Bệnh Tình Yêu

2.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bác sĩ khoa nội Lăng Lệ và Giản Minh, bệnh nhân của anh đều là những người thất bại trong hôn nhân, hai người sau khi gặp gỡ đều nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng Giản Minh nghĩ mình có bệnh và đã có  …
Xem Thêm

Lăng Lệ định hét lên, đại loại những câu nói có thể thể hiện được tâm trạng của anh như, “Giản Minh, cô đứng đó cho tôi!” Có điều đột nhiên Giản Minh ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, giật mình, lấy tay ôm ngực, khuôn mặt hiện rõ sự kinh sợ, rõ ràng có tật giật mình, “Xin lỗi, bác sĩ Lăng, em không cố ý.”

Mất tích đúng một ngày trời còn nói “không cố ý”? Lăng Lệ rất muốn nổi cơn tam bành, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp, hoảng hốt của Giản Minh trong lòng lại không chịu được, cố gắng giữ phong độ của các quý ông an ủi cô, “Xin lỗi, làm cho em sợ, không sao chứ?”.

Giản Minh xấu hổ đến nỗi không biết chui vào đâu, “Em không sao”. Ngước rèm mi lên liếc nhìn Lăng Lệ, rồi tinh thần lại chùng xuống, nói thêm một câu, “Xin lỗi.” Rõ ràng là cô có ý định muốn trốn đi ngay bây giờ, nên nói úp úp mở mở cho qua chuyện, “Em… em phải về khoa Nội rồi, hôm nay vẫn chưa truyền thuốc.”

Lăng Lệ buột miệng nói, giọng điệu mang chút trách móc và phẫn nộ, “Ồ, em cũng biết việc đấy cơ à?”.

Giản Minh ước gì có một lỗ nẻ nào đó để chui xuống, tiếp tục, “Bác sĩ Lăng, thật sự rất xin lỗi.”

Lăng Lệ hỏi thăm, “Em rốt cuộc là có chuyện gì thế? Không nói gì với ai đã tự ý trốn khỏi bệnh viện? Em biết không, mang theo Insulin đi lang thang khắp nơi như vậy rất nguy hiểm, em mới vào thuốc được hai ngày, lại không hiểu có thể xảy ra chuyện gì, nhỡ khi hạ đường huyết rồi bị sốc, em có thể mất mạng như chơi đấy.”

Giản Minh sợ hãi, “Không phải em bị đường huyết cao sao? Sao bây giờ lại ra đường huyết thấp rồi?”.

“Đó là bởi vì…” Lăng Lệ giảng cho Giản Minh nghe một phần chuyên ngành của mình trong khoảng mười phút, mới thở dài một hơi, “Bây giờ em đã hiểu chưa?”.

Giản Minh hình như chưa hiểu lắm, “À, hiểu một chút.”

Lăng Lệ cũng không hy vọng cô nàng này sẽ hiểu hết ngay lập tức, tạm thời tha cho, “Được rồi, bây giờ em nói cho anh biết, vì sao tự ý rời khỏi bệnh viện? Còn khóa máy di động?”.

“Em đi thăm con trai.” Giọng nói của Giản Minh có vẻ như bất lực, cũng có chút gì đó như muốn lấy lòng để được tha thứ vì đã thành thật khai báo, “Anh đừng giận, bác sĩ Lăng, em thật sự không có ý định không chào hỏi ai mà đi, nhưng em cũng không biết phải làm thế nào. Định xin phép các anh, nhưng mà đoán chắc là các anh cũng sẽ không đồng ý, em lại không muốn để con trai em biết mẹ nó bệnh phải nhập việc, bắt cha nó phải dắt nó đến bệnh viện thăm em, cho nên em mới tự ý rời khỏi bệnh viện. Đoán rằng các anh sẽ gọi vào máy di động của em, cho nên…”. Thực sự là đuối lý, giọng nói của Giản Minh mỗi lúc một nhỏ lại, “Cho nên cố ý khóa máy di động.”

“Hóa ra là như thế.” Ồ, thì ra là đi với con trai, Lăng Lệ có thể hiểu được tâm trạng này của Giản Minh, nhưng mà những việc cần dạy dỗ vẫn phải tiến hành dạy dỗ thôi, “Làm sao em có thể kết luận là bọn anh sẽ không đồng ý để em đi? Ít nhất cũng phải nói một tiếng, cùng nhau bàn bạc chứ, thế nào cũng có cách giải quyết.” Anh cảm thấy rất thương tiếc xót xa, “Đáng lẽ trước mỗi bữa cơm cần phải bổ sung thêm vào sáu gam thuốc, bị em đảo lộn hết lên, hôm nay rõ ràng không thể nào vào thuốc theo kế hoạch được nữa. Đúng rồi, em ăn cơm chưa?”.

“Ăn rồi, có điều ăn cực kì ít, không dám ăn nhiều.”

Lăng Lệ ân cần nhắc nhở, cái kiểu lảm nhảm, không ngại phiền phức, giống như Đường Tăng trong phim Tây du ký, “Không phải đã nói với em là mỗi bữa cơm nhất định phải ăn đúng giờ, ăn đúng số lượng cho phép sao? Ăn không đúng giờ, không đúng số lượng cho phép sẽ làm cho đường huyết không ổn định, đường huyết không ổn định sẽ ảnh hưởng đến công năng của thận…”. Lại giảng thêm năm phút bài học nghĩa vụ, liếc nhìn đồng hồ, mới nói, “Được rồi, anh đưa em về khoa Nội, em thực sự đã làm mọi người ở phòng y tá hoảng hết cả lên rồi đấy.”

Giản Minh vừa lo vừa ngại, vô cùng sợ sệt, “Các cô ấy sẽ xử tội em thế nào đây?”.

