- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bệnh Sủng
- Chương 1
Bệnh Sủng
Chương 1
Lúc chuông cửa kêu lên, Giản Chính Dương mới phát hiện tư thế của mình đã giữ nguyên lâu lắm rồi, cả người có chút cứng ngắc, nhưng bản thân như vậy, anh vẫn không nỡ bỏ ống dòm xuống, đơn giản chính là trong màn ảnh, có hình bóng của một người.
Chuông cửa đáng hét vẫn kêu lên tục, giống như không có người ra mở cửa thì nó cũng không ngừng lại, trong mắt Giản Chính Dương hiện lên tia chán ghét, nổi giận đùng đùng đi ra mở cửa, đứng trước cửa là một cô gái anh không hề quen biết.
”Cô là ai?”
Giọng nói của Giản Chính Dương đặc biệt kém hỏi.
”À, chào anh.” Thật không ngờ mở cửa là một người đàn ông... xinh đẹp như thế, da còn đẹp hơn cả con gái, ngũ quan xinh xắn, cho dù bản thân đang tức giận, cũng nhìn rất đẹp trai, cô gái đứng trước cửa bắt đầu nổi lên tính háo sắc.
Thấy thếm Giản Chính Dương không chút che giấu vẻ chán ghét của mình, anh ghét nhất bị người ta dùng ánh mắt kinh diễm nhìn mình, giọng nói cực kì không tốt hỏi lại.
”Cô là ai? Vì sao lại bấm chuông cửa nhà tôi?”
”A, Tôi là..., chào anh, xin hỏi anh chính là tiên sinh Giản Chính Dương sao?” Bị ánh mắt chán ghét của Giản Chính Dương nhìn chằm chằm, cô gái hoàn hồn lại, có chút bối rối.
”Tôi tên là Tô Á, là nhân viên của cửa hàng mẹ anh, mẹ anh nhờ tôi đến đưa đồ cho anh.”
Giản Chính Dương chán ghét nhìn đồ trong tay Tô Á, “Lẽ nào mẹ tôi không nói cho cô biết, tôi không thích người khác chạm vào đồ của tôi hay sao, không cần, mau ném xuống.”
Nói xong, anh không chút do dự đóng cửa lại, trở về phòng ngủ cầm lấy ống nhòm tiếp tục nhìn phong cảnh của mình.
Ngoài cửa, sắc mặt Tô Ảnh không tốt lắm, tốt xấu gì cô cũng là hoa khôi của thẩm mỹ viện, từ nhỏ đến lớn bởi vì bề ngoài xuất sắc nên đàn ông thích cô có thể xếp thành hàng dài đến Thái Bình Dương, nhưng vì tính khí cao ngạo của cô nên cho tới bây giờ cô đều không ưng ai, muốn làm chồng của cô, không phải chỉ có gia thế tốt, mà bản thân người đó cũng phải đẹp trai.
Cô biết bà chủ có một đứa con trai, bà chủ xinh đẹp như vậy, cô nghĩ con trai của bà cũng sẽ không kém, cho nên khi vào thẩm mỹ viện, một bên cô cố gắng làm việc để bà chủ nhìn mình bằng con mắt khác, một bên cô cũng lặng lẽ hỏi thăm gia đình bà chủ, trải qua nhiều cố gắng, cuối cùng cô cũng nhận được sự khen ngợi của bà chủ, và cũng đã biết được tình hình gia đình của bà chủ, bà chủ chưa từng kết hôn, nhưng lại có một đứa con trai hai mươi lăm tuổi, nghe nói con trai của bà chủ không có hứng thú với thẩm mỹ viện của bà, vì thế sau này thẩm mỹ viện chỉ có thể giao cho con dâu quản lý.
Sau khi biết những điều này, Tô Á âm thầm thề nhất định phải trở thành con dâu của bà, đáng tiếc là từ trước đến giờ con trai của bà không hề xuất hiện ở thẩm mỹ viện, cô căn bản không có cơ hội nhìn thấy con trai của bà chủ, tất nhiên cũng không có cách nào làm cho đối phương thích mình.
