán nào đó gần đây ăn đi.”

Giản Minh không đồng ý, “Những hộp cơm này giải quyết như thế nào đây? Lãng phí quá.” Cô nghĩ là Lăng Lệ chê cơm canh không ngon, hứa hẹn, “Lần sau đi, lần sau em mời anh ra quán gần đây ăn, bữa này cứ giải quyết tạm thế đi.”

Lăng Lệ định giải thích không phải vì anh không quen, mà là không cam tâm, nhưng lại lo sợ rằng quan tâm quá mức sẽ làm Giản Minh sợ hãi, không chịu làm bạn với nhau nữa thì gay go lắm, dù sao Giản Minh cũng đã đồng ý mời anh đi ăn, điều đó có nghĩa là còn có cơ hội cùng nhau tâm sự gì gì đó, anh làm ra vẻ được chiều chuộng, “Được rồi, nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé.”

Cho dù có giả vờ làm ra vẻ được chiều chuộng thì vẫn đều phải trả giá, Giản Minh nửa đùa nửa thật trêu anh, “Bình thường ăn sung mặc sướиɠ chắc quen rồi nhỉ?”.

Đúng là oan cho Lăng Lệ quá, nhà ăn của bác sĩ và nhà ăn của bệnh nhân chỉ cách nhau có mỗi một tầng thôi mà? Thức ăn đều do một đầu bếp nấu ra cả.

Không cho Lăng Lệ cơ hội kêu oan, Giản Minh tiếp tục nói chuyện khác nghiêm trọng hơn, “Mấy ngày gần đây em không nhìn thấy anh ở nhà ăn, có phải anh đều ra ngoài kia ăn trưa không?”. Cô gái này dám nghĩ bệnh nhân và bác sĩ ăn chung một nhà ăn lắm đây! Lăng Lệ thua cô luôn, đang định giải thích, điện thoại của Giản Minh đổ chuông, cô vội vàng nghe điện thoại, “Cha…”.

Giọng nói của Giản Minh rất to, âm lượng máy của cô cũng không nhỏ, đành phải dời máy di động ra xa một chút mới được. Cuộc nói chuyện của hai người, Lăng Lệ nghe câu được câu mất, “Con sống một mình mà còn để ra nông nỗi này… Bệnh này chúng ta có chống chọi có nổi không… Sau này thì thế nào… Con phải tự nghĩ cách xem như thế nào…”. Những lời trách mắng dồn dập làm khuôn mặt của Giản Minh dần dần trở nên u ám, cô miễn cưỡng trả lời, “Cha, con biết mà, con sẽ làm như vậy…”. Cha của Giản Minh không vì thế mà nhẹ nhàng hơn, “Con biết con biết, con suốt ngày bảo biết, lớn tướng như vậy rồi, chưa thấy con làm việc nào cho ra hồn, đời con coi như bỏ đi rồi đó…”. Giản Minh bị dạy dỗ không ngẩng đầu lên được, nói ấp a ấp úng, “Dạ, dạ…”.

Ngắt điện thoại, Giản Minh gắng gượng cười với Lăng Lệ, hờ hững giải thích thêm một câu, “Cha em tính tình rất nóng nảy. Thôi không nói nữa, chúng ta mau ăn thôi, cơm canh nguội cả rồi.”

Cơm canh nguội lạnh rồi, nhưng nước mắt chắc chắn là nóng hổi. Khuôn mặt của Giản Minh bị tóc che mắt hơn một nửa, từ phía Lăng Lệ nhìn qua không nhìn thấy đôi mắt của cô, nhưng anh có thể nhìn thấy được, nước mắt, nặng nề, là nước mắt thật, từng giọt, từng giọt rơi vào trong hộp cơm. Cơm nghẹn ở cổ họng, không nuốt được, Lăng Lệ chịu không nổi hình ảnh này.

Ngồi quỳ xuống trước mặt Giản Minh, lấy hộp cơm trong tay cô ra, đưa khăn giấy, giọng nói của Lăng Lệ nghe như có chút than thở, “Xin lỗi, đáng lẽ lúc nãy anh nên tránh đi đâu đó một chút, không có anh, có thể em sẽ không cảm thấy khó xử như thế này. Bây giờ, nếu em muốn yên tĩnh ngồi một mình, anh có thể đi.” Giản Minh cầm lấy khăn giấy, giơ tay bụm miệng để cho mình đừng bật khóc thành tiếng, chăm chú nhìn Lăng Lệ. Lăng Lệ hối hận ngay tức thì, “Không phải, không phải, không phải, thực ra anh không yên tâm để em ngồi yên tĩnh một mình, cho nên, đừng đuổi anh đi.” Anh làm ra vẻ nghiêm túc, “Giản Minh, có một việc này, anh luôn muốn nói với em, anh không chỉ là bác sĩ của em, anh còn là bạn em, là người bạn có thể nghe những tâm sự và khó khăn trong lòng của em, anh muốn giúp đỡ em, nếu làm được điều đó anh cảm thấy rất vinh hạnh. Nếu như em gặp phải vấn đề gì, đều có thể nói với anh.” Anh lại rút khăn giấy ra đưa cho Giản Minh, nhấn mạnh lại, “Anh nghĩ như vậy đó, hy vọng là em cũng nghĩ như vậy.”

Giản Minh muốn bình tĩnh trở lại, cố gắng thả lỏng tâm trạng của mình, “Cảm ơn anh.” Rất đáng tiếc, khi tâm trạng của người ta xuống dốc đến mức không kiềm chế lại được, sau câu nói cảm ơn đó của cô là nước mắt, sau đó, nước mắt mỗi lúc một nhiều hơn, “Xin lỗi, bác sĩ Lăng, làm cho anh sợ rồi, em xưa nay vẫn vô dụng như thế, một lát nữa sẽ không sao đâu.”

Giản Minh khóc nhiều đến nỗi làm cho Lăng Lệ càng lúng túng hơn, “Đừng khóc nữa.” Anh an ủi, “Chắc cha em cũng lo lắng quá đó mà, em biết người Trung Quốc không biết cách biểu lộ tình cảm, đặc biệt là những người lớn tuổi, ông không cố ý trút giận lên em đâu.”

Giản Minh lắc đầu, “Không phải, không phải đâu.” Cô nức nở, “Sáng nay em gọi điện cho mẹ, bà hỏi em, có cần phải chuẩn bị bánh nếp nhân đậu cho em không, em trả lời không cần. Bình thường em rất thích ăn bánh nhân đậu, năm nay tự nhiên nói không cần, bà thấy rất kỳ lạ, liền gọi điện thoại đến cửa hàng bánh kiểm tra em, mấy người trong tiệm bánh quên giấu giúp em, nói với ông bà là em nhập viện rồi.”

Thêm Bình Luận