Lăng Lệ giả vờ phẫn nộ, “các cô ấy sẽ tắm rửa cho em, đưa em đến phòng phẫu thuật của khoa Ngoại mổ xẻ, làm món sườn chua ngọt.”

Cuối cùng Giản Minh cũng không cảm thấy căng thẳng như trước đó nữa, cười, khóe môi nhướn lên, giống như mảnh trăng non cong cong, ngọt ngào.

Thấy Giản Minh cười, Lăng Lệ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đưa cô ấy về khoa Nội, tốc độ rất chậm, như kiểu đi dạo bộ, nói chuyện phiếm, “Con trai em mấy tuổi rồi? Đúng rồi, anh nhớ hình như tên là Đông Đông thì phải?”.

“Bảy tuổi.” Giản Minh nói, “Em và cha nó li hôn khi nó mới năm tuổi.”

“Nghĩ không ra con trai em lớn như vậy đấy.” Lăng Lệ nhẩm tính tuổi của Giản Minh, “Hình như em chưa đến ba mươi tuổi.”

“Dạ, sinh viên năm ba em có Đông Đông.” Giản Minh không nói kĩ, chủ yếu là cũng không biết phải nói kĩ như thế nào.

Lăng Lệ hình như không có ý định hỏi cho đến cùng, “Sau đó em không đi học tiếp à?”.

“Dạ, lúc đó em và cha của Đông Đông vội vàng kết hôn, cuộc sống sau khi kết hôn chủ yếu tập trung cho con cái và gia đình, những việc khác nhất thời không lo hết được.”

“Rất có dũng khí.” Lăng Lệ khen ngợi, “Người bình thường sẽ lựa chọn vứt bỏ đứa con đi.”

“Cũng không phải là có dũng khí, mà là ngốc thì phải, lúc đó bọn em cảm thấy rằng, vứt bỏ đi như thế thì rất tội nghiệp đứa bé.” Giọng nói Giản Minh thê lương, “Nhưng mà sự thật là sau khi bọn em kết hôn với nhau, đứa bé đó còn tội nghiệp hơn.”

Lăng Lệ bắt đầu cảm thấy, anh cứ hỏi kĩ như thế sẽ làm cho Giản Minh cảm thấy không vui, anh thử an ủi, “Nếu như không có tình cảm với nhau, cứ kéo dài cuộc hôn nhân thì có khả năng đứa trẻ sẽ tội nghiệp hơn.”

“Chủ yếu là Đông Đông và mẹ kế không hợp nhau lắm, mà em lại không có bằng cấp, không có kinh nghiệm trong công việc, không thể nào tạo ra một cuộc sống mới, đón Đông Đông về ở cùng để tiện bề chăm sóc, đây chính là nguyên nhân tại sao em nhất định phải đi thăm nó. Việc vui nhất trong tuần của nó chính là, chờ đợi đến ngày thứ bảy hoặc chủ nhật, em và nó có thể gặp nhau.” Giản Minh lấy trong túi áo ra một cành hoa hồng bằng giấy cho Lăng Lệ xem, “Nè, cái này con trai tặng em, tác phẩm môn thủ công của nó, Đông Đông rất khéo tay, từ nhỏ đã thích vẽ tranh và gấp giấy. Nó nói với em rằng, cô giáo dạy thủ công dạy nó gấp hoa hồng giấy, được cô cho điểm cao, nó muốn thứ bảy này em đi gặp nó, sẽ tặng cành hoa hồng giấy này cho em.” Lời lẽ của Giản Minh rất dịu dàng, chân tình, “Con trai có mong muốn như thế, thật sự em không thể nào không tác thành tâm nguyện của nó được. Em biết rõ mà còn cố tình vi phạm, biết là sau khi em bỏ trốn nhất định sẽ làm cho các anh khó xử, có điều, đối với em, thực sự không còn lựa chọn nào khác…”. Giản Minh nhìn vào đôi mắt của Lăng Lệ, cùng khuôn mặt vô cùng thư sinh nhưng không thiếu sự cương nghị, giọng điệu cực kỳ chân thành, “Vô cùng xin lỗi.”

Những ngọn đèn bên ngoài khu nội trú của bệnh nhân khoa Nội tỏa ánh sáng mờ ảo, chiếu lên mái tóc đen của Giản Minh, làm nền cho màu sắc thuần khiết của đôi mắt, Lăng Lệ cảm thấy mình sắp rơi lệ đến nơi, gượng cười để che giấu, “Không cần cảm ơn, giải thích rõ là được rồi, lần sau nếu xảy ra chuyện như vậy thì có thể bàn với anh, đừng tự mình ra quyết định nữa.” Ngừng một lúc, nhấn mạnh, “Thật sự là không cần phải áy náy.”

Cầm lấy bông hoa hồng giấy trong tay Giản Minh, “Anh cũng biết gấp giấy, gấp hoa mai, con hươu và con báo là giỏi nhất.” Không biết trời xui đất khiến thế nào, Lăng Lệ nói, “Tìm một ngày nào đó để trổ tài với con trai em một chút mới được.” Vừa nói ra câu đó, Lăng Lệ kêu lên phải dừng lại, tiếp theo chắc sẽ là hẹn thời gian, như thế có thích hợp không? Cứ giống như một buổi hẹn hò ấy.

Có điều đối với Giản Minh, những lời nói này bay vào tai cô lại trở thành một lời nói khách sáo có chút gì đó thân mật mà thôi, cô sẽ không cho là thật gật đầu cảm ơn, “Được thôi, có cơ hội sẽ cho Đông Đông qua học với anh.” Móc điện thoại ra xem giờ cáo từ, “Em lên trước đây bác sĩ Lăng nhé, cảm ơn anh!”.

Thêm Bình Luận