Chương 16

“Em Hàng Án này có thể nói là một thiên tài, em ấy là người đã phá kỷ lục điểm của trường Minh Đỉnh chúng tôi, ước chừng khoảng mấy chục năm nữa cũng không có ai vượt qua em ấy.”

Nói tới thành tích vượt bậc của học sinh, Thiện Âu vui vẻ, hào hứng, “Một học sinh xuất sắc thường sẽ kiêu ngạo, nhưng thằng nhóc này lại lễ phép, khiêm tốn, không tự cao.”

Cô Lý luôn nghiêm túc cũng mỉm cười, tỏ vẻ đồng ý: “Học sinh thông minh khiến người khác bớt lo, không bao giờ phải lo lắng điều gì.”

Tâm trạng tồi tệ của hai người lúc nhắc tới đám học sinh nghịch ngợm kia một giây trước dường như tiêu tan rất nhiều khi nói về Hàng Án.

Học sinh nghịch ngợm luôn là thiểu số, vẫn có học sinh ngoan ngoãn, học giỏi, mà những học sinh đó mới là nền tảng thực sự của trường bọn họ.

“Điểm tối đa toàn môn khoa học tự nhiên, giỏi như vậy sao?” Giang Nhan thuận tiện hỏi một câu.

Lúc học lớp 11 cô lựa chọn khoa văn, năm cấp ba, điểm số của cô không tệ, nhất là môn văn, nhưng các môn khoa học tự nhiên thì rối mù, những học sinh nào học giỏi khoa học tự nhiên thật sự rất thông minh.

“Ngoại trừ không đạt điểm tối đa môn ngữ văn thì trên cơ bản, mọi kỳ thi đều đạt điểm tối đa những môn học khác.”

Đúng là thiên tài rồi.

Giang Nhan bỗng nhiên nghĩ tới người đàn ông xâm hại tìиɧ ɖu͙© mình, người này cực kỳ cẩn thận và thông minh trong cuộc sống.

Trên đường đi, hiệu trưởng Thiện và chủ nhiệm Lý luôn mồm khen Hàng Án, Giang Nhan yên lặng lắng nghe.

Nói xong lời cuối cùng, hai người đột nhiên lộ vẻ lo lắng: “Viện trưởng Giang, khả năng Hàng Án sẽ là đối tượng bảo vệ quan trọng của trường chúng tôi?”

“Vì sao lại nói như vậy?”

“Mục tiêu của những người đó không phải là học sinh có gia cảnh tốt mà là thành tích học tập tốt, hiện tại mục tiêu của bọn họ là Hàng Án và em học học sinh nữ học lớp khác, chúng tôi lo lắng Hàng Án đang bị theo dõi.”

Chủ nhiệm Lý: “Phòng học ngày mai cô đến tình cờ là lớp của em ấy.”

“Tôi biết rồi.” Khuôn mặt của Giang Nhan bình tĩnh, nếu chưa điều tra thì cô sẽ không bao giờ bày tỏ ý kiến.

Khi đến sân thể dục, nơi diễn ra sự việc, Thiện Âu chỉ vào một khu vực: “Viện trưởng Giang, chính là nơi này. Học sinh nào cũng thích chơi đùa, nếu không có gì khác thì chỉ cần nhìn vào hành vi của mấy em đó vào buổi tối hôm đó, nó không quá kỳ lạ, chỉ giống như một cuộc tụ tập bình thường. Điều kỳ lạ ở chỗ, liên hoan không bao lâu thì bắt đầu đánh nhau giống như nổi điên, kéo thế nào cũng không thể kéo ra được.

“Buổi tối hôm đó tôi xử lý hiện trường, đầu tiên là ánh mắt của mấy em học sinh gây chuyện có gì đó không đúng, các em ấy không sợ bị phạt, ánh mắt lộ ra sự khinh thường.”

“Sau đó khi hỏi lại thì tất cả đồng thuận với nhau, đứa nào cũng nói nhìn đối phương ngứa mắt.”

