Bệnh Tình Yêu

2.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bác sĩ khoa nội Lăng Lệ và Giản Minh, bệnh nhân của anh đều là những người thất bại trong hôn nhân, hai người sau khi gặp gỡ đều nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng Giản Minh nghĩ mình có bệnh và đã có  …
Xem Thêm

Thực ra, giống như những gì bác gái nói, chồng cũ của Giản Minh trông có vẻ là người rất tốt, không biết Giản Minh và anh ta tại sao lại phải ly hôn với nhau, lại nghĩ đến mình và Phương Nam, bình thường trông có khác gì một cặp vợ chồng hạnh phúc đâu cơ chứ, không phải cũng bằng mặt không bằng lòng, cuối cùng đường ai nấy đi hay sao? Lăng Lệ thở dài, việc ăn uống tại sao có thể kéo dài từ năm này sang năm khác, hai người thương yêu nhau mãi mãi, chẳng nhẽ thật sự là một yêu cầu xa xỉ lắm hay sao?

Cha của Tô Mạn nằm ở tầng bên dưới, làm cho Giản Minh có chút áp lực, không biết có nên xuống thăm hay không, không phải là cô muốn đi, chủ yếu Giản Minh muốn cẩn thận hơn cho mình mà thôi, cô sợ Tô Mạn kiếm cớ này để gây chuyện, làm khó dễ Đông Đông. Theo như lời của em chồng La Thế Hoa trước đây có nói, “Một khi Tô Mạn so đo cái gì, đều làm cho người khác khó có thể tin rằng đây là một nữ thạc sĩ đã từng được đi du học.” Cho nên, Giản Minh quyết định đi thăm cha cô ta một lần.

Truyền thuốc xong cũng sắp đến giờ cơm trưa, Giản Minh qua phòng y tá bổ sung thêm Insulin, bắt buộc đợi thêm nửa tiếng nữa mới được ăn cơm, cô tận dụng triệt để thời gian có thể tận dụng, lợi dụng khoảng thời gian này chạy qua siêu thị bên cạnh bệnh viện mua một giỏ trái cây để làm quà khi đến thăm ông Tô. Không cần phải hoài nghi, giỏ trái cây này đúng là rất mất mặt, cuộc sống gia đình của Tô Mạn, Giản Minh là đã từng được lĩnh giáo, giống như trái dưa lưới Nhật Bản, từng miếng dưa xanh mướt mát trông rất hấp dẫn, giá mỗi trái dưa bằng tiền lương nửa năm của Giản Minh cộng lại, là loại trái cây thường xuyên bày trên bàn ăn của gia đình Tô Mạn, so với giỏ trái cây cô vừa mua này, nhìn thế nào cũng giống như tự rước lấy sự sỉ nhục. Có điều, tấm lòng của mình có Trời Phật chứng giám, không hổ thẹn với lòng, với tinh thần điếc không sợ súng, Giản Minh xách giỏ trái cây màu sắc bình thường lên khoa thận tiết niệu, chuẩn bị trước tư tưởng “vì nước quên thân”.

Không hề biết cha của Tô Mạn nằm ở phòng bệnh nào, qua phòng y tá hỏi thăm trước, sau đó Giản Minh đi tìm một trong những phòng đơn mà có thể đếm trên đầu ngón tay của tầng đó. Qua cánh cửa khép hờ, có rất nhiều bác sĩ mặc áo blouse trắng trang nghiêm đang đứng ở trong đó, có vẻ như toàn các chuyên gia có tầm cỡ, Giản Minh có chút sợ sệt, đứng ở cửa, nghĩ rằng không nên vào thì tốt hơn, hướng vào bên trong vẫy tay gọi Tô Mạn.

Tô Mạn đi ra, Giản Minh nói rõ mục đích đến đây, cô ấy khách sáo cảm ơn, mời Giản Minh vào trong ngồi, Giản Minh từ chối khéo, “Bên trong có nhiều bác sĩ như vậy, không vào đâu, để lần sau đi.” Hai người đứng hành lang nói chuyện mấy câu. Giản Minh hỏi tình hình của ông Tô như thế nào rồi?

