- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bệnh Nhân Tâm Thần Trở Thành Vạn Nhân Mê Trong Thế Giới Phế Thổ
- Chương 3: Cậu yêu tôi thật đó (1)
Bệnh Nhân Tâm Thần Trở Thành Vạn Nhân Mê Trong Thế Giới Phế Thổ
Chương 3: Cậu yêu tôi thật đó (1)
Ding Dong! Xin chào các hành khách, điểm dừng tiếp theo là trạm Vườn bách thú hoang dã khu C, các hành khách sắp xuống xe xin vui lòng chuẩn bị xuống xe. "
Dư Tinh dựa lưng vào tay vịn, đang nghịch chiếc điện thoại di động rất mới lạ ở thế giới này, phải gọi là thiết bị đầu cuối mới đúng. Thứ này còn cao cấp hơn nhiều so với điện thoại di động, cô đang chơi rất vui vẻ thì đột nhiên một cái bóng đen khổng lồ bao trùm chiếc xe.
Dư Tinh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên.
Cô chỉ nhìn thấy chiếc xe buýt đang chạy tới một bức tường khổng lồ, bức tường kia cao và dài đến mức cô không thể nhìn thấy điểm cuối của nó.
Toàn bộ bức tường có màu xanh xám, hòa quyện một thể với bầu trời trên không trung, ở phía dưới có nhiều hình vẽ bậy trông giống như những vết sẹo trên tường.
Lần đầu tiên nhìn thấy, Dư Tinh có chút kinh ngạc, trên trái đất cô chưa bao giờ nhìn thấy một bức tường thành tráng lệ như vậy.
Đúng vậy, đây chính là tường thành. Kể từ đầu kỷ nguyên mới, con người đã học cách xây những bức tường để bảo vệ mình khỏi ô nhiễm. Nhưng mà một bức tường cũng không thể khiến những người sống bên trong cảm thấy yên tâm, trải qua nhiều năm tích lũy kinh nghiệm, con người đã phát hiện ra rằng việc xây dựng một thành phố với bốn bức tường mới có thể khiến người ta yên tâm nhất.
Vì vậy, mỗi thành phố giống như một vòng tròn đồng tâm, được bao quanh bởi bốn bức tường tròn cao.
Trung tâm của vòng tròn đồng tâm là nơi an toàn nhất được gọi là khu A, bên ngoài khu A là khu B, bên ngoài khu B là khu C, và khu ngoài cùng là khu D.
Khu D là khu vực có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, cho nên sẽ không có ai đầu tư quá nhiều công sức vào việc xây dựng khu D, đây cũng là lý do chính khiến khu D nghèo nàn và bẩn thỉu như vậy.
Dư Tinh ngẩng đầu lên, mắt theo sự di chuyển của xe buýt về phía trước mà nhìn được nhiều hơn.
Cổng thành từ khu D đến khu C được canh gác bởi quân lính, nhóm quân nhân được trang bị đầy đủ vũ khí, thậm chí mắt họ còn được bao phủ bởi vòng mũ sắt. Thế trận của họ sẵn sàng đón địch, như thể mối nguy hiểm khủng khϊếp sẽ ập đến khu D bất cứ lúc nào.
Xe buýt tiếp tục đi về phía trước mà không dừng lại, rất nhanh đã đi qua cổng thành rộng lớn, chính thức tiến vào khu C.
Ngay khi bước vào khu C thì có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa khu C và khu D. Không giống như khu D đổ nát và hoang tàn, khu C rất phồn hoa và náo nhiệt, đồng thời là trung tâm thương mại của toàn bộ thành phố bảy.
Các địa điểm vui chơi giải trí đa dạng như vườn bách thú, khu vui chơi, khu đèn đỏ đều nằm ở khu C, mọi người vui chơi, ăn uống, mua sắm tại đây, ngay cả những ông lớn sống ở khu A cũng sẽ đến khu C.
