- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bệnh Sủng
- Chương 52: Giúp em cởϊ qυầи
Bệnh Sủng
Chương 52: Giúp em cởϊ qυầи
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Giản Chính Dương bỗng nhiên không có phản ứng. Anh nhìn về phía Tiểu Thỏ, cô cũng lẳng lặng nhìn anh, trong mắt chứa đầy sự hoảng hốt lẫn xa cách. Một hồi sau, cô mới nở nụ cười miễn cưỡng.
“Bà xã, chúng ta về nhà được không? Anh sẽ chăm sóc em thật tốt, bác sĩ đã dặn dò những gì cần chú ý với anh cả rồi, anh cam đoan mình nhất định sẽ chăm sóc chu đáo cho em.”
Tiểu Thỏ nhắm chặt hai mắt, vẫn nói rất kiên định, “Em muốn nằm viện.”
“Bà xã, anh có thể chăm sóc em.”
“Em nói là em muốn nằm viện.” Tiểu Thỏ cau mày, “Nếu anh không giúp em sẽ có y tá giúp, anh không thích nơi này thì về nhà đi.”
“Không! Anh ở cùng em, nằm viện thì nằm viện, anh đi làm thủ tục ngay đây. Bà xã à, em đừng kích động, đừng kích động.” Bất thình lình, Giản Chính Dương xoay người một cái, đồng ý để Tiểu Thỏ nằm viện ngay lập tức.
Đáng tiếc, giờ phút này, toàn bộ tinh thần của Tiểu Thỏ đã bị tổn thương nặng nề. Tuy cô tự nhận mình rất dễ tính, nhưng bản thân cũng có nguyên tắc. Trên đời này, cô hận nhất chính là bị người khác làm cho mất mặt. Lúc ấy, Giản Tình dùng thái độ mơ hồ, không biết là vô tình hay cố ý làm cô tổn thương, sau đó bà còn đánh cô một bạt tai, thậm chí nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét, cô tuyệt đối sẽ không chủ động bước vào nhà họ Giản lần nữa.
Hiện tại, trong lòng Tiểu Thỏ đã quyết định rời khỏi Giản Chính Dương. Có người mẹ chồng như vậy, cô thật sự chịu không nổi. Lần đầu tiên, cô vô ý để đối phương làm mình tổn thương, nếu như lại bị thêm một lần nữa thì cô chính là kẻ ngốc, coi thường bản thân để rước lấy mấy lời mắng mỏ.
Bởi vì trong lòng có quyết định, thái độ của Tiểu Thỏ đối với Giản Chính Dương sẽ lạnh lùng hơn một chút. Tuy rằng bọn họ vừa mới nhận giấy hôn thú, tuy rằng cô rất luyến tiếc, nhưng cô tuyệt đối sẽ không vì vậy mà để bản thân mình chịu thiệt thòi, càng không muốn khiến Giản Chính Dương khó xử. Nếu hai bên đã khó nhìn mặt nhau, vậy thì tự cô sẽ kết thúc mọi chuyện.
Giản Chính Dương nhanh chóng làm xong thủ tục nhập viện. Anh không có khả năng ở cùng phòng với người khác, cho nên cố ý chọn phòng VIP, bên trong chỉ có một chiếc giường đôi và một số đồ dùng cần thiết, tất cả đều được rửa sạch sẽ và đầy đủ, không hề giống đang ở bệnh viện một chút nào mà hệt như đang ở nhà. Xem ra, không chỉ kinh tế - xã hội mà ngay cả bệnh viện cũng bắt đầu được đặc thù hóa rồi.
Tiểu Thỏ chưa từng nghĩ khi mình nhập viện sẽ được ở phòng thoải mái như vậy, thường là vì ở lại một ngày phải tốn rất nhiều tiền. Giờ phút này, cô không có tâm tư để khuyên Giản Chính Dương tiết kiệm tiền, vốn dĩ là mẹ anh tổn thương cô, để anh trả thay cũng là lẽ bình thường.
Giản Chính Dương chuẩn bị mọi thứ thật tốt. Anh bước vào phòng bệnh, bước cẩn thận lại gần Tiểu Thỏ, “Bà xã, anh xong rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ vô tội, đáng thương của anh, Tiểu Thỏ có hơi mềm lòng, nhưng vết thương đau đớn trên chân lại nhắc nhở cô. Cô bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt vẫn dịu đi một chút, “Anh về đi.”
“Anh không muốn về.” Giản Chính Dương vừa nghe liền lắc đầu kịch liệt, “Anh muốn ở cùng em.”
“Anh không cần ở bên cạnh em, em cũng không muốn anh ở lại.” Tiểu Thỏ lạnh lùng nói.
Giản Chính Dương bỗng chốc ngây dại. Một hồi sau, anh nhìn Tiểu Thỏ với vẻ đau lòng, “Bà xã, có phải em không cần anh nữa?”