Tô Mạn nói, “Huyết quản tim bị tắc nghẽn, bệnh mãn tính, thời gian uống thuốc lâu quá, không lạc quan lắm.” Cũng hỏi thăm Giản Minh tình hình thế nào rồi?

Có được kết quả giáo dục trong hai ngày ở khoa Nội tiết, Giản Minh cảm ơn Tô Mạn, “Trước đây cô hay nói với tôi, ít ăn đồ ngọt và thức ăn nhiều tinh bột đi, tôi chẳng thèm nghe, xem ra những điều cô nói đều đúng.” Cố ý chắp hai tay cung kính về phía Tô Mạn, “Hy vọng sau này cô chỉ giáo cho tôi nhiều hơn một chút.”

Nào ngờ trên gương mặt của Tô Mạn có chút ngượng ngùng, nhưng vội vàng thay đổi ngay thái độ vô cùng nhiệt tình, nhanh chóng phục thiện, “Lúc nào muốn nói chuyện cứ gọi điện thoại cho em, em rất vui khi giúp được chị.”

Sự thay đổi nhỏ trên khuôn mặt và sự chống cự trong lòng của Tô Mạn, Giản Minh có thể cảm nhận được, không khỏi hối hận, việc gì phải nói đến chủ đề đó? Người nói vô tâm, người nghe để tâm, chỉ sợ trong đầu Tô Mạn sẽ cho rằng cô có ý định mỉa mai cô ấy. Nào ngờ lại phức tạp hóa vấn đề lên như thế, Giản Minh vội vàng nói sang chuyện khác, nói thêm mấy câu. Sau đó chẳng hiểu vì sao, cả người lạnh run lên, tay chân mềm nhũn ra, mồ hôi rịn ra trên trán, trong dạ dày như bị khoét một lỗ lớn, lúc này Giản Minh mới chợt nhớ ra, cô quên ăn cơm trưa, chắc là đói rồi. Nhưng cô có nhịn đói hai ba ngày đâu, làm gì đến mức độ này? Cảm thấy sợ trong lòng, phải mau tìm cách về hỏi bác sĩ khoa Nội tiết, sau đó cáo từ Tô Mạn, “Tôi quay về trên kia đây.”

Tô Mạn rất biết lễ nghi phép tắc, “Để em tiễn chị.” Hỏi Giản Minh, “Đã giải quyết được phòng ở cho chị chưa?”.

Giản Minh đáp, “Khoa Nội tiết thật sự không còn giường trống.” Nhìn thấy Tô Mạn có vẻ như không ngờ được, vội vàng nói, “Họ nói rồi, đợi lúc nào có giường trống, họ sẽ ưu tiên cho tôi đầu tiên.” Lời nói dối có thiện ý này làm Tô Mạn thoải mái một chút, sắc mặt cũng giãn ra đôi chút, Giản Minh thêm mắm thêm muối, “May mà có cô, nếu không chắc cứ phải nằm ở hành lang mãi thôi.”

Tô Mạn khách sao, “Có gì đâu. Đáng nhẽ em và anh Thế Triết phải lên đó thăm chị mới đúng, có điều cha em như vậy nên thật sự không cách nào đi đâu được.”

Giản Minh vốn dĩ không muốn Tô Mạn phải cảm thấy có trách nhiệm, nói luôn “Sáng nay Thế Triết có lên thăm chị rồi, chuyện nhỏ này, cô đừng để trong lòng làm gì.” Vừa nói xong, nhìn thấy Tô Mạn giương đôi mắt tròn xoe lên nhìn, Giản Minh cố gắng duy trì vẻ điềm tĩnh, “Có điều Thế Triết vội vàng về chăm sóc Đông Đông, đứng hai phút rồi đi.” Cô cố gắng cứu vãn tình hình bị cô quậy lung tung hết cả lên, “Cha cô ốm đau như thế này, đáng nhẽ tôi phải chăm sóc Đông Đông, để cô và Thế Triết khỏi phải vướng bận chuyện chăm sóc con cái. Gặp đúng dịp tôi bị bệnh, cũng nằm viện, khoảng thời gian này, vất vả cho cô và Thế Triết quá, trong lòng tôi cảm thấy rất áy náy…”. Giản Minh không biết, cô đã lau sạch “mông” của mình chưa nữa, có điều cô cũng đã cố gắng rồi, ít nhất nhìn có vẻ cũng như đã được lau sạch rồi.

