Chương 1

Trưởng khoa đã bị sát hại.

Trong quá trình khám nghiệm pháp y, người ta phát hiện phần đầu của ông ta đã bị cắt một cách gọn gàng và toàn bộ tiểu não đã bị cắt bỏ. Bụng của nạn nhân cũng bị rạch ra, lấy ra được một con búp bê vải rách nát...

Không chỉ vậy, chân tay nạn nhân bị cắt lìa, dấu chân đẫm máu in hình trái tim kì lạ...

***

Ngô Minh Nguyệt là một bác sĩ tâm thần.

Cô làm việc ở bệnh viện tâm thần lớn nhất thành phố.

Bệnh viện rất rộng lớn, với hơn một nghìn bệnh nhân tâm thần.

Do số lượng bệnh nhân đông nên bệnh viện đã chia cơ sở thành nhiều khu vực khác nhau dựa trên mức độ rủi ro.

Ngô Minh Nguyệt làm việc ở khu vực có nguy cơ cao, nơi bệnh nhân thuộc quyền quản lý của cô đều có tiền sử làm hại người khác và có hành vi bạo lực, thậm chí là đã từng gϊếŧ người.

Khi khu vực này mới được thành lập, rất ít bác sĩ sẵn sàng làm việc ở đây.

May mắn thay, những bệnh nhân trong khu vực của cô không phải là người mới, ngay cả những bệnh nhân trẻ nhất trong số họ cũng đã được điều trị khoảng hai năm.

Chưa xét đến tội gϊếŧ người, hàng ngày họ cư xử còn bình thường hơn cả những người bình thường.

Vậy vụ án mạng bất ngờ này xảy ra như thế nào?

***

"Bác sĩ Nguyệt, mời cô chia sẻ những gì cô biết về Trưởng khoa Minh được không, cô nghĩ ai có thể là người đã gϊếŧ ông ấy?"

Do tính chất nhạy cảm của bệnh viện tâm thần, bên đội điều tra không muốn tiến hành một cuộc điều tra công khai vì sợ có thể khiến bệnh nhân hoảng sợ và dẫn đến những vụ việc tiếp theo.

Vì vậy, họ cử một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc thường phục đến lấy lời khai.

Ngay cả xe công vụ cũng bị tắt còi báo động.

Người phụ nữ trẻ tên là Ngọc Lan, cô ấy có vẻ khá dễ mến, mặc dù kinh nghiệm có phần thiếu sót.

“Trưởng khoa Minh là một người vô cùng tốt bụng.”

“Chú ấy tốt với chúng tôi, đối với bệnh nhân còn tốt hơn.”

“Ngày thường, chú ấy thường chơi cờ vua và trò chuyện với bệnh nhân, bọn họ rất hợp nhau, không khí cũng rất đằm thắm, hòa hợp.”

“Mọi người đều rất thích chú ấy.”

“Trưởng khoa Minh đã gần sáu mươi tuổi.”

“Ở địa phương thì Trưởng khoa Minh rất có tiếng tăm, cũng rất uy tín, được đồng nghiệp và bạn bè ca ngợi.”

“Chú ấy cũng nhận được chứng chỉ Master Coach NLP được chứng nhận bởi UB NLP Hoa Kỳ, cả chứng chỉ về Trị liệu gia đình và Can thiệp Trị liệu Hệ thống tại Trường Đại học Công giáo Louvain, Bruxelles ở Bỉ nữa.”

"Cô biết đấy, bác sĩ đạt được những chứng chỉ này không chỉ có chuyên môn cao..."

"Quan trọng hơn, bọn họ còn phải rất tận tâm."

"Đây là sự công nhận lớn nhất của xã hội đối với họ."

“Trưởng khoa Minh rất quan tâm đến bệnh nhân, đến mức quên ăn quên uống và coi bệnh viện như nhà của mình.”

“Người thân của chú ấy bị bệnh phải nhập viện cách đây không lâu, nhưng chú ấy vẫn sẽ nhanh chóng quay lại bệnh viện sau khi chăm bệnh người nhà. Nhà chú ấy ở trong thành phố sầm uất, còn bệnh viện của chúng tôi lại ở ngoại ô, mỗi khi chú ấy về nhà thì trời cũng đã khuya.”

Câu trả lời của cô rất hợp lý, tất cả đều là sự thật mà mọi người đều biết.

Ngọc Lan đang ghi chép một cách nghiêm túc và thỉnh thoảng liếc nhìn cô.

“Vậy theo ý kiến

của cô, trong khu vực này, tình trạng của ai là bất ổn nhất và có khả năng sẽ gϊếŧ chú ấy nhất?”

Tâm trí Ngô Minh Nguyệt chợt nhớ lại tin nhắn tối qua.

"Tôi không biết."

***

Địa điểm xảy ra cái chết của Trưởng khoa Minh khá bất thường.

Ông ta chết trong một chiếc thang máy bị hỏng.

Thang máy đã gặp trục trặc cách đây hai năm khi một nữ bệnh nhân treo cổ tự vẫn trong đêm.

Trước khi chết, cô ta đã đá và làm hư hại nhiều vật dụng bên trong thang máy.

Điều kỳ lạ nhất là khi chết, cô ta đã cầm trên tay camera của thang máy với hướng quay thẳng vào lối vào thang máy.

Như thể cô ta muốn chụp ảnh cái gì đó.

Kể từ đó, đã có những bệnh nhân cho biết đã nghe thấy tiếng phụ nữ khóc ở gần khu thang máy.

Ban quản lý bệnh viện lo ngại sẽ gây khó chịu cho bệnh nhân nên đã phong tỏa thang máy.

Vì đã lâu không được sửa chữa nên bên trong thang máy không có thiết bị giám sát.

Ngọc Lan chỉ có thể kiểm tra camera giám sát ở hành lang.

Vị trí của thang máy rất khuất.

Thang máy thụt sâu hơn nhiều so với bề mặt tường.

Camera giám sát không ghi lại được tình hình trong khu vực nhỏ này, chỉ ghi lại được người đi ngang qua.

Dựa vào đó, Ngọc Lan kết luận nghi phạm chắc chắn là người quen thuộc với môi trường bệnh viện.

Cô ấy ở trong phòng giám sát một ngày một đêm.

Xem từng khung hình với tốc độ chậm.

Cuối cùng, cô ấy thu hẹp phạm vi nghi phạm xuống còn ba người.