Giang Nhan không trả lời, cô nhìn kỹ nơi này một lần, sau đó cùng hai người đi đến bên bức tường tìm kiếm manh mối, ngoại trừ dấu vết chân trên tường thì không còn dấu vết nào cả.

Dấu vết, hiện vật, không ai trong số họ để lại.

Điều tra xong đã đến năm giờ chiều, Giang Nhan cùng bọn họ trở về văn phòng, trò chuyện một lúc rồi nhân tiện sắp xếp tài liệu liên quan đến mấy em học sinh đó.

Hiệu trưởng Thiện tiễn cô đến chỗ bãi đậu xe: “Viện trưởng Giang, sau này làm phiền cô rồi.”

“Đây là công việc của tôi, hy vọng nhà trường có thể phối hợp với tôi.” Giang Nhan thắt dây an toàn: “Ngày mai tôi sẽ quay lại, đến lúc đó sẽ liên lạc.”

“Được, cô đi thong thả.”

Giang Nhan lái xe rời khỏi trường, thời gian tan học, sân trường có rất nhiều người, nhiều học sinh ngoại trú đạp xe đạp về phía cổng trưởng, còn cô thì lái xe từ từ.

Một đống học sinh đang giàn hàng ở cổng, Giang Nhan dừng xe đợi.

Cô lấy một miếng sô cô la ở ghế phụ, ngậm trong miệng, đây là nhãn hiệu mà Lục San thích, nhưng thật ra cô đã thích ăn nó từ trước, lúc trị liệu cho Lục San có lấy ra cho cô bé ăn thử, sau đó Lục San thích, Diêu Chấn luôn mang nó ra khỏi nhà, từ lúc đó cô không ăn nữa.

Buông bỏ mối quan hệ này, cô không hề giận bản thân, vốn là thứ cô thích, không cần thay đổi vì người khác.

Trường cấp ba Minh Đỉnh có rất nhiều học sinh, trừ xe đi lại trên đường thì đều học học sinh, Giang Nhan buồn chán chờ đợi, cô liếc mắt ra ngoài cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy Hàng Án và cậu học sinh kia.

Cô hạ cửa xe xuống: “Hàng Án.”

Hai chàng trai nghe thấy âm thanh thì nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy cô đang ngồi trong xe.

Hàng Án do dự vài giây, nhìn thấy Giang Nhan ngoắc tay về phía mình thì anh chen quan đám người, đạp xe đến bên cạnh cửa sổ xe của cô: “Chị gọi em à?”

Giang Nhan đưa mấy viên sô cô la cho anh: “Cho mấy đứa, ăn thử đi.”

Hàng Án cúi đầu nhìn bao bì: “Không cần đâu ạ, chị cứ giữ cho mình đi.”

“Cầm đi, ăn rất ngon.”

Hàng Án do dự một lúc, cuối cùng cũng vươn tay cầm lấy. Giang Nhan nhìn chằm chằm ngón tay anh, bình tĩnh chạm vào lòng bàn tay anh khi anh cầm đồ.

Nóng.

Cô cười nhẹ: “Từng ăn sô cô la hiệu này bao giờ chưa? Ăn ngon lắm đấy.”

Hàng Án gật đầu: “Từng ăn qua, bạn học của em rất thích mua. Em biết giá nó đắt, cảm ơn chị nhé.”

“Không cần cảm ơn.”

Xe phía trước bắt đầu di chuyển, Giang Nhan vẫy tay với anh, lái xe rời đi, đánh giá bọn họ qua kính chiếu hậu.

Hai người đang chia nhau sô cô la, vẻ mặt vẫn như bình thường.

Giang Nhan nhíu mày, chẳng lẽ do cô nghĩ nhiều quá?

Sô cô la Delafee*, bạn học trong lớp thường xuyên mua, học sinh bây giờ giàu lắm sao?

*sản phẩm socola từ Thụy Sĩ nổi tiếng trên thế giới