“...” Tiểu Thỏ không nói gì, bây giờ tâm trạng của cô rất rối, không biết phải đối diện với anh thế nào.
Thấy cô không nói gì, trong lòng Giản Chính Dương trở nên hoang mang, rối loạn. Cuối cùng, anh cởi giày ra, nhảy lên giường, ôm lấy cổ Tiểu Thỏ. Tiểu Thỏ giãy dụa, anh lại càng ôm chặt hơn vì sợ mất cô, “Hôm nay là do anh không bảo vệ được em, nhưng anh cam đoan đây là lần cuối cùng, anh tuyệt đối sẽ không để bất cứ một ai làm tổn thương đến em, cho dù là người nhà của anh cũng không được phép! Em có thể giận anh, đánh anh, mắng anh, nhưng em không thể rời khỏi anh. Em đã nói, chỉ cần anh không phụ em, em sẽ vĩnh viễn không phụ anh mà.”
Tiểu Thỏ không ngờ Giản Chính Dương lại dùng lời hứa lúc trước để đối đáp với cô, cô chợt cứng đờ hết cả người. Phải, cô từng hứa như vậy, Giản Chính Dương cũng không hề làm chuyện có lỗi với cô, nhưng nếu bảo anh đối đầu với người nhà họ Giản, cô không tin tưởng chuyện đó chút nào, ai có thể nói cho cô biết cô nên làm gì bây giờ không?
Thấy Tiểu Thỏ không từ chối, Giản Chính Dương vừa lòng ôm cô, đương nhiên là chân anh hướng ra xa giường, “Bà xã, tối ngủ phải cẩn thận, không được lộn xộn, nếu không thì chân sẽ đau, biết chưa?”
“...” Nói không lại anh, Tiểu Thỏ chỉ có thể phản kháng bằng cách im lặng.
Giản Chính Dương không nói gì, chỉ cần Tiểu Thỏ không nói cô sẽ bỏ đi là được.
Đêm hôm đó, Tiểu Thỏ ngủ không được ngon, vết thương đau đớn trên chân liên tục kí©h thí©ɧ cô. Mỗi lần rơi vào giấc ngủ mơ màng, cô đều bị cái chân đau làm cho tỉnh lại, trong lòng không ngừng oán hận Giản Tình. Cho dù bà vô ý hay cố ý, mọi thứ trong lòng cô đã có vết nứt. Có lẽ cô giận ít, nhưng bảo cô xem như mọi thứ chưa từng xảy ra, chuyện đó không có khả năng.
Cứ như vậy mà mơ mơ màng màng, ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ, ngủ ngủ tỉnh tỉnh, khó khăn lắm mới đến bình minh, rốt cuộc cô cũng ngủ như chết vì quá mệt mỏi, nhưng không bao lâu sau lại tỉnh thêm một lần nữa. Lần này, cô không tỉnh vì cơn đau mà là vì mắc đi vệ sinh. Nhìn Giản Chính Dương đang nằm bên cạnh, Tiểu Thỏ lắc đầu, tự mình đứng dậy một cách khó khăn, cô không cần anh hỗ trợ.
“Bà xã ~” Giản Chính Dương rất nhạy cảm. Cô vừa ngồi dậy, anh đã cảm thấy trống rỗng trong lòng, lập tức bắt đầu tìm người. Không chạm vào Tiểu Thỏ được, anh vội vàng mở to mắt, vừa thấy cô định xuống giường liền cả kinh, đổ cả mồ hôi lạnh, “Bà xã, em định làm gì?”
Tiểu Thỏ chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn Giản Chính Dương đang ôm lấy mình, “Thả em xuống.”
“Không được, tình trạng của em bây giờ không thể đi lại tùy tiện, em muốn đi đâu?” Giản Chính Dương khẩn trương nhìn cô, “Anh đưa em đi.”
Khóe miệng Tiểu Thỏ khóe miệng hơi run rẩy, “Em muốn đi toilet, thả em xuống.”
“Anh đưa em đi.” Không để ý tới sự phản đối của Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương ôm cô vào trong toilet.
Đặt cô cẩn thận xuống chỗ bên cạnh bồn cầu, đợi cô đứng vững một chút, anh lập tức kéo quần cô xuống. Tiểu Thỏ cả kinh, vội đánh vào tay anh, “Anh muốn làm gì?”
“Giúp em cởϊ qυầи.” Giản Chính Dương uất ức, nhìn bàn tay bị đánh đỏ lên.
Tiểu Thỏ đỏ mặt, cô rõ ràng không dám nói với anh, sao anh lại nói nhiều như vậy chứ? “Em bị thương ở chân chứ không phải ở tay, chưa tàn phế đến mức đi vệ sinh cũng cần có người hỗ trợ đâu. Anh ra ngoài cho em.”