Sắc mặt muốn bùng nổ kia của Tô Mạn đã dần dần trở lại trạng thái bình thường, nở nụ cười tươi rói, nhưng giọng điệu có chút gì đó lành lạnh, “Không sao đâu, chúng ta đều là người một nhà, không cần phải nói những lời khách sáo như thế.”

Việc đã đến thế này, Giản Minh chẳng còn lời nào để nói, cái sự ngu dốt ngốc nghếch của cô, cả đời này chắc hết thuốc để chữa rồi, cô đè nén lại nỗi khổ sở, “Tô Mạn, không cần tiễn nữa, quay lại chăm sóc cha cô đi, nhớ giữ gìn sức khỏe.” Nhìn theo Tô Mạn đi về phòng bệnh, Giản Minh cố lết đến cầu thang, được hai bước, cả người mềm nhũn, mồ hôi tuôn ra, ngồi bệt xuống bậc cầu thang, nỗi khổ sở và cảm giác thất bại làm cô chẳng thấy còn chút sức lực nào nữa, chỉ một chút chuyện cỏn con mà bị cô làm lớn chuyện lên như thế, chỉ hy vọng Tô Mạn đừng vì chuyện đó trút giận lên đầu Đông Đông. Nghĩ đến con, Giản Minh lại muốn khóc.

“106, ngồi đây làm gì vậy hả?” Lăng Lệ vừa đi ra khỏi Khoa thận, đứng ở cầu thàn, nhìn từ trên xuống, “106? Ủa, Giản Minh, cầu thang bẩn lắm, ngồi đó không bị lạnh sao?”.

“Cảm thấy không khỏe lắm, chẳng còn chút sức lực nào nữa.” Giản Minh ngẩng đầu nhìn bác sĩ, nhìn dáng vẻ đó giống như nước mắt có thể tuôn ra bất kì lúc nào.

Lăng Lệ nhíu mày quỳ xuống, nhẹ nhàng hỏi, “Em sao thể? Cảm thấy chỗ nào không khỏe? Đau ở đâu à? Nói cho anh biết đi.”

“Quên ăn cơm, rất đói, có cảm giác cả người cứ trống rỗng làm sao ấy.” Giản Minh hít hít mũi để quên đi ý định muốn khóc, sờ lên trán, lòng bàn tay toàn mồ hôi, cô nói với Lăng Lệ, “Em thấy lạnh, mồ hôi ra nhiều, áo quần ướt hết cả rồi.”

Lăng Lệ vô cùng nghiêm khắc, khác hẳn với con người dịu dàng úc nãy của anh, dữ dằn, “Ồ, trước đây nhẹ nhàng khuyên nhủ em mỗi ngày ba bữa phải ăn đúng giờ, đúng lượng, em đều bỏ ngoài tai hết hả?”. Vội vàng cho tay vào túi áo khoắng một vòng, lôi ra được hai cái bánh quy, nhanh chóng xé ra, nhét vào miệng Giản Minh, “Em nhớ cho kĩ, cảm giác mà em thấy bây giờ gọi là hạ đường huyết. Đường huyết quá cao, đương nhiên sẽ lấy đi mạng sống của em, nhưng mà đường huyết quá thấp, cũng sẽ nhanh chóng lấy đi mạng sống của em.” Anh nhấn mạnh lại lần nữa, “Rất nhanh!!!”.

Giản Minh ngoan ngoãn gặm bánh quy, cũng ngoan ngoãn trả lời, “Cảm ơn bác sĩ Lăng, em nhớ kĩ rồi, lần sau không dám tái phạm.”

Thêm Bình Luận