Giang Nhan chưa kịp lên tiếng đáp trả lại lời chế nhạo của Hàng Án thì điện thoại đột nhiên vang lên, màn hình cũng sáng.
Cô nhìn thoáng qua, lại là một bức ảnh khác được gửi từ một dãy số xa lạ.
Khoảnh khắc Hàng Án cúi đầu, trước khi anh nhìn kỹ hơn thì Giang Nhan đã nhanh chóng lật điện thoại lại.
“Vậy em có biết tùy tiện đoán suy nghĩ của giáo viên thực tập, đùa quá trớn cũng có khả năng bị phạt không?” Giang Nhan nói câu này với giọng điệu đùa cợt, cô ngồi thẳng người, lái xe rời khỏi trung tâm thương mại.
Suốt đường đi cô suy nghĩ đến bức ảnh đó, đầu óc lơ đãng, không nói được mấy câu với Hàng Án.
Đúng mười hai giờ đêm Giang Nhan mới về đến nhà, khoá cửa kỹ càng xong cô mới bật điện thoại, xác nhận thời gian chụp là lúc cô và Hàng Án ra khỏi thang máy, nhân vật chính trong bức ảnh là hai người bọn họ.
Nội dung tin nhắn có hai chữ 【 ghê tởm. 】
Giang Nhan nhớ rõ Hàng Án không mang điện thoại, lúc đi cùng nhau anh không nhìn đồng hồ điện tử thường xuyên, cho nên anh không phải người chụp bức ảnh này, cũng không phải người gửi bức ảnh này.
Giang Nhan cảm thấy có điểm đáng ngờ cho nên gửi tin nhắn cho bạn thân nói về chuyện này.
Bạn thân vẫn trả lời như cũ: 【 Viện trưởng Giang thân mến, xin hãy tin vào phán đoán của mình, nếu trực giác của cậu không đúng, sao có thể khiến chúng tớ tin vào những thứ như giác quan thứ sáu được. 】
Giang Nhan: 【 nhưng em ấy đánh nhau với các học sinh khác trước mặt tớ, nhìn qua tính tình có vẻ không bình tĩnh cho lắm, mà em ấy cũng không phải người gửi tin nhắn và gửi ảnh đến. 】
【 Liệu có khả năng em đó cố tình làm cho cậu nhìn thấy không? Có rất nhiều vụ án được thực hiện theo một nhóm. 】
Giang Nhan trầm tư.
Lúc Hàng Án trêu chọc cô ở trên xe, đôi mắt đen nhánh như mực, mang theo nụ cười đầy ẩn ý, giống như muốn hút người ta vào trong con ngươi của anh.
Lúc trước Giang Nhan cảm thấy đôi mắt của anh rất sạch sẽ, mà vừa rồi cô nhìn thấy một thứ khác trong đó, đó là hơi thở của một người đàn ông trưởng thành.
Lúc ấy, nhịp tim của cô tăng nhanh một cách bất thường.
Nghĩ đến đây, Giang Nhan lắc đầu, gạt những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu.
Cô thật sự không nên nghi ngờ phán đoán của mình, mặc dù Hàng Án không có vấn đề nhưng cũng không phải một học sinh đơn giản.
Thứ hai Giang Nhan lên bục giảng bài, thời gian được sắp xếp vào buổi tối.
Hiện tại các trường học ngày càng chú trọng đến việc giáo dục tâm lý cho học sinh, đến đúng giờ sẽ nhờ các giáo viên tâm lý dạy môn học này, nhất là học sinh cấp ba, rất cần được tư vấn tâm lý. Nhưng so với các môn chính thì nó vẫn khá yếu thế.
Nhà trường cố ý sắp xếp cho Giang Nhan tiết tự học buổi tối.
Một số lý thuyết cơ bản đã được giáo viên dạy tâm lý giảng qua, Giang Nhan không muốn nhắc lại, mục đích cô đến đây, bài giảng đặt trọng tâm vào chủ đề “thiện và ác”.
Trước khi vào học, cô bật một số video quay cảnh trẻ vị thành niên bạo lực học đường, xem xong cô không tiến hành tổng kết mà để học sinh lớp 11A5 tự do thảo luận, phát biểu theo nhóm.
Về cơ bản, các học sinh có hai quan điểm: bản chất lương thiện và bản chất xấu xa.
Các câu trả lời lần lượt được nêu ra, Giang Nhan không nhận được đáp án mình mong muốn.
Cô ngẩng đầu nhìn quanh một vòng: “Mấy bạn khác có ý kiến gì khác không?”
Triệu Cần nhanh chóng đứng dậy, nhìn Giang Nhan một cách vô cảm, lớn tiếng nói: “Cô Giang, em cảm thấy cô có thành kiến với trẻ vị thành niên. Xã hội có rất nhiều vụ việc bạo lực như vậy, vì sao cô cứ cố tình lựa chọn trường hợp của trẻ vị thành niên? Chẳng lẽ người trưởng thành không xấu sao? Người trưởng thành cho rằng mình biết hết, không kiêng nể điều gì, còn gây ra nhiều chuyện, ảnh hưởng xấu hơn nhiều so với trẻ vị thành niên.”
Cô bé bày ra ánh mắt khinh thường, “Làm ơn đừng nhìn chúng em bằng ánh mắt định kiến, cảm ơn!”
Lớp học trở nên ồn ào.
