Bệnh Tình Yêu

2.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bác sĩ khoa nội Lăng Lệ và Giản Minh, bệnh nhân của anh đều là những người thất bại trong hôn nhân, hai người sau khi gặp gỡ đều nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng Giản Minh nghĩ mình có bệnh và đã có  …
Xem Thêm

“Chị ở lầu này luôn à?”, Tô Mạn nói, “Em và Thế Triết tiễn chị lên trước.”

“Không cần.” Giản Minh từ chối, “Tôi có bệnh gì đâu, chạy nhảy được, vận động được, về cơ bản là một người mạnh khỏe, hai người mau đi ăn chút gì đi, còn nhiều việc phải làm lắm đấy.”

La Thế Triết kiên trì, “Để bọn anh đưa em về trước.”

Giản Minh chống cự, “Không cần thật mà…”

La Thế Triết không nói nữa, anh lịch sự lùi lại một bước. Giản Minh hiểu rất rõ, đây là sự kiên trì hiếm có của người chồng cũ, anh đang đợi cô dẫn đường. Vấn đề ở chỗ cô căn bản không muốn cho bọn họ nhìn thấy cảnh cô nằm ở hành lang. Lòng tự trọng trước đây của cô đã bị họ cướp đi gần hết, bây giờ có cần phải nhận sự thương hại của họ nữa không? Hơn nữa, bệnh nhân chảy mủ hôi hám nằm cạnh giường cô, cô dám cá rằng La Thế Triết và Tô Mạn nhất định sẽ chịu không nổi. Muốn tìm một cái cớ nào đó để từ chôi, giọng điệu áp bức của La Thế Triết đã vang lên, “Giản Minh, có vấn đề gì à?”.

“Không phải.” Không phải là hèn hạ khuất phục, mà là cảm thấy thôi kệ đi, người đương nhiệm La phu nhân bị mùi hôi của cả hành lang hun cho muốn đào tẩu ngay khi lâm trận, anh, La tiên sinh có đi được không đây? Giản Minh thản nhiên, trầm tĩnh, “Thế Triết, Tô Mạn, khoa Nội tiết nằm ở tầng trên cùng…”.

Lăng Lệ nghĩ rằng mình nên đi ăn trưa trước, anh thấy đói rồi, trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng bước chân lại tự động bước đi theo hai người phụ nữ và một người đàn ông trước mặt. Anh chỉ tò mò muốn biết La Thế Triết rốt cuộc là người như thế nào, đương nhiên, còn cả quý cô Tô Mạn kia nữa. Bước chân anh không nhanh không chậm, đi không gần quá cũng không xa quá, âm thầm đánh giá người đàn ông phía trước kia, nhìn cũng có vẻ là nhân tài đấy, mặt mũi anh tuấn, tính cách lạnh lùng, trầm ổn, ung dung thong thả, nhìn là biết ngay làm ở một cơ quan lớn nào đó, chắc chắn là làm lãnh đạo, người không ở cấp bậc đó không thể nào tôi luyện được ngữ khí quyết đoán, ung dung, mạnh mẽ vang dội trong lúc nói chuyện như vậy được. Còn về Tô Mạn, giống hệt như con gái cưng của một gia đình giàu có, cô và La Thế Triết trông có vẻ như một đôi kim đồng ngọc nữ. Bên tai loáng thoáng, trên đường đi nghe Giản Minh nói chuyện với Tô Mạn, “Cô và Thế Triết đi rồi, ai chăm sóc cha cô?”.

Tô Mạn trả lời, “Có mẹ em với y tá riêng. Hơn nữa anh trai em ở New Zealand cũng sắp về.”

“Thế thì tốt quá rồi.” Giản Minh an ủi, “Cô đừng quá lo lắng, ông cụ nhìn thọ lắm, chắc chắn không có việc gì đâu…”.

