Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bệnh Thần Kinh Sẽ Không Có Chiều Hướng Tốt Đẹp Hơn

Đơn thuốc thứ 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cứu mạng a, lại là bác sĩ Giang kìa!

Tôi dồn dập điều khiển, click chuột điên cuồng ấn tất cả X nhỏ ở góc trên bên phải. Hoảng hốt đến mức con chuột nắm không chắc, giống như nó thật sự biến thành một con chuột giảo hoạt làm cho người ta bắt thế nào cũng không được.

Cho đến khi tất cả các trang web đều bị xóa sạch, màn hình cũng trở về hình nền ban đầu. Tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong thời gian vài giây ngắn ngủi tôi cũng không cần phải đi khoa tâm thần ở bên cạnh mà tôi có thể trực tiếp bị xe cứu thương chở vào bệnh viện làm hồi sức tim! Tôi giống như một người địa cầu tự bản thân tham dự núi lửa phun trào, máy bay gặp tai nạn, ngày mốt là đến tận thế bùng phát, phản ứng đầu tiên chính là hoảng sợ cùng chạy trốn.

Và tôi cũng như vậy.

Cho dù tôi biết sau này bác sĩ Giang sẽ không nhận ra tài khoản này là tôi.

Nhìn mặt bàn sạch sẽ, tâm tình của tôi cuối cùng có thể bình phục chút ít. Mạng lưới vấn đáp sức khỏe, xin hỏi vì sao giới của người lại nhỏ như vậy. Tôi chẳng qua chỉ là một hạt phù du chìm nổi bất định trong lưới biển mênh mông. Vì sao hết lần này tới lần khác lại bị người trong lòng nhìn thấy tín hiệu cần vấn đáp của tôi đầu tiên vậy? Cứ như một tín hiệu đầu óc bị cửa chen qua, bị lừa đá đi.

Tôi rời khỏi bàn máy tính, tâm thần không yên thong thả vài vòng trong phòng, mới trở lại ghế dựa, lại một lần nữa mở mạng lưới vấn đáp sức khỏe. Nó nhớ rõ tài khoản nên tôi cũng không cần tự mình đăng nhập lại.

Tôi cẩn thận mở khung chat, xem đoạn trao đổi giữa mình và bác sĩ Giang. Câu cuối còn kết thúc ở câu trả lời của anh, đề nghị tôi đến khoa tâm thần kiểm tra một chút.

Tôi chống lưng trái lên, cười ngây ngô, bác sĩ Giang ngay cả hài hước lạnh lùng cũng đẹp trai như vậy.

Nữ nhân thật sự là sinh vật dễ quên a, tôi hoàn toàn không nhớ rõ chính mình cách đây không lâu vừa mới nguyền rủa hắn "Chuyên gia chó má không có y đức".

Tôi nhìn chằm chằm vào tài khoản nặc danh của mình một lúc, đột nhiên nhớ ra một việc, thế là lại cầm con chuột di như điên vào nhân viên phục vụ khách hàng:

Wh19921121: Dịch vụ khách hàng! Có đó không? Phục vụ!!!

Dịch vụ khách hàng 3711: Cư dân mạng đáng kính, xin chào, xin hỏi bạn cần giúp gì ạ?

wh19921121: Tôi vừa đặt một câu hỏi nặc danh!!! So sánh!! Những bác sĩ trả lời tôi chắc sẽ không nhìn thấy toàn bộ tài khoản của tôi khung chat chứ?

Dịch vụ khách hàng: Cái này bạn cứ yên tâm ạ, trang web của chúng tôi rất chú trọng đến mọi người. Chỉ cần một khi bạn nặc danh đặt câu hỏi, các bác sĩ cũng sẽ không nhìn thấy tài khoản đầy đủ của bạn đâu ạ.

WH19921121: Ôi, ôi! Vậy thì tốt rồi! Cảm ơn anh! Tôi sẽ chấm điểm tối đa cho đánh giá dịch vụ của anh!

