- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bệnh Sủng
- Chương 46: Chỉ cần hai người chúng ta thôi được không
Bệnh Sủng
Chương 46: Chỉ cần hai người chúng ta thôi được không
Thấy cháu ngoại mình yêu thương, sắc mặt của hai ông bà dãn ra nhiều, bà cụ phất tay chào hỏi cháu ngoại mình, “Đến đây, Tiểu Dương, đến đây với bà ngoại.”
Giản Chính Dương đi tới trước mặt Tiểu Thỏ, kéo tay của Tiểu Thỏ, mặt không sợ hãi nói, “Bà ngoại vừa mới nói cái gì, ai phải đi chứ?”
Bà cụ nhìn động tác của Giản Chính Dương, trong mắt hiện lên vẻ không vui, “Tiểu Dương, đến đây với bà ngoại, bà ngoại quen rất nhiều con gái nhà lành, vừa đẹp lại có tài, còn dịu dàng chăm sóc, hợp nhất với Tiểu Dương nhà mình, nhất định tốt hơn cô gái này.”
“Mẹ?” Giản Tình nghi hoặc nhìn mẹ mình.
“Kêu la cái gì, con là mẹ kiểu gì, chuyện cả cuộc đời của con trai mình, sao có thể hồ đồ chọn đại một người nào đó được, cho là nhà họ Giản chúng ta chó mèo cũng có thể vào à?”
Chó mèo?? Đây là đang nói mình sao? Tiểu Thỏ tức giận, hôm qua bị mẹ Giản Chính Dương la hét, hôm nay lại bị người thân của họ không nooi1 lý lẽ mà châm chọc, cho là cô dễ bị bắt nạt lắm à?
Vừa muốn lên tiếng, giọng nói lạnh lùng của Giản Chính Dương đã vang lên, “Bà ngoại nói là chó mèo, Tiểu Thỏ là vợ tương lai của con, con không muốn kẻ nào ức hϊếp cô ấy.”
“Con...” Bà cụ bị sự lạnh lùng của Giản Chính Dương làm cho hoảng sợ, “Đứa trẻ này được lắm, trưởng thành rồi có cánh cũng cứng cáp, lời của bà ngoại cũng không thèm nghe rồi đúng không?”
“Con chỉ nghe thứ mà con muốn nghe.” Giản Chính Dương hừ lạnh, “Nếu như bà ngoại nói con gọi bà một tiếng bà ngoại mà bà có thể quyết định tương lại của con, vậy sau này bà không còn nghe con gọi bà là bà ngoại nữa đâu.”
“Tiểu Dương, sao con có thể nói như vậy?” Thấy sắc mặt của bà cụ trắng bệch, Giản Tình vội vàng bước lên, “Mau xin lỗi bà ngoại của con đi.”
Giản Chính Dương lạnh lùng nhìn Giản Tình, “Ngày hôm nay con xuất hiện ở đây là Tiểu Thỏ kêu con tới, nếu như con biết mọi người đối xử với cô ấy như vậy, cho dù đánh chết con, con cũng tuyệt đối không bước vào đây một bước.”
Dừng một chút, lại nói, “Xem ra mọi người khôn hoan nghênh chúng con, nếu đã như vậy, chúng con cũng không muốn làm cho mọi người khó xử, Tiểu Thỏ, chúng ta đi.”
“Tiểu Dương...”
“Nghiệt tôn!”
“Mẹ!”
“Bà à!”
Phía sau rối loạn, Tiểu Thỏ quay đầu lại thấy bà ngoại Giản Chính Dương hình như là do quá tức giận đã ngã xuống, cô có chút bận tâm nhìn Giản Chính Dương, “Chính Dương, bà ngoại của anh ngất xỉu rồi, chúng ta có cần...”
“Không cần.” Giản Chính Dương trả lời rất kiên quyết, “Yên tâm đi, ngày mai bà ấy sẽ khỏe lại.”
“Thật vậy chăng?” Tiểu Thỏ có chút do dự, tuy rằng bà ngoại Giản Chính Dương không muốn gặp cô, cô cũng không có thiện cảm với bà, nhưng dù sao cũng là người già, ngã xuống như thế, vẫn rất đáng sợ.
“Ừ.”
“Giản Chính Dương, con đứng lại đó cho mẹ.” Giọng nói của Giản Tình truyền từ phía sau đến.
Tiểu Thỏ có chút bất an, “Chính Dương, chúng ta...”