Khóe môi của Lăng Lệ không kìm được nở nụ cười, miếng ngọc bích trong gia đình nhỏ này là Giản tiểu thư, mặc dù không phải cành vàng lá ngọc như người ta, nhưng ứng đối cũng được đấy chứ. Lăng Lệ không biết đấy thôi, đối với Giản Minh, không thể nói rằng đã vứt bỏ được hết quá khứ, nhưng cứ chính trực như thế thì chẳng có lợi ích gì cho bản thân mình cả, cuộc sống chẳng phải vẫn phải hướng về phía trước đó sao? Rõ ràng cô biết bản thân mình và Tô Mạn rất khác nhau, không cách nào coi ngang bằng như nhau được, không cần đem bản thân mình ra so sánh nữa, nghĩ thông suốt như vậy rồi thì con người ta cũng sống vô tư được một chút. Không biết bác sĩ Lăng có ý định gì không, tự nhiên bây giờ lại đưa người ta ra so sánh với nhau.

Không ngoài dự đoán của Giản Minh, vừa bước chân vào khoa Nội tiết, Tô Mạn chịu không nổi ngay, “Chuyện gì thế này, mùi gì thế nhỉ?”. Vội vàng giơ tay bịt mũi bịt miệng, chỉ để hở đôi mắt đẹp đến hoàn mỹ, chẳng hề có chút khuyết điểm nào nhờ mascara và phấn mắt, đứng ngây người ra, trợn tròn mắt trước hành lang ồn ào và nhốn nháo. La Thế Triết cũng bị làm cho sợ hãi, “Giản Minh, em ở phòng nào?”.

Giản Minh vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, “Ồ, em ở hành lang, phòng bệnh đều chật kín cả rồi.” Cô nghiêng người chỉ về giường 106 ở giữa hành lang, “Nhìn thấy chưa? Là giường kia kìa.”

La Thế Triết và Tô Mạn đưa mắt nhìn nhau, lại cùng đồng thanh lần nữa, “Ngủ ở hành lang hả?”. Giọng nói của Tô Mạn thoát ra từ dưới bàn tay che mũi miệng, “Đây rõ ràng là cái chuồng heo, đâu phải chỗ ở của người.”

Tô Mạn bị kích động, nên giọng nói không nhỏ lắm, Lăng Lệ vừa chậm rãi bước từ dưới cầu thang lên nghe rõ mồn một, hơi nhíu mày, ôi, quý cô này mặc dù sử dụng tính từ rất sinh động, chính xác, nhưng sao không khách sáo chút nào hết vậy? Bỗng nhiên anh nhớ ra đã từng gặp quý cô này, ở các bữa tiệc do công ty anh trai tổ chức, nếu như không nhớ nhầm, gia đình Tô Mạn cũng kinh doanh, chủ yếu kinh doanh bên bộ phận lắp các thiết bị điện máy cho các công trình, tiền tài, gia thế rất vững, có hợp tác làm ăn với công ty anh trai. Lăng Lệ đoán rằng quý cô Tô Mạn không nhớ anh, bởi vì xét cho cùng mỗi lần anh đều bị ép tham gia, cho nên chỉ lộ diện một chút rồi chuồn.

Đối với thái độ của Tô Mạn, Giản Minh không chấp nhất, lịch sự phụ họa theo, “Thì vậy, nhưng mà giường bệnh đang quá tải nên chẳng còn cách nào.” Cô khuyên nhủ La Thế Triết, “Tô Mạn không quen, mau đưa cô ấy xuống đi, đừng để cô ấy phải chịu đựng ở đây nữa.”

Đôi lông mày của La Thế Triết nhíu lại sắp thành hai sợi dây thừng đến nơi rồi, muốn nói gì đó thì phải, nói ít nói nhiều với Giản Minh đều không thích hợp lắm, chần chừ một lúc rồi quyết định chăm sóc đến bà xã mình trước rồi nói sau, quay sang dìu Tô Mạn, “Chúng ta xuống trước đi.”

Ai ngờ Tô Mạn lại không đi, muốn ra tay giúp đỡ Giản Minh, móc chiếc điện thoại Vertu được trang trí bằng kim cương, nữ vương cực kì tức giận, nhấn số điện thoại, “Em tìm giám đốc bệnh viện, bắt ông ấy phải cho chị một phòng bệnh.”

Lăng Lệ đã bước đến phía sau lưng ba người này, nghe những lời ấy, biết là bây giờ có đưa Ngọc Hoàng ra đây cũng không tác dụng, không còn phòng là không còn phòng, nhưng mà rõ ràng là anh phải quay trở về văn phòng ngay lập tức. Dáng người cao ráo, ngọc thụ lâm phong, cử chỉ ung dung tự tại, “Xin lỗi, làm phiền tránh đường, mọi người đứng chắn cả lối đi.”

