Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bệnh Thần Kinh Sẽ Không Có Chiều Hướng Tốt Đẹp Hơn

Đơn thuốc thứ 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không được, thật sự không được, có quá nhiều người!

Tôi có thể mất mặt mũi, nhưng không thể để cho bác sĩ Giang mất mặt trước mặt học sinh của mình. Làm một phó giáo sư hướng dẫn nếu có một người không liên quan đến xin số điện thoại của anh, anh nhất định sẽ bị học sinh của mình trêu chọc và bàn tán rất lâu.

Vì vậy, ý nghĩ cuối cùng,giống như một gánh nặng đè lên tôi, đè tôi xuống ghế không thể nhúc nhích được nữa.

Tôi cũng không đuổi theo.

Tới gần giữa trưa, bà nội tới đón ông nội xuất viện, sau khi tôi và bà giúp ông nội thu dọn đồ dùng sinh hoạt và thay quần áo, mới lấy tờ thông báo xuất viện đặt ở trên tủ đầu giường từ dưới chén trà ra, nắm trong tay đi ra khỏi phòng bệnh, dự định đi lầu một tính tiền.

Ông trời thật sự thích đùa giỡn với con người bằng cách dìm xuống trước rồi lại nâng lên, sau cú tát đó lại có phần thưởng may mắn. Tôi ở trên hành lang chưa đi được mấy bước, đã đυ.ng phải bác sĩ Giang từ một trong những phòng bệnh đi ra.

Không thể quên kế hoạch của tôi, nhất định phải đưa nó vào thực tiễn. Lòng bàn tay trong nháy mắt nóng đến đổ mồ hôi, tôi gọi bác sĩ Giang lại: "Chủ nhiệm Giang.”

Gọi anh một tiếng này, tôi có cảm giác phảng phất như như tiếng kêu của chim khách.

Anh cũng nhìn thấy tôi, bước chân dừng lại. Góc áo blouse trắng bị gió cuốn theo cũng rũ xuống chỗ cũ: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Tôi nhìn về phía anh. Ôi mẹ ơi, Giang bác sĩ không đeo kính kìa! Hơn nữa sắc đẹp cũng không kém so với lúc đeo kính! Ngược lại nhìn còn trẻ hơn!

Tạm thời đè nén ý nghĩ háo sắc, tôi toàn lực liều mạng để giọng nói của mình duy trì trạng thái tự tại thoải mái, lắc lắc tờ giấy xuất viện trong tay: "Em đi muốn làm thủ tục xuất viện.”

Tờ giấy này thật giống một lá cờ trắng, khái quát đầy đủ trạng thái của tôi trước mặt bác sĩ Giang, chỉ cần anh liếc mắt một cái, tôi sẽ tước vũ khí đầu hàng toàn quân tan rã.

Lông mi dài của anh hạ xuống, nhìn mảnh giấy trong tay tôi: "Tôi biết.”

Tôi buông tay xuống: "Thật sự không muốn để lại số điện thoại cho em sao?" Cuộc ly biệt sắp tới ép buộc khiến tôi trở nên dũng cảm, tôi lập tức nói ra mục đích.

Bác sĩ Giang một tay đút vào túi áo blouse trắng: "Ông của em có danh thϊếp của tôi.”

Tôi gào thét trong lòng, tôi biết! Nhưng tôi không tiện! Tôi cũng không muốn để cho người trong nhà ai cũng biết! Không muốn làm tiêu tan hình tượng cô gái ngoan ngoãn trong mắt ba mẹ tôi trở thành một người phóng khoáng! Tôi tìm một cái cớ tục tĩu: "Đó là anh đưa cho ông nội em, cũng không phải cho em.”

Anh nhìn tôi, giống như có chuyện muốn nói với tôi, có chút muốn nói lại thôi, sau đó anh hỏi: "Em muốn đi làm thủ tục xuất viện không?"

Nhìn chằm chằm khuôn mặt ôn hòa của anh, tôi trở nên hoảng hốt lại thêm đần độn: "A? Vâng...... Đúng vậy!”

Bác sĩ Giang lộ ra nụ cười rất tiêu chuẩn: "Vừa lúc tan ca, tôi đi cùng em.”

Hạnh phúc tới quá đột ngột, tôi có chút không biết làm sao, gật đầu như gà mổ thóc: "A! được được!"

“Đi lối an toàn, tôi không thích đi thang máy." Anh xoay người đi về phía lối ra an toàn, tôi cũng ba chân bốn cẳng đuổi theo.

Tôi hỏi: "Anh mỗi ngày đi làm đều leo cầu thang à?"

Anh: "Ừ, bình thường lên lầu đều đi bộ, coi như rèn luyện cơ thể.”

Tôi biến thành một tờ báo cáo điều tra có liên quan đến "Giang Thừa Hoài": "Vậy anh không cần đeo kính khi đi xuống cầu thang cũng không sao sao?"

Giọng điệu hơi mỉm cười lại xuất hiện, bác sĩ Giang đáp: "Độ của tôi không cao.”

Tôi gật gù đi theo anh ta vào lối đi an toàn, bước xuống bậc thang thứ nhất... Mấy tầng sau đều im lặng dị thường, giữa tôi và bác sĩ Giang không có ai mở miệng cho đến khi ký hiệu trên tường biến thành 10F.

Tôi nhìn chằm chằm con số kia, bất tri bất giác đã đi xuống tám tầng, thật hy vọng có thể đi mãi không có điểm cuối.

Thân ảnh màu trắng bên cạnh ngừng lại, tôi cũng đứng lại theo anh. Thời điểm bác sĩ Giang dừng lại cũng không cần dựa vào cái gì vẫn đứng thẳng tắp, giống như một gốc cây cổ thụ cao xinh đẹp. Không giống với rất nhiều người, vừa đứng phải dựa vào tường hoặc dán cửa mới thoải mái.

Xem ra anh ta thật sự có chuyện muốn nói riêng với tôi, ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì, bác sĩ Giang quả nhiên mở miệng ra nói:

“Tôi có thể cho em phương thức liên lạc, nhưng tin nhắn điện thoại không liên quan đến bệnh nhân, anh cũng sẽ không nhận, cũng sẽ không trả lời." Anh dừng một chút, hỏi: "Còn muốn số điện thoại di động của tôi không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Giang bác sĩ đi vài bước, giẫm lên trái tim vỡ tan nát dưới đất của thiếu nữ...

Nghe nói mỗi chương để lại một bình luận, đều có thể tìm một soát ca greenflag tốt bụng tinh tế đẹp trai giống như bác sĩ Giang =w=
« Chương TrướcChương Tiếp »