Bà chủ là người tinh tường, bình thường cô cố ý hỏi thăm tin tức con trai của bà, bà nhất định nhận ra ý của cô, nhưng mà, cô cũng không thèm để ý, vẫn tiếp tục hỏi đến.
Hôm nay bà chủ mua cho con trai một bộ quần áo, rồi nói mình có việc bận nên nhờ cô đưa đến đây, việc này không phải để tạo cơ hội cho mình sao?
Có phải bà chủ đã thừa nhận cô? Nghĩ tới đây, Tô Á liền kích động, trước khi đi cô còn cố ý trang điểm lại, sửa sang lại trang phục lần nữa, muốn để lại ấn tượng tốt về mình với con trai của bà chủ, nhưng không ngờ anh ta lại đối xử với mình như thế.
Nhưng, thật không ngờ con trai của bà chủ lại đẹp đến vậy, điều này càng làm cho Tô Á nhất quyết muốn theo đuổi người đàn ông này, bất kể là gia thế của anh ta hay là bản thân anh ta, đều làm cho cô cảm thấy hứng thú.
Thời gian trôi đi, nhìn cửa nhà đóng lại, Tô Á âm thầm thề, con trai bà chủ muốn làm khó cô, cô càng cảm thấy hứng thú, cô không tin không ai có thể trách được sức quyến rũ của mình.
Hôm nay là ngày đầu tiên gặp mặt, không thể lưu lại ấn tượng kém cho đối phương, Tô Á quyết định sẽ về trước, lần sau ổn hơn sẽ trở lại.
Lòng dạ của Tô Á, Giản Chính Dương cũng không biết, bây giờ trong mắt anh, chỉ có một bóng dáng xinh xắn mà thôi
Phương hướng của ống nhòm, là khu nhà nhỏ đối diện, một doanh nghiệp siêu thị hai mươi bốn giờ, mà trong màn ảnh của anh, là nhân viên thu ngân ở đó.
Anh không biết tên cô, nhưng anh biết cô thích ăn kẹo sữa đại bạch thỏ (1), anh còn biết cô rất thích cười, giống như chưa từng gặp qua vẻ mặt khác của cô, cô cười rất ấm áp, nhìn cô cười, anh cảm thấy đặc biệt vui vẻ, cũng rất muốn cười.
Lúc bắt đầu chú ý đến cô gái này, anh vẫn biết siêu thị đối diện hoạt động hai mươi bốn giờ, vì thế lúc mẹ tặng ống nhòm cho anh, anh tò mò nên để màn ảnh quay sang siêu thị, thì liền thấy cô, lúc đó, cô đang cười, cười rất vui vẻ, anh rất ngạc nhiên, là chuyện gì có thể làm cho cô cười vui vẻ như vậy.
Ngũ quan của cô không tính là đẹp, nhưng khi cô cười lên, ngũ quan giống như cười theo, không biết có phải là do cười nhiều quá hay không, mà lúc cô không cười, khóe miệng của cô cũng đều nhếch lên.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy hứng thú với người khác, vì vậy trong màn ảnh của anh, cũng chỉ có cô bé kia, ban đầu thì cũng bình thường, bây giờ chỉ cần một ngày không nhìn cô thì cả người cảm thấy rất khó chịu, mỗi lần trong lòng anh không thoải mái, chỉ cần nhìn cô cười, tâm tình sẽ lập tức trở nên tốt hơn.
Thật ra chuyện kỳ quái nhất là, Giản Chính Dương cũng không thể giải thích được vì sao mình lại như vậy, anh chỉ biết là, mỗi ngày lén nhìn cô là chuyện vui vẻ nhất.
Cô từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa đại bạch thỏ ăn, Giản Chính Dương cũng đưa tay lấy đại bạch thỏ ăn, nhưng lại phát hiện đầu giường một cái cũng không có, vội vã mở tủ đầu giường ra, bên trong cũng không có, đại bạch thỏ đã bị anh ăn sạch.
Làm sao bây giờ, anh muốn ăn đại bạch thỏ, ăn giống với cô, cũng giống như đang ở bên cạnh cô, làm anh cảm thấy thật hạnh phúc.
