Chương 3

Ngọc Lan vẫn còn chấn động trước cuộc gặp gỡ với Phước Tín nên trong thời gian ngắn cô ấy không muốn gặp lại gã.

Chỉ có thể tiến hành triệu tập nghi phạm thứ ba.

Lần này, Ngọc Lan tỏ ra thận trọng.

Trước khi gặp bệnh nhân, cô ấy hỏi Ngô Minh Nguyệt: “Bệnh nhân này mắc bệnh gì? Có tấn công người không?”

Ngô Minh Nguyệt đưa cho Ngọc Lan hồ sơ vụ án: “Người này mắc Hội chứng Alice ở xứ sở thần tiên, còn được gọi là micropsia, còn mắc chứng hoang tưởng.”

"Cô ấy thường xuyên trải qua những biến dạng thị giác hết sức khó hiểu và phải vật lộn để phân biệt giữa mơ và thực."

“Lần này tôi sẽ cử một nam y tá đi cùng cô ấy vào trong phòng.”

Lúc này Ngọc Lan mới thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau, bệnh nhân đã tới.

Là một cô gái trẻ có vẻ ngoài ngọt ngào và dễ thương, mới ngoài đôi mươi.

Thanh Hà ngồi lặng lẽ đối diện với hai người, nghịch nghịch hai bím tóc của mình.

"Ăn dưa hấu... dưa hấu rất ngọt..."

"Ăn thật sảng khoái... nước ép ngọt vô cùng..."

Thanh Hà đã lẩm bẩm thì thầm lặp lại những câu như vậy kể từ khi bước vào cửa.

Hết lần này đến lần khác.

Ngô Minh Nguyệt nhớ lại tin nhắn đêm đó.

Ngọc Lan có chút bối rối, nhẹ nhàng dỗ Thanh Hà: "Sau khi em trả lời câu hỏi giúp chị thì chị mua dưa hấu cho em ăn nhé?"

Thanh Hà gật đầu, ngây thơ nói: “Em muốn tự cắt dưa, phần ở giữa không có hạt.”

"Được rồi, được rồi, em nói cho chị biết hai đêm trước em đi đâu được không?"

Ngọc Lan chỉ vào khu vực thang máy tối tăm trong video, nơi đoạn phim bị dừng vào thời điểm Thanh Hà rẽ vào góc cua.

Thanh Hà nheo mắt nhìn màn hình một lúc, cười toe toét vỗ tay nói: "Ăn dưa hấu... ở đây có dưa hấu ngon... cực ngọt luôn..."

Ngọc Lan ôm mặt, có hơi cáu kỉnh.

Một lúc sau, cô ấy mới kiên nhẫn nói tiếp: “Hãy suy nghĩ kỹ xem, tại sao em lại đến đó vào ban đêm?”

"Ngoan, trả lời đi, chị sẽ mua cho dưa hấu cho em ăn sau nhé?"

Thanh Hà vẫn luôn mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm túc giải thích: “Em đi ăn dưa hấu, dưa hấu đó không có hạt… Em cắt nó ra…”

“Bé Hà.”

Ngô Minh Nguyệt lớn tiếng ngắt lời Thanh Hà, “Chị ấy đã nói lát nữa sẽ mua dưa hấu cho em mà, đừng nhắc đến dưa hấu nữa.”

Thanh Hà bối rối trong giây lát, phản ứng của cô bé có phần chậm chạp, cô bé lẩm bẩm: "Bác sĩ Nguyệt, tại sao chị không trả lời tin nhắn của em?"

Ngọc Lan nhìn Ngô Minh Nguyệt khi nghe câu hỏi của Thanh Hà, còn cô vẫn bình tĩnh đứng đó.

"Đêm đã khuya, chị cũng đã ngủ rồi."

Thanh Hà cúi đầu xin lỗi, đưa tay xoa xoa hai bím tóc của mình: "Xin lỗi bác sĩ Nguyệt nhiều... Em không cố ý làm phiền chị..."

Ngô Minh Nguyệt mỉm cười xoa đầu cô bé: “Không sao đâu, điện thoại của chị để ở chế độ im lặng, em không hề làm phiền chị.”

Ngọc Lan hỏi thêm vài câu nữa, nhưng cô bé cũng không nói gì thêm.

Thanh Hà không chia sẻ thêm bất cứ thông tin gì ngoài việc nhắc đến dưa hấu.

Kết quả thẩm vấn không tốt cho lắm.

Ngọc Lan nhìn vào hồ sơ lấy lời khai, cảm thấy hơi đau đầu.