Trái tim bị nâng cao lại chậm rì rì về chỗ cũ ngồi xổm. Như vậy là tốt rồi, bác sĩ Giang sẽ không có khả năng căn cứ vào chữ cái đầu và tháng năm để kiểm tra ra tài khoản này có liên quan đến tôi, dù sao ngày đó ở phòng bệnh anh ấy nghe bác sĩ nữ nói qua tôi là sinh viên tốt nghiệp khóa này, sau đó tôi còn nhấn mạnh một lần nữa...

Nưng mà có phải tôi đã suy nghĩ quá nhiều hay không? Có lẽ bác sĩ Giang phỏng chừng đã sớm quên chuyện này! Ngay cả tôi họ gì tên gì cũng không biết......

Tôi vừa đánh năm sao khen ngợi, vừa tâm tình lên lên xuống xuống nghĩ.

Dịch vụ khách hàng 3711: Cảm ơn bạn và đừng quên chấm điểm cho các bác sĩ trả lời trang web của bạn, họ cũng rất cần sự hỗ trợ của bạn.

WH911121: Được rồi, tôi biết rồi.

Câu trả lời của tôi cho bác sĩ Giang đều được đánh giá đầy sao, đây cũng là điểm số của anh trong lòng tôi.

Hơn nữa, tôi cũng hy vọng có thể thông qua hành động lấy đức báo oán của mình, làm cho anh khó có thể quên được "cư dân mạng thần kinh" mà đêm nay ngoài ý muốn gặp phải.

Tôi còn cân nhắc có nên quay lại nhắn bác sĩ Giang một câu "Cảm ơn ngài" hay không, nhưng lại cảm thấy quá mức khó hiểu, điểm tối đa cũng không đủ, còn chân thành cảm ơn, bác sĩ Giang khẳng định càng cảm thấy người này đi nhầm kênh rồi.

Vì thế, thôi bỏ đi.

Tiếp theo, tôi lại lén lút vào trong những câu hỏi khác mà bác sĩ Giang trả lời, phát hiện đều là câu trả lời nghiêm trang lại tương đối chuyên nghiệp, khen ngợi 100%. Đương nhiên cũng có những người vì sắc đẹp tới quấy rầy anh. Ví dụ như có một cư dân mạng có tên là yaohua1234, cô ta đặc biệt điểm danh hỏi bác sĩ Giang, hỏi: Bác sĩ, gần đây ngực của tôi thật nặng thật đau, anh có thể tự mình giúp tôi nhìn một chút không?

Người nào a, đang khoe khoang phòng ngực lớn của mình sao? Tại sao không đến khoa tim mạch để hỏi về hô hấp? Tuy rằng bác sĩ Giang vẫn chưa để ý đến cô ấy nhưng tôi vẫn cắn môi dưới, yên lặng bấm avatar của cô ấy để tố cáo.

Sau khi lật qua lật lại tất cả câu trả lời của bác sĩ Giang, tôi lưu giữ trang web, lưu luyến không rời tắt giao diện.

Giờ phút này, trên màn hình máy tính cũng chỉ còn lại dang chủ về bác sĩ Giang một danh y. Avatar cũng là bản thân anh. Tấm màn xanh thuần túy làm phông nền, anh đeo kính mắt, mặc áo blouse trắng, thành thục, sạch sẽ, tràn đầy phong cách nhà văn nho nhã. Tấm ảnh chân dung đẹp như tranh vẽ này, trong điện thoại di động của tôi cũng có bản sao lưu, giống nhau như đúc, ừm, ngay trong tấm ảnh tôi chụp chung với anh ấy.

Vì vậy, nút phải, lưu vào, cắm dây số liệu, lại một lần nữa như lấy được trân bảo, bỏ vào điện thoại di động.

Bức ảnh chân dung người đàn ông của tôi!

[hình ảnh]

Tôi gửi tấm hình này vào nhóm wechat, nhìn nó nhanh chóng được load dưới mạng wifi, vòng xoay màu xám trong suốt từng chút rút đi, lộ ra khí chất và khuôn mặt không thể chê vào đâu được của bác sĩ Giang.

Khang Kiều: Bác sĩ Giang thật đáng thương [Nến]

Hoàng Diệc Ưu: Bác sĩ Giang thật đáng thương [Nến]

Trương Tư Mẫn: Bác sĩ Giang thật đáng thương [nến]

Ngô Hàm Hàm:…
« Chương TrướcChương Tiếp »