Giản Chính Dương lập tức lấy cái điện thoại mấy trăm năm không gọi ra, bên kia vừa nhận, anh liền nói: “Mẹ, con đã ăn hết đại bạch thỏ rồi, con muốn ăn đại bạch thỏ, mẹ mua giúp con đi.”
Lúc đó, bà Giản đang ngồi ở thẩm mỹ viện nghe Tô Á tủi thân nói, trong lòng có chút buồn bực, nghe được con trai mình nói như vậy, giọng nói cũng không khách khí.
”Chỉ có lúc cần đồ con mới gọi mẹ sao, đối diện tiểu khu mình chẳng phải là có thị sao, nơi nào mà không có kẹo sữa đại bạch thỏ, tự con đi mua đi, không nên suốt ngày giam mình trong nhà, nếu con không tự đi, thì cũng không cần ăn nữa.”
Nói xong, bà giận đùng đùng cúp máy.
Tô Á nghe bà Giản nói vậy, nghĩ đây là cơ hội, “Chị Giản, không nên tức giận, nếu không, để con đi mua cho.”
Bà Giản liếc mắt nhìn Tô Á, cô gái này rất đẹp, năng lực cũng tốt, bây giờ bà cũng biết tâm ý của con bé, đáng tiếc con trai mình không phải mình có thể nắm trong tay, nếu như con bé này có thể làm con trai bà khuất phục, bà cũng không còn gì để ý, nhưng việc hôm nay rất rõ ràng, con trai bà không hề có hảo cảm nào đối với con bé.
Nhưng, con trai bà không thích tiếp xúc với người ngoài, bây giờ nếu như Tô Á không bỏ cuộc, nói không chừng có thể thu phục được con trai mình, nghĩ đến đây, bà Giản nói chậm lại:
”Con trai chị, tính tình có chút quái gở, rất ghét người lạ, nếu như nó biết là con mua, chắc chắn nói sẽ không muốn ăn.”
Tô Á cười cười, “Vậy không nói cho anh ấy biết là được rồi.”
Bà Giản suy nghĩ một chút, cũng tốt, cười nói, “Được rồi, vậy con đi mua đi, một hồi chị sẽ mang về cho nói.”
Tuy rằng trong miệng mắng đứa con trai này, nhưng đó là con trai bảo bối mà bà thương yêu, nó muốn gì, cô cũng luôn chuẩn bị.
Bên này, sau khi nghe mẹ nói xong, Giản Chính Dương sửng sốt một lúc lâu, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên mở tủ quần áo của mình ra, bên trong chứa rất nhiều quần áo, có rất nhiều cái còn chưa tháo nhãn mác, vì anh không ra khỏi cửa, nên đều mặc đồ ngủ ờ nhà.
Nên mặc cái gì thì được nhỉ? Nhìn nhiều bộ quần áo, Giản Chính Dương luống cuống như một đứa trẻ, nếu bình thường bà Giản muốn anh ra ngoài, khẳng định anh không thèm để ý đến, nhưng vừa nãy bà Giản nhắc tới siêu thị đối diện, nhịp tim của anh lập tức rối loạn, trước tiên nghĩ mình phải làm thế nào để có bộ dạng đẹp nhất xuất hiện trước mặt cô...
Lấy tất cả quần áo ra, chọn cái mình thích, mặc lên người rồi soi gương, cảm thấy không hài lòng lắm, vì vậy lại chọn bộ khác..., mãi đến khi chọn xong tất cả các bộ quần áo, cuối cùng cũng tìm được cái làm mình hài lòng nhất, đi vào phòng tắm, nghiêm túc rửa mặt, chải đầu, cạo râu cho sạch sẽ, xịt chút nước hoa lên người, mãi đến khi cảm thấy bản thân mình không còn chỗ nào để chỉnh, lúc này mới đến phòng khác, thay vớ mới, giày mới.
Bộ dáng này của anh, không giống như đi siêu thu mua đồ, trái lại rất giống như tham gia yến tiệc quan trọng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bệnh Sủng
- Chương 1