Những lời mắng chửi của Vân Đại ập vào mặt cô, Dư Tinh ngơ ngác, cô thực sự không hiểu, cô không hiểu tại sao Vân Đại và Dương Khả lại ghét mình đến thế.
Người xưa có một câu nói rất đúng, không có chuyện ghét bỏ mà không có lý do. Cả nguyên chủ lẫn cô đều không xúc phạm gì đến họ nên họ không có lý do gì để ghét cô cả.
Nếu không có lý do gì để ghét cô, tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Đôi mày nhăn chặt của Dư Tinh dần dần thả lỏng, cô hiểu rằng nếu không phải hận thì đó chính là yêu, Dương Khả và Vân Đại đều yêu mình, nhưng họ còn quá nhỏ không hiểu cách thể hiện tình yêu, nên dùng cách bắt nạt để thu hút sự chú ý của mình.
Vân Đại tiếp tục mắng chửi, mắng chửi còn chưa đủ, cô ta giơ tay muốn tát mạnh vào tiện dân trước mặt.
Vừa giơ tay lên, chỉ nghe thấy một âm thanh giòn tan.
"Bốp!"
Xung quanh vang lên một loạt tiếng kinh hô, Vân Đại cứng đờ xoay người lại, nhìn thấy tay mình tát vào mặt chàng trai trẻ đi ngang qua Mai Hạc Hiên. Vẻ mặt Mai Hạc Hiên không chút biểu cảm, nhưng trên khuôn mặt trắng nõn lại hiện rõ dấu vết một bàn tay.
"Woa haha"
Các bạn học trong lớp trở nên phấn khích, Mai Hạc Hiên là giáo thảo của trường trung học số 7, mọi người trong trường trung học số 7 ai cũng biết Vân Đại thích Mai Hạc Hiên, giờ này Vân Đại nên làm gì đây?
Vân Đại trông như sắp khóc đến nơi, vẻ mặt thay đổi mấy lần, sau đó cô nhìn Dư Tinh với vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ, "Dư Tinh đều tại cô..."
"Đủ rồi!"
Dư Tinh cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cô hét lớn một tiếng.
Tiếng hét lớn này khiến tất cả mọi người bối rối, kể cả Vân Đại đang sắp nổi giận và Mai Hạc Hiên người bị tát vào mặt.
"Đừng làm như vậy nữa!" Dư Tinh vừa đau khổ vừa bối rối nhìn Vân Đại, cô đau khổ khuyên nhủ: "Cho dù cậu có thu hút sự chú ý của tôi thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ thích cậu, tôi vốn dĩ không thể nào thích con gái!"
Vẻ mặt Vân Đại nhất thời ngơ ngác.
Các bạn học lớp 9 khác đều trợn tròn mắt, nghi ngờ mình nghe nhầm: "Hả?"
Vân Đại phản ứng lại rất nhanh, mặt cô ta càng đỏ hơn, buột miệng thốt ra lời chửi rủa: "Dư Tinh, cô đang nói điên nói khùng cái gì vậy? Cô phát bệnh thần kinh hả?"
“Cậu đừng làm như vậy nữa.” Dư Tinh bất đắc dĩ nói: “Lúc tôi mới vào trường trung học số 7, tôi đã từ chối lời tỏ tình của cậu từ lâu rồi, hiện giờ đã hai năm trôi qua, đáp án của tôi vẫn không thay đổi, tôi không có khả năng chấp nhận cậu đâu. "
Ánh mắt của các học sinh lớp 9 lập tức thay đổi, tất cả đều nhìn Vân Đại bằng ánh mắt kỳ lạ.
Vân Đại tức giận đến run rẩy: "Cô nói bậy..."
"Tôi đang nói bậy à?" Dư Tinh lắc đầu bất lực, nói, "Cậu có còn nhớ những gì cậu đã nói với tôi vào buổi chiều khi tôi mới vào trường, hôm đó cậu còn đặc biệt đến tìm tôi ở dưới gốc cây hoa anh đào trong trường cậu nhớ không?"
Ngày hôm đó Vân Đại tìm được nguyên chủ dưới gốc cây hoa anh đào, trên mặt mang theo nụ cười ngây thơ mà tàn nhẫn nói với nguyên chủ: “Hãy ráng mà tận hưởng cuộc sống những ngày còn lại không nhiều trong trường học đi nhé, tôi sẽ đối xử thật tốt với cậu.”
Vân Đại cũng nhớ tới, sắc mặt liền thay đổi: "Không, tôi không phải có ý đó."
"Chậc." Dư Tinh thầm nói như vậy không được, chuyện này nhất định phải giải quyết cho xong, thế là cô vươn tay ra ôm lấy eo Vân Đại, "Đây là thứ duy nhất tôi có thể cho cậu, sau hôm nay cậu hãy quên tôi đi nhé."
Vân Đại giật mình, vội vàng nắm lấy tay Dư Tinh.
[Vận xui cấp 1 3/250.]
Dư Tinh ôm eo Vân Đại, cúi đầu hướng về phía đôi môi của Vân Đại mà hôn lên.
Toàn thể lớp 9 đều hít một hơi thật sâu, phòng học gần như thiếu oxy để thở.