Giang Nhan bình tĩnh hỏi: “Em cảm thấy trình độ trẻ vị thành niên làm chuyện xấu không cao bằng người trưởng thành?”
“Đương nhiên, những người tầm tuổi tụi em rất sạch sẽ, không dơ bẩn giống những người trưởng thành như các cô, xác suất xảy ra trong ví dụ của cô rất nhỏ. Lòng ghen tị của chúng em càng có nhiều phản kháng không công bằng hơn. Giống như mấy trẻ em vị thành niên yêu bạn cùng lứa tuổi của mình, nếu như người lớn như cô tự cho mình luôn đúng, tự cho mình có kinh nghiệm phong phú hơn chúng em, cho rằng học sinh cấp ba yêu đương là một sai lầm. Vậy vì sao chúng em không thể sửa những hành vi đáng xấu hổ này?”
Triệu Cần càng nói càng kích động, tràn ngập phẫn nộ, “Cho dù không phải cô, đổi thành một cô gái khác, nếu cô gái ấy không ưu tú bằng những người khác, vậy thì vì sao cô ấy lại là người được yêu thích? Tài nguyên của một người tương đương với những gì cô ấy đạt được. Mọi người đều bình đẳng, ngang hàng với nhau, ai cũng có thể đấu tranh cho quyền lợi của mình.”
“Nếu tiết học của cô là để sỉ nhục trẻ vị thành niên, vậy thì xin cô đừng dạy nữa.”
Tất cả học sinh trong lớp quay đầu nhìn Triệu Cần, ai cũng choáng váng.
Tiếng xì xào bàn tán tràn ngập lớp học.
Tính cách của Triệu Cần không tính là hướng nội nhưng cũng không hề hoạt bát, giọng điệu ngày hôm nay có chút kích động.
Thậm chí còn muốn phủ đầu Giang Nhan.
Cô bé này có ác ý với mình.
Mặt Giang Nhan không đổi sắc, cười nói: “Lấy ví dụ về trẻ vị thành niên là vì các em là học sinh cấp ba, như vậy sẽ gần gũi với cuộc sống của các em.”
“Tuổi tác không liên quan đến chuyện phạm sai lầm, có rất nhiều trường hợp người trưởng thành phạm tội, hơn nữa tỉ lệ còn cao hơn so với trẻ vị thành niên, cho dù ở tuổi nào thì phạm tội cũng sẽ bị xử phạt.”
“Triệu Cần, em cảm thấy trẻ vị thành niên trong video có sai không?”
“Em không biết, nhưng em cảm thấy đây là thành kiến, có người cố ý quay lại để bôi đen trẻ vị thành niên.”
“Đây là một vụ án có thật.”
“Tại sao cô Giang cứ khẳng định họ làm sai? Có thể nạn nhân đã làm chuyện gì đó không thể tha thứ cho nên mới bị trả thù, nếu không biết nguyên nhân thì đừng đưa ra kết luận, thậm chí quy kết hành vi này trên người trẻ vị thành niên, đây chính là kỳ thị.”
Giang Nhan: “Cho dù nạn nhân có lỗi hay không có lỗi, có mâu thuẫn với hung thủ hay không thì người ra tay trước luôn là người sai, pháp luật sẽ là công cụ trừng phạt một cách công bằng nhất.”
“Em cảm thấy người bị hại có tội cho nên mới bị trả thù, nhưng đứng ở góc độ người bị hại thì cũng có khả năng hung thủ làm gì họ trước cho nên họ mới chống trả.”
“Chúng ta tạm thời không nói đến nguyên nhân, xã hội có rất nhiều vụ án hình sự có tính chất tàn ác, thông thường giữa nạn nhân và hung thủ không có bất kỳ quan hệ gì.”
“Em có thể đứng ở góc độ của hung thủ, đó là sự đồng cảm, cho thấy các em là người tốt. Vấn đề cô muốn thảo luận với các em chính là người khác không có quyền xâm phạm quyền lợi của bản thân, đối với hành vi trái pháp luật, đặc điểm tâm lý của người phạm tội luôn được biểu hiện rõ ràng.”
“Khoảng thời gian trước trường cấp ba Minh Đỉnh đã xảy ra mấy sự kiện, sau khi phân tích sâu thì động cơ gây án của hung thủ rất lợi hại, đưa cho chúng ta một lời cảnh báo.”
Nói tới đây, Giang Nhan nhìn Hàng Án ngồi bàn cuối chậm rãi giơ tay lên.
Cô dừng câu chuyện lại: “Hàng Án, em nói đi. ”
Mấy chục đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Hàng Án.
Thường ngày, các giáo viên bộ môn rất ít khi yêu cầu Hàng Án trả lời câu hỏi, bởi vì trình độ của anh đã vượt qua một số giáo viên, hỏi anh chính là tự rước nhục cho bản thân, mà Hàng Án cũng rất ít khi chủ động giơ tay trả lời câu hỏi.
Vừa rồi Triệu Cần tuôn ra một tràng, bọn họ ai cũng muốn biết học sinh giỏi sẽ đưa ra “cao kiến” gì.
Dưới ánh mắt chú ý của tất cả mọi người, Hàng Án chậm rãi nhếch môi, trả lời: “Cô Giang, em đồng ý với cách nói của Triệu Cần, nhưng không phải đồng ý hoàn toàn.”