“Đi.” Không đợi Tiểu Thỏ nói xong, Giản Chính Dương đã kéo Tiểu Thỏ đi nhanh về phía trước, làm Giản Tình tức giận đến nỗi phập phồng ngực, mọi người trong buổi tiệc nghe được tiếng ồn đều đi ra nhìn, Giản Tình lập tức để lại một người chủ trì đại cục, còn mình thì lập tức đưa mẹ đi bệnh viện.
Bữa tiệc sau này thế nào, Tiểu Thỏ không biết, bởi vì cô đã bị Giản Chính Dương kéo ra khỏi khách sạn, nhìn Giản Chính Dương nhanh chóng kéo mình rời khỏi, trên mặt không có chút lo lắng nào, dù sao người đó cũng là bà ngoại anh mà, nhưng điều làm cô lạnh lòng chính là cô phát hiện mình không có chút chán ghét nào với sự vô tình này của Giản Chính Dương.
Chẳng lẽ mình cũng giống như Giản Chính Dương là người máu lạnh? Trong lòng Tiểu Thỏ yên lặng nghĩ, cô có chút lo lắng, lo lắng nếu như có một ngày Giản Chính Dương cũng đối xử với mình như thế thì sao?
Trực tiếp lôi kéo Tiểu Thỏ về nhà, chỉ khi về khung cảnh quen thuộc, sắc mặt lạnh lùng của Giản Chính Dương mới dịu lại, Tiểu Thỏ làm nũng, “Sớm biết rằng như thế thì đã không đến đó, phiền muốn chết.”
Tiểu Thỏ cười cười, trong lòng có chút áy náy, bởi vì là do cô Giản Chính Dương đi, cô nhìn ra được, anh vô cùng không thích trường hợp như vậy.
Không đợi cô nói, Giản Chính Dương đã kéo Tiểu Thỏ lại, làm bộ dáng đáng thương nhìn cô, “Tiểu Thỏ, sau này anh không muốn tham gia loại tiệc nhàm chán này có được không, em cũng không cần tham gia, em ở cùng anh, anh ở cùng em, chúng ta ở cùng nhau là được rồi, đừng để người khác xen vào chúng ta, có được hay không?”
Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng đáng thương vô tội của Giản Chính Dương, biết rõ anh giả bộ, nhưng vẫn mềm lòng: “Được, sau này chúng ta ở cùng nhau, không cần lo cho người khác.”
“Tiểu Thỏ, em thật tốt.” Giản Chính Dương thỏa mãn đặt Tiểu Thỏ vào lòng mình, còn bản thân ngồi trên sô pha, hào lòng nhìn mặt cô ngày càng đỏ ửng, cuối cùng biến thành quả cà chua,, đắc ý cười khẽ, cúi đầu hôn liên tục đôi môi đỏ mọng hấp dẫn kia.
Phát hiện sự chân thật của Giản Chính Dương, phát hiện vẻ đáng yêu của anh, phát hiện sự thông minh của anh, cũng phát hiện ra sự tà ác của anh, anh vô lại, anh máu lạnh, nhưng cuối cùng Tiểu Thỏ cũng bất đắc dĩ phát hiện, cô càng nhận ra nhiều nét của anh, điều này chỉ để cô càng thêm si mê anh mà thôi.
Si mê nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Giản Chính Dương, Tiểu Thỏ đè ý nghĩ trong lòng xuống, chỉ nguyện chìm dần vào mê tình của anh.
Vốn Tiểu Thỏ cho rằng Giản Tình nhất định sẽ đến hỏi tội, nên cô từ chối yêu cầu thân thiết của Giản Chính Dương, còn chờ đến mười hai giờ đêm, nhưng không có đợi được điện thoại hay Giản Tình tới.
Trong lòng mơ hồ có chút bất an, lần này đã đắc tội như vậy, sau này muốn để người nhà họ Giản tiếp nhận mình, sợ là rất khó, hơn nữa thái độ của bà ngoại Giản Chính Dương, làm cho cục diện trở nên khó khăn hơn nữa.
Lẽ nào cô phải giống mẹ năm xưa? Lòng của Tiểu Thỏ khó tránh khỏi chút khó chịu, cuối cùng là do Giản Chính Dương không chờ nổi, một tay ôm lấy Tiểu Thỏ đi vào phòng, tắt đèn tắt điện thoại di động,
“Ngày mai còn phải dậy sớm đấy, ngủ đi.”
Giọng nói mang theo sự tức giận và bất mãn.
