Chương 8: Từ bỏ đi, không chữa được

Fukuyama Shiaki nghẹn lại, “Cũng không nhất định cần phải nằm viện, chúng ta cũng có thể giải quyết bằng cách nói chuyện mà , nói như vậy, đối với việc khôi phục của ngươi nói không chừng cũng có chỗ lợi.”

“Ta không có châm chọc ý tứ, nhưng mà vẫn là có chút tò mò, nhìn ai đều giống có vấn đề có phải hay không bệnh nghề nghiệp?” Ike Hioso hỏi lại.

“Xem như đi.” Fukuyama Shiaki suy nghĩ một chút, không phủ nhận đây là bệnh nghề nghiệp, đột nhiên hỏi, “Ike tiên sinh, xin hỏi ngày mai là ngày mấy tháng mấy?”

Ike Hioso nhìn thoáng qua trên tường lịch treo tường, hôm nay là 21 tháng 8, “22 tháng 8.”

Fukuyama Shiaki sửa đúng, “Ngày mai là 11 tháng 8, xem ra về thời gian cảm giác vẫn là có chút vấn đề.”

Ike Hioso: “……”

Do dự xốc bàn hay không 0.01 giây… Thôi, Fukuyama Shiaki bác sĩ tuy bệnh nghề nghiệp hơi nặng nhưng bản thân vẫn là một vị thầy thuốc rất có trách nhiệm.

“Ân…… Nhưng mà cũng không cần phải gấp gáp, không cần trốn tránh,” Fukuyama Shiaki một bên lấy vở ký lục, một bên trấn an nói, “Từ từ tới sẽ tốt.”

Ike Hioso: “……”

Mặt vô biểu tình ×2……

“Hảo,” Fukuyama Shiaki ghi lại tốt, cười tủm tỉm ngẩng đầu, “Ngày mai chúng ta thử lại một lần.”

Ike Hioso rất tưởng nói một câu ‘ nâng đi, từ bỏ đi, không chữa được ’, nhưng hắn mặc kệ đổi đề tài, “Ta xin ra ngoài một chuyến.”

“Có chuyện gì sao?”

“Đi mua hai quyển sách.”

“Sách nội dung ta phải biết, không có vấn đề chứ?”

“Tính toán mấy giờ trở về? Ta giúp ngươi đăng ký một chút ra ngoài ghi lại.”

“Buổi chiều 5 giờ .”

“Dự báo thời tiết hôm nay có mưa, nhớ mang theo ô.”

……

Tiểu ác ma Yuki bay dòng dã suốt cả ngày, nghiêm túc quan sát nhân loại sinh hoạt. Ở nàng quê quán, nhân loại tu luyện ma pháp, không chú trọng phát triển khoa học kĩ thuật như thế giới này. Nhìn đống giẻ rách mặc trên người, nàng quyết định trước tìm một cái tự nguyện cung phụng cho nàng tiền tài, mụ mụ nói, có thể gϊếŧ người nhưng không thể làm việc hạ giá như đánh cướp!

……

Cùng đi ra ngoài là một vị bác sĩ nam, Kitagawa Atachi.

Tuổi còn trẻ, mặc một bộ tây trang màu đen, vẻ mặt nghiêm túc giả bộ ít nói ít cười lập tức bại lộ hắn chỉ là một người tay mơ mới nhập chức vào bệnh viện.

“Kitagawa bác sĩ, ngươi rất khẩn trương sao?” Ike Hioso thuận miệng hỏi một câu, mang mấy quyển sách ôm đến quầy thu ngân.

Kitagawa Atachi lập tức phản bác, “Không có.”

Ike Hioso yên lặng dán cho đối phương cái nhãn hiệu “ma mới”, kém xa bác sĩ cáo già Fukuyama Shiaki lúc nào cũng có thể cười tủm tỉm nói chuyện.

“Đừng khẩn trương, ta sẽ không tấn công người khác, cũng vẫn luôn duy trì lý trí.”