Ánh mắt của Từ Hoan Nguyệt mang theo khıêυ khí©h gần như không thể phát hiện ra.
Giang Nhan làm ngơ trước ánh mắt của cô ta, cô suy nghĩ một lúc rồi đồng ý tham gia trò chơi.
Từ Hoan Nguyệt khen ngợi cô: “Quả nhiên viện trưởng Giang rất gan dạ, nếu có người chuyên nghiệp tham gia chuyện này thì tôi không cần phải lo lắng nữa rồi, tôi chờ đợi tin tốt của viện trưởng Giang.”
Giang Nhan không nói gì.
Thực ra Từ Hoan Nguyệt không có xung đột lợi ích với cô, nhưng trời sinh hai người không hợp nhau, tình cảnh hôm nay đã được coi là hoà hợp lắm rồi, lúc trước mỗi lần gặp mặt đều tràn ngập mùi thuốc súng.
Giang Nhan biết Từ Hoan Nguyệt có thù địch với mình.
Giống như thái độ thù địch của học sinh kém khi nhìn thấy thiên tài.
Giang Nhan không biết Từ Hoan Nguyệt thành lập bệnh viện tâm thần này như thế nào, làm cách nào để trở thành viện trưởng, nhưng phải nói rằng năng lực chuyên môn của Từ Hoan Nguyệt thật sự rất kém, nhưng điều này không liên quan gì đến cô, cô cũng lười hỏi.
Mục đích cô tới đây, lần nào cũng giống nhau —— cứu người.
Giang Nhan sẵn sàng đồng ý mà không cho Tưởng Lưu cơ hội suy nghĩ.
Nghe nói để tiến vào khoa tâm thần thì cần phải mặc trang phục y tá để những bệnh nhân đó nhận ra. Trên đường đi thay quần áo, Tưởng Lưu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Giang, cô tin cô ấy sao?”
Anh ấy cảm thấy vừa rồi Giang Nhan đồng ý hơi vội vàng, nhưng hai người từng hợp tác, biết Giang Nhan nói một là một, không cách nào khuyên được, lại có Từ Hoan Nguyệt ở đó, khó mà nói thành lời, hiện tại mới có cơ hội để hỏi.
“Không tin.” Giang Nhan không hề nghĩ ngợi nói, “Cho nên vì an toàn, cảnh sát Tưởng đứng bên ngoài canh giữ, đừng đi vào, nếu chúng ta xảy ra chuyện gì thì có thể ứng cứu lẫn nhau.”
“Để tôi và những người khác vào đi, cô là phụ nữ, thể lực không tốt bằng chúng tôi, ở bên ngoài ứng cứu cho chúng tôi là được rồi.”
Tưởng Lưu ở đơn vị cũ biểu hiện rất xuất sắc, mới được điều động đến đây mấy năm trước, thật ra anh ấy không biết rõ tình huống của bệnh viện tâm thần này, chỉ dừng lại ở việc năm nào cũng có người chết ở đây.
Muốn điều tra chắc chắn có thể điều tra, nhưng không có lệnh của cấp trên, hơn nữa tình huống ở bệnh viện tâm thần phức tạp, xảy ra thương vong là chuyện bình thường, không tìm được lý do chính đáng nên nhiều lần không được giải quyết.
Từ Hoan Nguyệt, cảm nhận đầu tiên là thấy kỳ lạ, nhưng không thể nói ra kỳ lạ ở chỗ nào.
Nói chung, theo kinh nghiệm điều tra án của Tưởng Lưu, cho dù chuyện này không phải một cái bẫy thì cũng sẽ rất nguy hiểm.
Anh ấy không tin lời nói của Từ Hoan Nguyệt.
Giang Nhan thì khác, cô tốt bụng và trong sáng, với niềm tin kiên định, giống như một tia sáng giữa bầu trời.
Tưởng Lưu tin cô vô điều kiện.
“Nếu như các anh xảy ra chuyện, một mình tôi không thể đối phó được với bệnh nhân tâm thần, yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.” Giang Nhan đã hạ quyết tâm.
Tưởng Lưu đi chậm lại, giữ khoảng cách với những người khác: “Từ Hoan Nguyệt từng mắc chứng tâm thần phân liệt nghiêm trọng, nhưng lại trở thành viện trưởng của bệnh viện tâm thần này…”
Tưởng Lưu không nói nữa, anh ấy tin Giang Nhan đủ thông minh để có thể đoán được.
Từ viện trưởng cho đến bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Thiên Đường này, ai cũng mắc bệnh tâm thần, thật khiến người ta không tin được.
Chỉ sợ đây là một trò chơi của bệnh viện dành cho bệnh nhân tâm thần, mà bọn họ lại là công cụ của trò chơi này.
“Tôi biết.” Giang Nhan bình tĩnh nói “Nếu đã như vậy thì nhất định phải phá.”
Đương nhiên cô biết lai lịch của Từ Hoan Nguyệt, bởi vì cô đã từng khuyên bảo, ngăn cản Từ Hoan Nguyệt tự sát.
Nhưng sau đó Từ Hoan Nguyệt phẫu thuật thẩm mỹ, sự nghiệp thành công ở độ tuổi trung niên, cho nên giả vờ không biết nhau.
Lúc trước Giang Nhan có thể giả vờ không biết nhưng hôm nay cô không thể bỏ qua, bởi vì người bị nhốt ở bên trong là học sinh của cô.
Sau khi thảo luận, quyết định cuối cùng là Tưởng Lưu đứng bên ngoài, chờ xem chuyện gì xảy ra.
Giang Nhan thay quần áo và bước vào khoa tâm thần với ba cảnh sát khác, hai y tá Từ Hoan Nguyệt cử đến phụ trách dẫn đường.
Khoa tâm thần có một toà nhà riêng, nơi vui chơi ở tầng một, Giang Nhan và mấy y tá đó đi qua hành lang, đi thang máy xuống lầu.
So với sự “náo nhiệt” của toà nhà chính thì khoa tâm thần yên tĩnh, không một bóng người.
Khi y tá ấn thang máy, vẻ mặt căng thẳng, bảo Giang Nhan và những người khác đừng đi vào, đợi một lúc, xác nhận không có chuyện gì mới ấn lại, giải thích: “Bọn họ thường xuyên giở trò ở thang máy, cẩn thận một chút.”
Giang Nhan gật đầu.
Có thể nhìn ra thang máy mới được đổi không lâu, lúc đi xuống tầng một, vẫn chưa xảy ra chuyện gì.
Y tá đi ra ngoài thăm dò trước, cảnh sát đi phía sau Giang Nhan, Giang Nhan đang chuẩn bị đi ra ngoài thang máy thì xoẹt vài tiếng, đèn thang máy lập loè.
Giang Nhan và những người khác chạy nhanh ra khỏi thang máy, ngay sau đó, một tiếng nổ lớn, một tấm lưới sắt rơi xuống, chặn lối vào thang máy.
Mọi người quay đầu nhìn nhau, không ai gặp nguy hiểm.
Tầng một yên tĩnh một cách quỷ dị, trên tường phủ đầy hoa văn kỳ lạ, không có quy luật, rời rạc thành từng mảnh nhỏ, Giang Nhan nhìn về phía hành lang, quan sát những hoạ tiết đó, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hét của y tá: “A…”