Chương 13

Căn phòng rơi vào im lặng, không khí trở nên kỳ lạ.

Tưởng Lưu nhìn Diêu Chấn, hắn cụp mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhìn như vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Giống như một cành khô, lung lay sắp gãy.

Lúc Diêu Chấn rời đi, do dự nửa ngày, quay đầu lại nhìn Giang Nhan: “Xin lỗi.”

Hắn không nghi ngờ trực giác của cô, bởi vì Lục San từng mắc bệnh tâm lý, mà lần trước Tưởng Lưu tìm Giang Nhan hỗ trợ, hắn mơ mồ nghe thấy liên quan đến một đám trẻ em mắc bệnh tâm thần.

Cho nên thật sự có khả năng liên quan đến Lục San.

Khi hắn và Lục San chưa bắt đầu, tâm trạng chán nản, áp lực, hai người cô độc ăn cơm, nói rất nhiều, nhưng kia đều trong vô thức.

Giang Nhan cười khẽ: “Diêu Chấn, lúc trước tôi chỉ chửi anh chứ không gây khó dễ cô bé đó, bởi vì tôi khinh thường dùng thủ đoạn đối phó với một cô gái 20 tuổi, nhưng chỉ cần tôi tìm được bằng chứng chứng minh cô bé đó liên quan đến chuyện này thì tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua.”

“Thay tôi cảnh cáo với cô bé đó, vốn dĩ tôi chỉ không muốn thừa nhận mình thất bại cho nên mới không chịu ly hôn, hiện tại tôi thật sự không ly hôn, đơn thuần là vì không muốn thanh toàn cho cô bé đó. Tuổi trẻ không phải tùy ý làm bậy, sẽ phải trả giá vì những chuyện mình đã làm.”

“Anh cũng đừng cầu xin cho cô bé đó, nếu có chứng cứ xác thực thì cứ nói, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh. Sau này hai người tự giải quyết cho tốt.”

Diêu Chấn vẫn im lặng, sắc mặt hắn tương đối tái nhợt, lại đeo kính đen, thoạt nhìn giống như một tri thức, toát ra hơi thở âm u.

Khi có người lẻn vào nhà, trái tim của Giang Nhan với cuộc hôn nhân này đã chết lặng, cô không buồn nói thêm lời nào nữa, quay người đi.

“Em có ổn không?”

“Đừng quên, tôi là bác sĩ tâm lý ưu tú nhất.” Giang Nhan trả lời mà không quay đầu, để lại cho hắn một câu.

Khi cánh cửa đóng lại, Diêu Chấn lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, cảm xúc phức tạp.

Đúng, cô là bác sĩ tâm lý ưu tú nhất, không có ai có sức chịu đựng tâm lý mạnh mẽ hơn cô.

Từ trước đến nay, chỉ có cô là trị liệu cho người khác.

***

Giang Nhan ngồi xuống sô pha một lần nữa.

Tưởng Lưu hỏi: “Thầy Lưu đi rồi à?”

Giang Nhan gật đầu.

Tưởng Lưu suy nghĩ một lúc, cảm thấy nên nói với Giang Nhan chuyện này: “Bác sĩ Giang, chuyện cô nghi ngờ, lúc trước cục cảnh sát từng điều tra.”

Anh ấy mở một giao diện điện thoại, đẩy đến trước mặt Giang Nhan.

Thật khó để nói những lời này khi Diêu Chấn ở đây, thứ nhất là do mối quan hệ hiện tại giữa hai người đang trong trạng thái không ổn định, nói cách khác chính là đóng băng tới cực điểm, nói ra rất dễ chọc giận cả hai người, còn thứ hai là bởi vì hiện tại, mối quan hệ của Diêu Chấn và Lục San không chính đáng, nếu hắn biết thì rất dễ rút dây động rừng.

Giang Nhan cầm điện thoại, nhìn nó.

“Trong số những học sinh xảy ra chuyện ở trường trung học Minh Đỉnh thì có một cô gái quen biết Lục San, quan hệ với Lục San khá tốt, trước khi học lớp 10 vẫn rất bình thường, sau đó mắc bệnh tâm lý giống với Lục San, hiện tại đang ở trung tâm hồi phục.”