Dư Tinh tò mò nhìn khung cảnh phồn hoa ngoài cửa sổ xe, anh trai của nguyên chủ đang làm vịt ở khu C, không biết liệu có cơ hội gặp mặt anh hay không.
Nếu có cơ hội nhất định phải đến khu đèn đỏ để tiêu tiền, không phải vì mục đích gì khó nói, mà chủ yếu là để trau dồi kiến
thức.
Xem xem các khu đèn đỏ bên ngoài trái đất trông như thế nào, học hỏi một ít kinh nghiệm nâng cao. Nếu có cơ hội quay trở lại Trái đất trong tương lai, cô có thể tiếp tục phát huy những kinh nghiệm đã học được ở đây vào Trái Đất…
Trong tâm trạng phấn khích của Dư Tinh, xe buýt dần rời khỏi khu C, xuất phát hướng về khu B.
So với khu C, khu B còn ngăn nắp hơn, đường phố rộng hơn nhưng cũng mát mẻ hơn một chút. Nguyên nhân chủ yếu là khu B cũng không có những hoạt động kinh doanh phát đạt như kia, chỉ một số khách sạn, nhà hàng cao cấp nhất mới được mở ở khu B. Trên thực tế, chức năng chính của khu B là hành chính và giáo dục, các cơ quan chính phủ liên bang của thành phố bảy đều nằm ở khu B, tất cả cơ sở giáo dục đại học và một số trường tiểu học, trung học xuất sắc đều được thành lập ở khu B, nơi này chính là địa bàn của những người tai to mặt lớn.
Còn về khu A có gì, trông như thế nào, thì không có trong trí nhớ của nguyên chủ, vì nguyên chủ chưa từng đến khu A.
Sau hơn hai tiếng đồng hồ di chuyển, xe buýt cuối cùng cũng dừng lại trước cổng trường trung học số 7, mà trên xe cũng chỉ còn lại một vài hành khách.
"Ding dong! Chúng ta đã đến Trường trung học số 7, hành khách xuống xe vui lòng xuống bằng cửa sau."
Cổng lớn trường Trường trung học số 7 quá hoành tráng so với cổng của một trường trung học.
Dư Tinh đứng ở cổng trường, nhìn những chiếc ô tô riêng sang trọng đậu trước trường mà không khỏi thở dài, chắc cô là học sinh duy nhất bắt xe buýt đi đến trường trung học số 7 phải không?
Mang theo những cảm xúc phức tạp, Dư Tinh đã thành công vượt qua bài kiểm tra tròng mắt ở cổng trường.
"Chào buổi sáng, bạn học Dư Tinh." Sau khi vượt qua bài kiểm tra đo lường tròng mắt, một lời chào nồng nhiệt từ cổng trường truyền đến.
Dư Tinh ủ rũ héo úa mà bước vào cổng trường, không thể trách cô được, thứ nhất cơ thể này đêm qua không ngủ nên tinh thần cô thật sự không thể phấn chấn lên nổi. Thứ hai, cảm xúc của nguyên chủ đang gây rắc rối, gần đây nguyên chủ nếu đến trường thì sinh lý sẽ không khỏe, giờ cô có thể đi lại bình thường thì cũng tính là ổn rồi đó.
Đúng lúc cô đang theo trí nhớ của mình đi về phía lớp học, một bóng người đột nhiên đứng chắn trước mặt cô.
Dư Tinh ngẩng đầu lên, đứng trước mặt cô là một người máy… mặc lễ phục đen và thắt nơ.
"Xin chào, bạn học Dư Tinh." Giọng nói của người máy rất êm dịu, khuôn mặt ánh kim loại cũng rất sống động. "Một ngày học mới đã bắt đầu, hãy bắt đầu ngày học với thái độ tích cực hướng về phía trước nhé."
Dư Tinh ngước lên nhìn anh, có chút ngốc ngốc, rốt cuộc cái đồ chơi này chặn cô làm gì vậy?
