Editor: Mạc Hy
Sau khi xin phép Tần Ca rồi, Tiểu Thỏ sốt ruột chạy tới nhà của Giản Chính Dương, suy nghĩ lúc này chỉ còn lại tin nhắn cầu cứu của Giản Dương và giọng nói suy yếu của anh ấy. Chỉ trong chốc lát thôi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Chạy tới cửa nhà Giản Chính Dương mới nhớ ra mình không có chìa khóa, vội vàng gõ cửa: “Chính Dương, Chính Dương, mở cửa, mở cửa đi, em là Tiểu Thỏ đây.”
Vừa kêu xong, Chính Dương liền mở cửa, trước mắt cô là khuôn mặt tái nhợt. Vừa đi khỏi chưa đầy một tiếng đồng hồ, anh ấy sao lại thành như vậy?
Tiểu Thỏ không dám nói nhiều, vội vàng đi vào: “Anh làm sao vậy?”
Giản Chính Dương tựa vào vách tường, tùy ý để Tiểu Thỏ đi tới nhìn mình đầy quan tâm, thấy được bộ dạng quan tâm sốt ruột của cô, anh đột nhiêncảm thấy thoải mái vô cùng.
”Đang nói chuyện với anh nhé, làm sao vậy?” Tiểu Thỏ không dám lay người
Giản Chính Dương, nhìn một chút mới phát hiện bàn tay của anh đầy máu, sợ hãi thốt lên:
“Tay anh làm sao thế kia?”
Kéo cánh tay đầy máu vừa nhìn thấy lại, sợ tới mức thất hồn lạc vía, cô quát: “Vết thương lớn như vậy còn chưa đủ làm anh choáng váng sao, còn không biết băng bó lại, mau cùng em đến bệnh viện.” Máu trên tay vẫn đang nhỏ giọt, Tiểu Thỏ thuận tay vơ một đống giấy trên bàn ăn ấn chặt vào lòng bàn tay Giản Chính Dương cầm máu tạm thời.
Giản Chính Dương mặc cho Tiểu Thỏ dùng hết sức lôi kéo, vẫn không nhúc nhích tựa lên tường, thái độ rất đơn giản: “Anh không muốn đi bệnh viện.”
Trên tay có vết thương, sắc mặt lại tái nhợt đến vậy, Tiểu Thỏ không dám cứng rắn, chỉ có thể sốt ruột nhìn Giản Chính Dương: “Anh còn đứng đấy làm gì, mau theo em tới bệnh viện đi.”
Nhìn bộ dáng sốt ruột của Tiểu Thỏ, Chính Dương không vội mà ngược lại còn cười: “Tiểu Thỏ, em yêu anh sao?”
“Cái này để sau hãng nói.” Mọi suy nghĩ của Tiểu Thỏ bây giờ đều đổ dồn tất lên cánh tay của Chính Dương.
”Nói cho anh biết, em yêu anh sao?” Giản Chính Dương cố chấp muốn câu trả lời: “Anh thực sự muốn chiếm đoạt Tiểu Thỏ, liệu em có yêu anh?”
Tiểu Thỏ nhếch miệng: “..... Yêu.”
Nghe được câu trả lời của Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương nhất thời nở nụ cười vui sướиɠ như một đứa trẻ: “Anh chỉ biết, anh chỉ biết Tiểu Thỏ yêu anh, anh chỉ biết.”
Tiểu Thỏ lo lắng nhìn cánh tay Giản Chính Dương: “Chính Dương, chúng ta đi bệnh viện được không, tay anh vẫn còn chảy máu, chúng ta tới bệnh viện nhanh đi, anh thế nào lại không cẩn thận như vậy.”
“Không phải bất cẩn, mà là anh cố ý.” Giản Chính Dương cười tủm tỉm nhìn cánh tay mình, hoàn toàn không để ý tới khăn giấy Tiểu Thỏ vừa đặt trên lòng bàn tay trong nháy mắt đã ướt đẫm máu, chảy từng giọt rơi xuống sàn nhà.
Tiểu Thỏ hệt như sấm đánh bên tai, đưa ánh mắt khó tin nhìn Chính Dương:
“Anh, anh nói cái gì?”
“Anh nói là tự mình làm nên.” Giản Chính Dương bất cần nói lại.
“Cố ý?”
“Ừ.”
“Vì, vì sao?” Cắn nhẹ môi, Tiểu Thỏ vẫn không dám tin điều mình vừa nghe được, khó khăn hỏi Chính Dương.
“Vì em không ở lại nơi này giúp anh.” Giản Chính Dương ai oán nhìn Tiểu Thỏ, dáng vẻ ủy khuất vô cùng: “Tiểu Thỏ cớ sao em không ở đây theo giúp anh chứ?
Tiểu Thỏ đột nhiên thấy bên kia cánh cửa trong suốt là một con dao đặt trên bàn, mặt trên vẫn còn vết máu, vết máu cũng là từ phòng bếp tới cửa, thoạt nhìn khϊếp sợ vô cùng. Cô chỉ thấy từ lòng bàn chân trào lên một trận rét run.
“Tiểu Thỏ của anh, em sẽ không rời đi phải không?”
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Giản Chính Dương, Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng đơn thuần kia, thật sự không nghĩ đến con người này lại cầm dao thái rạch lên tay mình; hôm nay con người này rạch dao lên tay mình, ngày mai ai biết được có còn tự đâm mình hay không?