Tiểu Thỏ cười ha ha, nhưng qủa thực cô không có tâm tình nào, nên không thể làm gì khác hơn ha hả cười, nhưng nàng quả thực không có gì tâm tình, không thể làm gì khác hơn là ôm Giản Chính Dương không tiếng động an ủi, thấy cô thuận theo như vậy, cũng làm cho lòng Giản Chính Dương bình lặng trở lại, ôm Tiểu Thỏ vào lòng, hai người cùng nhau ngủ, một đêm ngon lành.
Sáng hôm sau lúc tỉnh lại, Tiểu Thỏ cảm nhận được ánh mắt nóng rực chiếu lên người mình, mở mắt ra nhìn, quả nhiên là Giản Chính Dương, hai mắt sáng quắc của anh đang nhìn cô.
Sáng sớm đã nhận ánh mắt như vậy, Tiểu Thỏ có chút chịu không nổi, xấu hổ đỏ mặt, “Anh dậy lúc nào thế?”
“... Ít nhất... Một giờ.” Giản Chính Dương trả lời.
“Sao lại không kêu em?” Đầu óc Tiểu Thỏ có chút mơ màng, cô phát hiện từ khi có Giản Chính Dương, mỗi ngày buổi tối ngủ ở trong ngực của anh, giấc ngủ của cô đã tốt hơn.
“Luyến tiếc.” Giản Chính Dương cười, “Nhìn bộ dáng em ngủ, cảm thấy thật hạnh phúc.”
Tiểu Thỏ giống như được ăn mật ngọt vậy, “Thật ngốc mà.”
Dáng vẻ cười ngây thơ của cô chính là điểm quyến rũ trong mắt Giản Chính Dương, đàn ông sáng sớm khả năng kiềm chế tương đối yếu, hơn nữa đây còn là người con gái mình yêu, làm sao nhịn được, thấy Tiểu Thỏ muốn đứng dậy, anh nhanh chóng đặt cô dưới thân, “Bảo bối, một chút nữa hãy đi, nếu đã dậy rồi thì cùng anh vận động rèn luyện thân thể sáng sớm đi.”
Rõ ràng là ý tứ ham muốn, mà lúc nói ra lại nghiêm túc như thế, hơn nữa còn là khuôn mặt tuấn tú thế này, càng làm cho Tiểu Thỏ không có lực phản kháng, thuận lợi bị Giản Chính Dương ăn sạch sẽ.
Sau khi chấm dứt, ngay cả đầu ngón tay Tiểu Thỏ cũng không nhấc lên được, Giản Chính Dương chỉ nghỉ ngơi mười lăm phút lại tiếp tục hành động, thấy Tiểu Thỏ “thê thảm” như vậy cũng không có đau lòng, còn có chút hả hê, khiến Tiểu Thỏ tức đến nghiến răng.
Nhưng mà coi như anh có lương tâm, sau khi sửa sang bản thân, làm điểm tâm xong rồi đến giúp Tiểu Thỏ mặc quần áo, lấy kem đánh răng để Tiểu Thỏ đánh răng rửa mặt, sau đó ôm Tiểu Thỏ ăn điểm tâm, rồi lại ôm cô đi ra ngoài.
Thực tế lúc này Tiểu Thỏ đã khôi phục không ít thể lực, muốn tự bản thân mình đi, nhưng Giản Chính Dương lại xem cô như “Người tàn tật”, kết quả từ trong nhà ra đường bắt gặp không ít ánh mắt tò mò của mọi người, làm Tiểu Thỏ không ngừng đỏ mặt.
“Chúng ta đi đâu sao?” Lên xe taxi, Tiểu Thỏ mới chui ra khỏi ngực Giản Chính Dương, tò mò hỏi.
“Một lát nữa em sẽ biết, có muốn chợp mắt một chút không, nếu không thì nhắm mắt nghỉ một chút đi, đến nơi anh sẽ gọi em.” Giản Chính Dương trìu mến nhìn Tiểu Thỏ.
“Em không mệt.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng Tiểu Thỏ vẫn dựa vào lòng Giản Chính Dương nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được tiếng Giản Chính Dương nói đến rồi, mới theo anh xuống xe, mãi đến khi bị Giản Chính Dương lôi kéo đi, Tiểu Thỏ mới giật mình hoàn hồn, “Chính Dương, anh, anh dẫn em đến nơi này làm gì?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bệnh Sủng
- Chương 46: Chỉ cần hai người chúng ta thôi được không