“Không được, anh lo lắng! Anh phải trông em.” Giản Chính Dương kiên trì.
“Anh... Anh ra ngoài mau!”
Tiểu Thỏ đang mắc muốn chết, Giản Chính Dương cứ không chịu đi, cho dù thế nào cô cũng không thể đi vệ sinh ở trước mặt anh.
“Anh phải trông em.”
“Anh, anh, anh khi dễ em!” Vốn dĩ đang rất mắc, bây giờ cứ dây dưa như vậy, Tiểu Thỏ cảm thấy mình sắp nhịn không nổi. Cô nhất thời tức giận, muốn khóc, trừng mắt với Giản Chính Dương.
Giản Chính Dương thấy cô gấp như thế liền đau lòng, vội nói, “Được được, anh ra ngoài, em đừng khóc, em đừng khóc.”
“Khốn kiếp, còn không đi?” Tiểu Thỏ bắt đầu mắng người.
Giản Chính Dương bước ra khỏi toilet với khuôn mặt ảm đạm. Tiểu Thỏ bắt đầu trở nên xa cách làm anh khổ sở vô cùng. Không được, anh tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy.
Tiểu Thỏ đuổi Giản Chính Dương đi rồi, cô liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó vội cởϊ qυầи để giải quyết. Bởi vì nướ© ŧıểυ tồn đọng cả một đêm, cô vừa ngồi xuống bồn cầu đã phát ra âm thanh to lớn. Nghĩ tới việc cách một lớp cửa, Giản Chính Dương nhất định nghe được, Tiểu Thỏ vừa thẹn vừa vội, cho dù cô và anh đã làm chuyện vợ chồng nhưng vẫn có một số chuyện nên giữ riêng cho bản thân mình.
Nghe tiếng xả nước trong bồn cầu, Giản Chính Dương lập tức mở cửa. Tiểu Thỏ chuẩn bị rửa tay được một phen giật mình, chỉ là đảo mắt một cái, cô liền trở nên lạnh nhạt, tiếp tục việc rửa tay của mình.
Giản Chính Dương đứng bên cạnh, cầm khăn lông mà đêm qua bệnh viện đưa tới để lau tay cho Tiểu Thỏ. Lau khô rồi, anh xoay người bước đi, bước một vài bước đột nhiên quay ngược lại, ôm chầm lấy cô, “Anh ôm em về giường.”
Tiểu Thỏ bị anh ôm bất thình lình như vậy làm cho phát hoảng, nhưng cô không muốn bị yếu thế trước mặt anh, do đó vẫn giữ vẻ trầm mặc.
Thấy thế, ánh mắt Giản Chính Dương tối sầm lại, nhưng sau đó anh liền nhanh chóng bế cô về giường, nhìn cô dịu dàng, “Bà xã, đói bụng không? Muốn ăn gì? Ông xã mua đồ ăn sáng cho em nha.”
“Anh đi đi, đừng có ngồi ngốc ở trong này.” Tiểu Thỏ quay đầu, không muốn tiếp nhận ý tốt của anh.
“Cháo được không?” Giản Chính Dương nói rất tự nhiên.
“Em nói anh không nghe à?” Tiểu Thỏ tức chết rồi, cô giận vì Giản Chính Dương cố ý không nghe thấy lời mình nói, “Cậu chủ lớn như anh đến hầu hạ em, nếu để mẹ anh biết, bà ấy nhất định sẽ lấy đao chém em chết, em chưa muốn chết đâu.”
“Anh nói rồi, anh sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương em nữa.” Giản Chính Dương dịu dàng nhìn Tiểu Thỏ, vô cùng sủng nịch, “Cho dù là mẹ anh cũng không được. Đừng lo lắng, bà xã, em phải tin tưởng anh.”
“Em mặc kệ. Em muốn anh đi, còn nữa, đừng cứ mở miệng là gọi em một tiếng bà xã, hai tiếng bà xã. Em không phải là vợ anh.”
“Bà xã, em quên hôm qua chúng ta đã đi nhận giấy hôn thú rồi sao?” Giản Chính Dương có thiện ý nhắc nhở, “Anh còn giữ giấy đây này.”
Thứ quan trọng như vậy dĩ nhiên phải do anh tự mình giữ. Ngày hôm qua, hai người chưa kịp vào nhà đã vội chạy thẳng tới bệnh viện.
“Nếu biết sẽ xảy ra chuyện thế này, em sẽ không đi làm giấy hôn thú với anh đâu.” Tiểu Thỏ giận đến mức nói mê nói sảng, “Dù sao thì tỷ lệ ly hôn cũng cao lắm, đợi chân em lành rồi, chúng ta sẽ ly hôn.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bệnh Sủng
- Chương 52: Giúp em cởϊ qυầи