Tiểu Thỏ không dám lung tung nữa. chỉ mới nghĩ một chút thôi đã cảm thấy bất ổn, không còn chút khí lực nào nữa. Cô muốn thét chói tai, nhưng lại kêu không được; muốn rời đi, nhưng chân lại không thể bước.
“Tiểu Thỏ là đang sợ anh sao?” Giản Chính Dương nhìn thấu dáng vẻ hỗn loạn của Tiểu Thỏ: “Có phải em sợ anh sẽ làm tổn thương em?”
Tiểu Thỏ không nói gì, nhưng coi như kia là lời muốn nói.
“Yên tâm đi.” Thần sắc Giản Chính Dương dường như tái nhợt hơn một chút: “Anh nói rồi, anh sẽ không làm thương tổn em, dù có chết cũng sẽ không.”
Nghe được lời nói của Chính Dương, trái tim của Tiểu Thỏ đột nhiên lay động, nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt, chỉ cảm thấy vừa phức tạp lại đau lòng, yên lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng thở dài một tiếng.
“Tay anh không thể cứ chảy máu mãi như vậy, trừ phi là muốn phế đi; bây giờ, theo em tới bệnh viện được không?”
“Anh không.....”
Giản Chính Dương muốn cự tuyệt, Tiểu Thỏ lập tức nhón chân đưa môi mình chạm vào môi anh một cái, lập tức sững sờ tại chỗ. Tiểu Thỏ đang muốn thử một chút, dịu dàng đưa mắt hỏi:
“Chính Dương, theo em tới bệnh viện được không?”
Lúc này, Chính Dương có nghĩ cũng không dám, thoải mái gật đầu, trên mặt lộ vẻ tươi cười ngây ngốc: “Được.”
Thấy thế, Tiểu Thỏ mới thở phào nhẹ nhõm, vội kéo Giản Chính Dương ra cửa, đột nhiên nhớ ra trên người không mang nhiều tiền tới vậy, căn cứ chính xác thì cả văn kiện lẫn chi phiếu đầu bị Giản Chính Dương lấy đi, vội vàng hỏi:
”Trong nhà có tiền mặt không? Đi bệnh viện phải có tiền, em lại không mang trên người.”
Giản Chính Dương vô cùng thích hai chữ “trong nhà” của Tiểu Thỏ, lập tức gật đầu: “Tiền ở ngay trong tủ đầu giường, em đi lấy đi.”
“Ừ.” Tiểu Thỏ quay đầu, vừa muốn bước vào phòng liền thấy thứ gì đó bị đập bể, giật mình liếc mắt nhìn Giản Chính Dương, lại nhận được ánh nhìn thâm tình của anh, tủm tỉm giải thích:
“Là anh làm bể.”
Lòng Tiểu Thỏ chợt run lên, kìm nén nghi hoặc sải bước tới cửa phòng, cầm tiền, như cũ không nói một lời đưa Giản Chính Dương tới bác sĩ.
Vết rạch của Chính Dương tuy dài nhưng lại không sâu lắm, thậm chí không cần phải khâu, trong khoảng thời gian này chỉ cần không vận động mạnh và tránh nước là ổn.
Tiểu Thỏ nghiêm túc nghe lời dặn dò của bác sĩ, từ đầu tới cuối đều ôm cánh tay không bị thương của Chính Dương, chung quanh hoàn toàn không thấy khung cảnh ngọt ngào này, hệt như cùng Chính Dương không có bất kì quan hệ.
Từ bệnh viện đi ra, nghĩ tới thứ gì đó đã bị đập trong nhà, đầu đột nhiên cảm thấy đau. Giản Chính Dương nhìn khách qua đường đến đây đầy thích thú, cũng lôi kéo Tiểu Thỏ muốn đi tản bộ. Không còn cách nào khác, Tiêu Thỏ đành phải chậm rãi cùng Chính Dương tản bộ bên bờ sông, nghĩ tới Tần Ca, còn nghĩ tới thời gian Tiểu Bân nghỉ công tác, chỉ sợ là sẽ mệt muốn chết.
“Tiểu Thỏ, từ chức đi.”
Lôi kéo Tiểu Thỏ đi bộ bên bờ sông một lát, Chính Dương cuối cùng cũng
nhắc lại chuyện xưa.
Tiểu Thỏ nhìn băng gạc đầy máu của Chsinh Dương, gật đầu: “Được, anh nói cái gì chính là cái đó.”
“Thật sự? Tiểu Thỏ, em tốt quá, anh yêu em.” Giản Chính Dương hai mắt lấp lánh nhìn Tiểu Thỏ, một tay ôm cô vào trong ngực, Tiểu Thỏ sợ tới mức phải hô lên:
“Cẩn thận tay anh.”
“Không việc gì.” Giản Chính Dương khôgn bận tâm, chỉ là một bàn tay thôi, nếu có thể làm cho Tiểu Thỏ vĩnh viễn ở bên cạnh mình không rời, hai tay này đưa cho người khác cũng bằng lòng.
“Tiểu Thỏ, mau gọi điện xin từ chức cho sếp của em đi.”
“Vội như vậy ư?” Tiểu Thỏ sửng sốt: “Tiểu Bân vừa mới từ chức, Tần Ca làm sao nhanh như vậy tìm được người thay thế, tốt xấu cũng phải giúp anh ấy một thời gian, chỉ cần đợi anh ấy tìm được nhân viên thu ngân mới, em sẽ.... từ chứ, được không....?
Thương lượng với Giản Chính Dương, nhìn sắc mặt nặng nề của người kia,
giọng nói Tiểu Thỏ cũng nhỏ dần.