Những người xảy ra chuyện đều là học sinh cấp ba, cho nên Cục Cảnh Sát điều tra thêm manh mối, chuyện Diêu Chấn nɠɵạı ŧìиɧ, cũng điều tra theo cách tương tự.

“Đương nhiên hiện tại Cục Cảnh Sát không có bằng chứng xác thực nào chứng minh Lục San chắc chắn liên quan đến chuyện này.” Tưởng Lưu dùng lời lẽ cẩn thận hơn, nếu không phải Giang Nhan xảy ra chuyện thì anh ấy sẽ giấu mãi mãi, nhưng hiện tại anh ấy đang cần Giang Nhan hỗ trợ, “Nhưng chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục điều tra theo manh mối này, bác sĩ Giang…”

Giang Nhan hiểu ý của anh ấy: “Cảnh sát Tưởng yên tâm, tôi không phải kiểu người hành động theo cảm tính, nếu thật sự muốn đối phó với cô bé kia thì cũng sẽ không chờ đến bây giờ. Nhưng tôi sẽ điều tra.”

“Vậy làm phiền bác sĩ Giang.” Cho dù là bác sĩ tâm lý, gặp chuyện chồng nɠɵạı ŧìиɧ, gia đình tan vỡ, cưỡиɠ ɧϊếp rất khó để bình tĩnh, Tưởng Lưu sợ Giang Nhan nhúng tay quá nhiều sẽ khiến sự việc hỏng bét.

Anh ấy từng hợp tác với Giang Nhan, Giang Nhan thật sự thông minh, người thông minh một khi nổi điên thì hậu quả rất khó tưởng tượng.

“Không thể ở căn hộ này nữa, nếu bác sĩ Giang còn bất động sản nào khác thì nên đổi chỗ ở.”

“Không cần đâu, cứ ở chỗ nay đi, đầu tiên đối phương không gϊếŧ tôi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không gϊếŧ tôi, anh ta thông minh như vậy, sẽ không ra tay nhanh như thế đâu.”

Làm thế nào mà một người có thể xoá sạch dấu vân tay mà không biết cô sẽ báo cảnh sát?

“Đúng rồi, làm phiền cảnh sát Tưởng chú ý tới hàng xóm nhà tôi một chút, chuyện tối hôm qua, có khả năng Cam Tiệp bị theo dõi.”

Tưởng Lưu gật đầu.

***

Tiễn Tưởng Lưu và người ở Cục Cảnh Sát đi, Giang Nhan gặp được Cam Tiệp ở cửa, hôm nay cô ấy không đi làm, có vẻ như đi đón con tan học.

Những người ở Cục Cảnh Sát đến tìm cô ấy tìm hiểu vụ việc, đột nhiên gặp nhau, Cam Tiệp sửng sốt.

Giang Nhan gật đầu với cô ấy, coi như không có việc gì nói: “Cô Cam.”

Cam Tiệp cười, đáp: “Bác sĩ Giang, hai ngày nay cô thế nào rồi?”

Người ở Cục Cảnh Sát chưa nói tình huống cụ thể, chỉ hỏi cô ấy có nhìn thấy người nào kỳ lạ ở hàng lang và trong khu nhà không, nói nhà của Giang Nhan bị đột nhập, nhưng Cam Tiệp vẫn có thể đoán được điều gì đó.

Âm thanh vào rạng sáng đối với cô ấy càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, lúc ấy cô ấy quá mệt, vừa mới giải quyết công việc ở quê lên, chưa kịp suy nghĩ, kết quả buổi sáng nhìn thấy cảnh sát đến nên đã nhận ra có chuyện xảy ra.

Cô ấy và Giang Nhan đều là người chú trọng riêng tư, không hỏi rõ đối phương.

“Rất tốt.” Giang Nhan vẫn tươi cười như mọi khi, lơ đãng nói: “Trong nhà mất đồ, nghi ngờ có trộm. Cô Cam nhớ chú ý an toàn.”

Cam Tiệp trả lời một câu “được”.