Ba người đứng phía trước nhường đường, Giản Minh quay đầu nhìn Lăng Lệ, rất tự nhiên, “Chào bác sĩ Lăng.”

Lăng Lệ gật đầu mỉm cười, nụ cười nhìn cứ giống như kiểu “Nụ cười vì người mẹ hiền, vì sự bội thu của trái đất” ấy, một nụ cười chỉ riêng anh mới có, thanh khiết, đứng đắn, đi lướt qua La Thế Triết trên hành lang chật chội, ồn ào.

Tô Mạn cố gắng nói chuyện xong với giám đốc bệnh viện, lúc này đây cô đã bị mùi hôi làm cho xây xẩm mặt mày, tự cho rằng mình đã trọn tình trọn nghĩa với Giản Minh, xét cho cùng không phải người phụ nữ nào cũng có thể móc ra tám mươi vạn cho người vợ cũ của chồng mình, hơn nữa vợ cũ bị bệnh còn giúp chị ta tìm phòng bệnh, cô cũng được coi là người độ lượng đấy chứ, vội vàng rút lui, “Thế Triết, chúng ta về trước đi, để Giản Minh còn nghỉ ngơi.”

La Thế Triết nhìn Giản Minh, hình như không yên tâm lắm.

Giản Minh vỗ về, “Trước mắt tình hình của em rất tốt, đường huyết đã hạ rồi, chỉ còn hơi cao một chút nữa thôi, cũng được xem là bình thường rồi, hai người yên tâm, em biết tự chăm sóc cho mình. Hai người mau đi tìm gì đó ăn đi, chăm sóc người bệnh cũng vất vả lắm.” Tiễn hai người ra đến cầu thang, “Đúng rồi, Tô Mạn này, Đông Đông chắc cũng thu xếp ổn thỏa rồi nhỉ?”.

Tô Mạn vẫn bịt miệng bịt mồm, La Thế Triết trả lời, “Yên tâm, thu xếp đâu vào đấy rồi.”

“Ờ, tốt quá, cảm ơn hai người tiễn tôi về.”

Đúng như Lăng Lệ dự đoán, anh quay về văn phòng chẳng bao lâu thì giám đốc bệnh viện gọi điện thoại đến. Lăng Lệ cung kính, khiêm tốn giải thích một lúc lâu, đây đang là thời kỳ u tối trong tháng mười hai, khó khăn của khoa Nội tiết có trời đất làm chứng, thật sự không thể nào nặn ra một giường nào trong phòng bệnh được. Trong phòng bệnh lại toàn là cán bộ về hưu, đâu thể nào tùy tiện di chuyển? Lăng Lệ nói rằng, nếu có giường bệnh nào trống ra sẽ ưu tiên bố trí vào ở ngay, nói xã giao như thế cho qua chuyện.

Buổi chiều, Lăng Lệ bỏ luôn cơm trưa, về cơ bản đã giải quyết xong toàn bộ những việc cần phải giải quyết, lừng khừng còn chưa muốn ra về, bưng ly sữa nóng, gặm vài cái bánh quy, đứng ở cửa văn phòng, nhìn ra giường 106 ở phía hành lang đằng xa kia, cô ấy đang nằm đọc sách trên giường, hình như không có gì khó chịu cả. Lăng Lệ biết sau khi bệnh nhân bị bệnh ở chân đó được bố trí nằm ở hành lang, thật sự đã làm mấy bệnh nhân khác bật khóc, có điều Giản Minh đúng là làm người ta bất ngờ, cô không khóc, làm một người có tính trầm tĩnh như Lăng Lệ đây cũng phải khâm phục và đố kị, vừa cảm phục, vừa cảm động. Anh dự định rằng, giờ ăn tối hôm nay, không đến nhà ăn riêng dành cho bác sĩ mà đến nhà ăn của bệnh nhân tìm Giản Minh. Cố gắng chờ thêm hai ba tiếng đồng hồ nữa thôi, là đã có thể tiếp cận mục tiêu…

Thêm Bình Luận