"Tôi cảm thấy người đáng nghi nhất chính là Chu Anh Minh."

"Sao cô lại nghĩ vậy?"

Ngọc Lan cắn bút, ra dáng một học sinh siêng năng.

"Lời khai của anh ta là kỳ lạ nhất."

"Và anh ta cũng đã ở đây lâu nhất."

“Tôi cũng đã xem lại đoạn phim giám sát.”

"Tôi phát hiện Thanh Hà và Phước Tín đều trở về phòng vào khoảng 2 đến 3 giờ sáng."

"Hơn nữa bác sĩ Nguyệt, cô có để ý không, tứ chi trên cơ thể đều bị cắt đứt, ngoại trừ dấu chân trên sàn, xung quanh không có vết máu."

“Rõ ràng là đã có người dọn dẹp. Với lượng máu nhiều như vậy, sẽ mất một khoảng thời gian đáng kể.”

"Hơn nữa Trưởng khoa Minh rất cao, cho nên muốn gϊếŧ ông ấy cũng không dễ dàng."

"Xét về thể chất, trong ba người chỉ có Chu Anh Minh cao 1m82, nặng hơn 80 kg, đủ điều kiện xét vào diện nghi phạm khả nghi nhất."

Ngô Minh Nguyệt liếc nhìn Ngọc Lan, gật đầu: “Nếu cô nghi ngờ anh ta, chúng ta có thể thẩm vấn lại.”

Ngọc Lan nhìn chằm chằm vào chiếc cốc của mình và gật đầu: "Được, chúng ta hãy thẩm vấn lại anh ta."

Sau sự việc với Phước Tín, vẻ nhiệt tình của Ngọc Lan đã giảm đi rõ rệt.

Tuy nói không muốn bỏ cuộc nhưng trong thâm tâm cô ấy đang nghiêng về việc tìm người đứng ra nhận trách nhiệm để giải quyết vụ án nhanh chóng rồi rời đi. Trong mắt mọi người, bệnh nhân tâm thần phạm tội nào cũng giống nhau, đều chỉ có một kết quả.

Màn đêm buông xuống.

Chuông báo động trong phòng trực reo vài lần.

Ngô Minh Nguyệt kiểm tra số phòng rồi bước ra ngoài.

Hành lang tối om.

Vì một cô gái đã chết trong thang máy hai năm trước nên mỗi đêm lúc 9h30, đèn trong bệnh viện sẽ tắt.

Đó là quy định do Trưởng khoa Minh đặt ra.

Ngô Minh Nguyệt đi dọc theo hành lang dài đến phòng 3021.

Người bấm chuông là Thanh Hà.

Vì cô bé thường xuyên nhìn thấy ảo giác nên Trưởng khoa Minh sợ cô bé sẽ làm phiền bạn cùng phòng vào ban đêm nên để cô bé ở một phòng riêng.

"Bác sĩ Nguyệt, lỡ như chị ấy biết là em thì sao?"

Thanh Hà đang ngồi trên giường, run rẩy, ôm hai đầu gối vào ngực.

Ngô Minh Nguyệt bước tới vỗ nhẹ vào lưng cô bé:

“Không, Chu Anh Minh còn đáng nghi hơn em mà.”

“Bên điều tra hiển nhiên sẽ nghi ngờ Chu Anh Minh hơn.”

“Em không cần phải quá lo lắng, cứ luôn nhắc đến dưa hấu là được.”

Thanh Hà ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên: "Bác sĩ Nguyệt, em sợ lắm, em không thể kiềm chế được bản thân."

"Em không biết tại sao... Em thực sự nghĩ đó là một quả dưa hấu..."

"Tối nào em cũng đi ăn dưa hấu, bác sĩ Nguyệt biết mà..."

"Bác sĩ Nguyệt, em không muốn vào phòng tối nhỏ đâu..."

"Bác sĩ Nguyệt, xin hãy giúp em..."

Thanh Hà ngày càng trở nên kích động, thân thể run rẩy kịch liệt.

Ngô Minh Nguyệt tiến tới ôm lấy cô bé: “Không sao đâu, vụ án sẽ sớm được khép lại, cô ấy sẽ không phát hiện ra em đâu.”

Vừa dứt lời, Ngô Minh Nguyệt đã nhanh chóng tiêm thuốc an thần cho cô bé.

Thanh Hà cũng ngã xuống trong cơn choáng váng, Ngô Minh Nguyệt ngồi bên giường cô bé, nhẹ nhàng đặt cơ thể cô bé về tư thế cũ, đắp chăn và vỗ nhẹ vào lưng để dỗ cô bé ngủ.