“Trang phục của bạn không phù hợp với quy định của nhà trường.” Người máy giơ ngón trỏ lên, “Mời bạn đến gương trang điểm để sửa sang lại trang phục của mình.”
"..."
Dư Tinh đứng trước gương chải chuốt với vẻ mặt đờ đẫn, trong gương là một cô gái gầy gò cao hơn 1,7 mét. Cô gái có đôi mắt rất to và đen, đôi môi nhợt nhạt mím chặt với chóp cằm nhòn nhọn, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
Khuôn mặt dài này hoàn toàn khác với diện mạo ban đầu của Dư Tinh. Dư Tinh đứng trước gương, đột nhiên quên mất chính mình ban đầu trông như thế nào.
Nguyên chủ không thể nghi ngờ rất ưa nhìn, tuy rằng nhìn có vẻ suy dinh dưỡng, nhưng dung mạo lại rất vừa mắt. Điều này có thể thấy qua việc anh trai của nguyên chủ được giới thiệu đưa về khu C làm vịt, hai anh em đều được thừa hưởng gen tốt về ngoại hình.
Đồng phục học sinh của trường trung học số 7 có phần giống với quân phục, khi mặc vào trông rất chính trực và tràn đầy năng lượng.
Nhưng Dư Tinh đứng trước gương lại như thế này, áo khoác lỏng lẻo mở rộng để lộ áo sơ mi trắng bên trong, cà vạt tùy ý quấn hai vòng quanh cổ, giống một chiếc khăn quàng cổ hơn là cà vạt. Cô trông không giống như đến đây để học, mà trông giống một cô gái du côn đến đây để quậy phá hơn.
"Là học sinh của trường cấp hai tốt nhất trong thành phố Bảy, bạn phải luôn giữ gìn hình ảnh đàng hoàng." Người máy mặc lễ phục vừa lảm nhảm vừa cài nút cà vạt cho Dư Tinh.
Sau khi sửa xong, người máy lùi lại một bước, nhìn Dư Tinh như đang thưởng thức tác phẩm của chính mình: "Bạn nhớ ký chưa đó?"
Đôi mắt đờ đẫn của Dư Tinh khôi phục lại sức sống, cô nhìn con robot với ánh mắt khá phức tạp: "Mi...thật sự là một con robot à?"
"Vâng." Người máy mặc váy lịch sự trả lời: "Tôi là người máy Order mới nhất được sản xuất vào ngày 16 tháng 4 năm 1997 trong Kỷ nguyên mới, bạn có thể gọi tôi bằng tên, Lý Mạo."
Dư Tinh: "..." Lý Mạo, mi cũng thật lễ phép nhỉ...
Một người máy thuần túy không có cảm xúc của con người, nếu không Dư Tinh sẽ thực sự đã nghĩ rằng người máy này đã yêu mình.
Cô quần áo chỉnh tề đi về phía lớp học, tự nhủ với mình rằng thế giới này khác với trái đất, có thể sẽ không có nhiều người thích cô như vậy. Gặp chuyện phải bình tĩnh và suy nghĩ cẩn thận, đừng bao giờ hành động bốc đồng vì cho rằng người khác thích mình.
Khi gặp một người cô phải xác định thật kỹ xem người kia có thích mình hay không.
Suy nghĩ trong đầu cô đột nhiên dừng lại, Dư Tinh đã đi đến chỗ ngồi của mình mà không hề hay biết. Cô cúi đầu, nhìn chiếc bàn thuộc về mình, cảm thấy có chút bối rối.
Chỉ thấy trên chiếc bàn phủ đầy hình vẽ bậy, trên hình vẽ đầy những chữ như "tiện dân", "rác rưởi" và "cút đi"...
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bệnh Nhân Tâm Thần Trở Thành Vạn Nhân Mê Trong Thế Giới Phế Thổ
- Chương 3: Cậu yêu tôi thật đó (1)