Chương 32

Buổi sáng nhà trường tổ chức một hoạt động nhỏ, sân trường có nhiều xe, Giang Nhan không muốn gặp phiền phức khi về nhà cho nên đỗ xe ở bãi đỗ xe bên ngoài cổng trưởng.

Giọng điệu của bảo vệ có chút nôn nóng, cô không biết xe bị làm sao nên chạy đi xem xét tình huống trước khi Lý Giai Giai nói xong.

Khi đến hiện trường, có ba bảo vệ và một vài giáo viên vây quanh xe, cùng với một đám học sinh đến xem náo nhiệt.

Khi chiếc xe của Giang Nhan đi vào trường lần đầu tiên đã lan truyền ra khắp trường, tất cả học sinh và giáo viên đều đang thảo luận đây là chiếc xe của giáo viên mới giàu có nào.

Xe bị người ta phá hỏng, thu hút rất đông người đến xem.

Giang Nhan nhìn thoáng qua, tình hình nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì bảo vệ nói, có thể nói là thảm không nỡ nhìn.

Kính chắn gió vỡ vụn, bốn lốp xe bị chọc thủng đến xẹp lép, bên trong xe có rất nhiều sơn và chất lỏng không rõ nguồn gốc, nhìn giống như đang trả thù.

“Ai làm thế? Tệ quá.”

“Kiểm tra camera xem ai làm.”

Người vây xem bàn tán xôn xao nhưng Giang Nhan không phản ứng mà bình tĩnh quan sát mọi góc độ của chiếc xe từ ảnh chụp, sau đó trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát, rồi gọi người của công ty bảo hiểm đến.

Trong khi chờ cảnh sát và người của công ty bảo hiểm đến, Giang Nhan nhờ bảo vệ kiểm tra camera.

Bảo vệ đã đăng ký biển số xe của Giang Nhan, biết thân phận của cô cho nên cực kỳ phối hợp.

Thiện Âu cũng chạy tới hỗ trợ, nhìn tình trạng của chiếc xe, sững người: “Tại sao lại như vậy? Ai làm? Thật quá đáng.”

Giang Nhan bình tĩnh nói: “Chờ cảnh sát tới xem có thể điều tra ra được hung thủ hay không.”

Mười phút sau, cảnh sát và người của công ty bảo hiểm tới, sau khi cảnh sát chụp ảnh lấy bằng chứng thì công ty bảo hiểm cẩu xe đi, mang về sửa chữa.

Giang Nhan và cảnh sát đến phòng giám sát, tất cả camera xung quanh đã bị phá, hình ảnh cuối cùng quay được một bóng người, ba người hợp tác với nhau, cùng phá hỏng camera.

Giang Nhan lấy camera hành trình, cái này cũng bị nhóm người đó phá hư, tất cả bọn bọ mặc quần áo màu đen, che kín mít, nhìn dáng người rất gầy, trông giống học sinh.

Cảnh sát nói rằng họ sẽ liên hệ nếu có tiến triển, xử lý xong chuyện này đã là 12 giờ đêm, Lý Giai Giai đứng bên cạnh Giang Nhan không dám đi, trong lòng run sợ.

“Cô Giang, liệu bọn họ có phải là người chọc thủng lốp xe của em không ạ?” Lý Giai Giai khó hiểu, “Em không có thù hằn với bất kỳ ai ở trường cả, vì sao bọn họ lại muốn làm như vậy?”

Giang Nhan an ủi cô bé: “Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi, chỉ cần đợi cho đến khi sự việc được làm sáng tỏ là được.”

Sau khi trấn an cảm xúc của Lý Giai Giai, gọi điện cho cha mẹ đến đón cô bé, đồng thời nhắc nhở cha mẹ cô bé bên ngoài đang hỗn loạn, sau này nên đưa đón con đi học.

Sau khi Lý Giai Giai về nhà, Giang Nhan nói cho Thiện Âu biết những suy đoán của mình, Thiện Âu yêu cầu bảo vệ kiểm tra xung quanh, chỉ có xe đạp của Lý Giai Giai bị hỏng.

Buổi sáng chỉ có lốp xe bị chọc thủng, hiện tại yên xe đã bị vẽ đầy lên đó.

Vẻ mặt của Thiện Âu nghiêm túc: “Chắc chắn là mấy đứa đó, chúng biết bác sĩ Giang đến đây hỗ trợ điều tra cho nên cố tình làm như vậy. Không khí của trường bị mấy người này phá hỏng, nhất định phải bắt được chúng.”

Sắc mặt của Giang Nhan cũng không khá hơn là bao, nhưng không phải lo lắng việc xe bị hỏng mà là những manh mối ban đầu đã sai.

“Hiệu trưởng Thiện, nếu ba tháng trước, thỉnh thoảng có người tìm Triệu Cần, nhưng vì sao bọn họ không phá xe đạp của Triệu Cần, mà lại phá xe đạp của Lý Giai Giai? Tôi đoán, mục tiêu thực sự của họ có lẽ là Lý Giai Giai.”

Một cô gái như Triệu Cần không cho người ta ấn tượng tốt lắm, không phải bởi vì cô bé này phản bác, nghi ngờ cô trước mặt mọi người mà là vì biểu hiện thường ngày của cô bé này, tính tình không được tốt cho lắm.

Vì sao cô lại kết luận mục tiêu là Lý Giai Giai? Lý Giai Giai rất giống những cô gái từng bị bạo lực học đường, nhất là nạn nhân cuối cùng.

Những nạn nhân được lựa chọn đều có đặc điểm giống nhau.

“Mấy ngày nay bác sĩ Giang có tìm được gì mới không?” Vẻ mặt của Thiện Âu nặng nề, “Chỉ sợ hiện tại không tra ra được thì sẽ có thêm học sinh gặp nguy hiểm.”

“Chờ phản hồi của cảnh sát bên kia đã, camera và camera hành trình đều quay lại được bóng người, điều tra theo manh mối, chắc chắn có thể tìm thấy.”

Giang Nhan không giỏi điều tra, trên phương diện này cô cũng chỉ có thể cố gắng hết sức, cô chỉ am hiểu thông qua tiếp xúc, tiến hành điều tra động cơ gây án của nghi phạm từng bước một.

Thiện Âu thở dài liên tục.

Trường cấp ba Minh Đỉnh là một ngôi trường tốt như vậy, bầu không khí học tập nặng nề, quản lý nghiêm khắc, theo lý thuyết, tỉ lệ xảy ra chuyện rất thấp, nhưng mấy năm gần đây có học sinh tử vong, tạm nghỉ học, một số còn mắc bệnh tâm thần.

Cho tới bây giờ, ông vẫn không biết nguyên nhân.

Trước khi rời khỏi trường, Giang Nhan gọi điện thoại cho Tưởng Lưu, sau khi chiếc xe bị đập phá, linh cảm trong lòng cô ngày càng mạnh mẽ, cô luôn cảm thấy tối nay sẽ xảy ra chuyện, cho nên không dám đi về một mình, cô gọi điện thoại cho bạn thân đến đón mình.

Đứng đợi ở cổng trường hai mươi phút, bạn thân vẫn chưa tới, điện thoại reo, nhưng không phải là giọng nói của bạn thân: “Bác sĩ Giang, chào buổi tối.”

Giang Nhan giống như rơi xuống núi, sắc mặt thay đổi: “Bạn của tôi đâu?”

“Chúng tôi đợi cô ở cầu lớn Châu Giang.”